Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rèn luyện

Tiểu thuyết gốc · 790 chữ

Quay trở lại với mạch phim chính, sau khi không thấy Andrew ở nhà thì Steve đều lo lắng, ko rõ cậu đang ở đâu. Nhưng Matt chấn an cậu rằng chắc là nó lại đi đâu đó thôi, vài ngày nữa chắc lại quay về. Dù gì thì đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Steve nghe vậy nhưng trong lòng vẫn thấy không ổn, nhắn tin và gửi tin nhắn thoại vào tài khoản của Andrew.

...............

Quay trở lại với căn cứ của Tuấn, Andrew lúc này đang ở ngoài trời và đã chấp nhận được điều đang xảy ra với bản thân: Bị bắt cóc bởi một người lạ mặt có niệm động lực mạnh hơn mình và bị bắt trở học cách sử dụng năng lực này tới mức thành thạo. Nhưng thời gian chỉ có 2 tuần, cũng đồng thời là hạn cuối mà bệnh của mẹ cậu có thể cứu chữa được, nếu để quá thì không còn cách nào.

" Vì mẹ, mình phải thoát khỏi đây" Cậu tự nhủ.

" Được rồi nhóc, tới lúc học rồi. Năng lực của cậu hiện tại là niệm động lực, một loại năng lực có thể được coi là vô đối do các đặc tính như không màu, không mùi, vị, nhiệt độ, chỉ cần muốn làm làm được. Tuy nhiên, nếu không gặp phải khắc chế thì cũng ngỏm. Tại sao ta nói vậy á! Thử ví dụ thế này