Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi chỉ muốn an tĩnh bán trái cây

Tiểu thuyết gốc · 1392 chữ

Chương 1: Tôi chỉ muốn an tĩnh bán trái cây

Tôi tên Tuấn, 24 tuổi, giới tính nam, là một người bán trái cây. Mơ ước của tôi là mở được một cửa hàng trái cây thật to.

Có bao giờ bạn được giáo viên đặt câu hỏi “sau này lớn lên muốn làm gì” không?

Nhớ lúc còn nhỏ xíu, lớp tôi được cô hỏi như vậy. Tôi nhớ các bạn học của mình có những ước mơ thật cao cả: phi công, bác sĩ, giáo viên, cảnh sát,… Các bạn mơ rất nhiều. Dẫu sau này nghề nghiệp mà tụi nó làm chẳng liên quan chút nào với mơ ước năm xưa. Nhưng nói chung là chúng cũng có những mục tiêu cao cả mà hướng tới.

Còn tôi? Từ nhỏ đến lớn tôi luôn kiên trì với mơ ước của mình: làm một người bán trái cây vĩ đại.

Nghề bán trái cây của tôi có thể nói là mẹ truyền con nối. Từ lúc tôi có thể nhớ được, tôi đã thấy hình ảnh mẹ tôi gánh hai gánh trái cây đi khắp chốn bán. Ngẫm lại thấy mấy bác ngày xưa khỏe hơn con cháu bây giờ thật. Bạn không tưởng tượng được mẹ tôi gánh hai đòn gánh nặng nề mà đi xa và nhanh như thế nào đâu. Mẹ đi từ sáng đến tối, hai chân thoăn thoắt khắp chốn.

Lúc bé, niềm vui của tôi là chiều đón mẹ về. Mẹ sẽ đưa cho tôi một cái bánh nho nhỏ, tôi sẽ hí hửng mà chộp lấy rồi ăn.

Cũng chẳng biết làm sao mà cái đầu nhỏ của tôi có thể nhớ được chuyện từ xưa tít như vậy nữa.

Mẹ mất lúc tôi 6 tuổi. Tôi còn nhớ lúc đó là một ngày nắng. Lúc sáng tôi còn mè nheo mẹ vì không muốn dậy sớm đi học. Đang ngáp ngắn ngáp dài trong lớp thì ba đến đón tôi về.

Mọi chuyện sau đó cứ như một giấc mơ vậy.

Tôi được được báo là mẹ đã mất. Mất là gì? Là giống như ông bà nội vậy, sẽ ngủ, ngủ mãi mà không bao giờ dậy. Sẽ chẳng còn ai sáng gọi tôi dậy, thay đồ cho tôi. Cũng không còn những cái bánh nhỏ xinh mỗi chiều mẹ về. Và quan trọng hơn cả: sau này tôi không còn mẹ nữa.

Dù có chuyện gì đi nữa, trái đất vẫn sẽ quay, con người sẽ trưởng thành.

Tôi học được cách tự dậy vào buổi sáng, tự mặc đồ và đi học. Ba học được cách say xỉn hàng ngày.

Tôi không trách ba, vì tôi biết ba yêu mẹ tôi như thế nào. Cho nên việc ông mượn rượu để quên nỗi đau mất vợ là có thể hiểu. Nhưng, tôi không cách nào tha thứ cho ông.

Tôi mất mẹ qua một vụ tai nạn giao thông. Tôi “mất” ba qua những chén rượu nồng.

Dẫu ba không đi theo mẹ. Nhưng với tôi, người ba yêu thương tôi đã “mất” rồi.

Năm tôi học xong lớp 12. Ba nói với tôi rằng ông đã hoàn thành nghĩa vụ mà ông hứa với mẹ. Từ đó, ông không đi làm nữa.

Từ đó, tôi biết học cách kiếm tiền.

Ba sẽ ôm chai rượu từ sáng đến tối. Lắm lúc, trời tối mịt mà không thấy ông đâu. Tôi sẽ chạy khắp xóm để tìm.

Dù sao đi nữa, tôi cũng muốn có cha.

Tôi trở thành một anh chàng bán trái cây như ước mơ lúc nhỏ.

Tôi không gánh hàng bán khắp nơi như mẹ. Tôi đặt một bàn nhỏ bán trái cây trước nhà.

Thượng đế đóng của bạn một cánh cửa, sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác.

Thượng đế cướp đi của tôi tình thương của ba mẹ. Đổi lại, người trao cho tôi tình làng nghĩa xóm thân thương.

Tiệm trái cây của tôi ngày một phát triển. Từ chiếc bàn nhỏ, tôi đặt thêm vài chiếc tủ trước nhà. Cuối cùng, tôi đem nhà mình sửa thành cửa hàng trái cây.

Dựng một vách ngăn. Tôi và ba sống trong không gian nhỏ phía sau cửa hàng. Dù sao thì ba tôi cũng chỉ có mặt ở nhà vào buổi tối. Cho nên, cũng không chật chội gì. Tôi vui với cuộc sống hiện tại.

Năm tôi 24 tuổi. Thượng đế lại thử thách tôi một lần nữa.

Ba bị người ta kéo lê vào nhà. Mấy cô dì đang mua hàng sợ giật cả mình, vội vã chạy ra khỏi quán. Tôi ngơ ngác nhìn vết máu trên đầu ba, rồi nhìn con dao trong tay bọn họ.

Mười hai tỷ. Ba tôi thua bạc mười hai tỷ.

Mười hai tỷ với bạn nhiều như thế nào. Tôi không biết. Nhưng với tôi, mười hai tỷ là con số thiên văn mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Tôi biết ba tôi uống rượu. Nhưng tôi chưa từng nghe đến việc ông đánh bài. Có lẽ, tôi không hề quan tâm ba như là tôi vẫn tưởng.

Năm xưa, ông không thèm quan tâm, chỉ cho tôi tiền ăn và học. Cho nên, tôi trả thù bằng cách không quan tâm, chỉ đưa ông tiền ăn và rượu hàng ngày.

Ở khía cạnh nào đó, chúng tôi quả nhiên là cha con.

Tôi gom hết tiền để dành đưa cho chủ nợ, xin họ thêm ít thời gian để xoay tiền. Sau khi chịu vài cái tát, bọn họ cũng chấp nhận cho chúng tôi một tuần.

Đóng cửa tiệm, tôi ngồi xuống đối diện ba. Ông vẫn cúi đầu, từ lúc vào nhà đến giờ ông vẫn chưa hề ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Thở dài, tôi nói với ông bằng chất giọng đều đều không cảm xúc.

Tôi nói ông hãy bán nhà, đi vay thêm tiền để trả nợ.

Ba mẹ tôi lấy nhau vì tình yêu. Điều đó có nghĩa là hai người không hề quan tâm về vật chất. Và đúng thật là hai người cũng không hề có cái gọi là vật chất. Ngoài ngôi nhà tôi đang ở, nhà tôi không hề có một tài sản nào khác. Số tiền bán nhà không đủ để chi trả khoản nợ, tôi định đi vay thêm.

Tôi cứ nói, ba cứ cúi gầm mặt không ư hử tiếng nào.

Tối hôm đó là một đêm không ngủ.

Tiếng gà gáy buổi sáng đánh thức tôi dậy. Tối qua tôi cứ trằn trọc suy nghĩa chuyện gặp ai để vay tiền. Thao thức đến gần sáng rồi tôi ngủ quên lúc nào không hay. Nhìn tia nắng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ, tôi mỉm cười động viên bản thân: “Không sao đâu, chuyện gì rồi sẽ giải quyết được mà.”

Ba không ngủ cạnh tôi. Chỗ ngủ của ông lạnh ngắt, có lẽ ông đã dậy từ rất sớm. Tôi lên tiếng gọi nhưng cũng không thấy ông trả lời.

Ba biến mất. Không ai biết được là ông đã đi đâu. Ông chọn cách trốn tránh như cái cách mà ông đã làm mười tám năm về trước.

Trên chiếc bàn tróc sơn cạnh giường, cạnh quyển sổ đỏ của căn nhà, xuất hiện một xấp tiền cũ. Vuốt phẳng từng tờ tiền lẻ nhăn nheo, lần đầu tiên sau ngày chôn cất mẹ, tôi khóc.

Ít nhất, tôi cám ơn ông không bỏ lại tôi một mình trên cuộc đời này.

Nhà vẫn phải bán. Nợ vẫn phải trả.

Xách hai túi hành lý, tôi lang thang trên đường.

Mấy bác có kêu tôi về ở chung, nhưng tôi không đồng ý. Mọi người chấp nhận cho tôi vay tiền là tôi đã mang ơn lắm rồi. Tôi không dám làm phiền họ nữa.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tham gia nghệ thuật. Dẫu mọi người thường khen tôi đẹp trai, tôi cũng chỉ xem như mọi người khen vui thôi. Nếu gương mặt này giúp các cô dì mua thêm vài quả trái cây, tôi đã hạnh phúc rồi. Dù sao thì ước mơ của tôi là trở thành một người bán trái cây vĩ đại mà.

Nhưng kế hoạch cuộc đời tôi bị Vy thay đổi.

Bạn đang đọc Đạo Diễn Nói Tôi Không Được Làm Gay Trong Gameshow sáng tác bởi Du.Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Du.Ca
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.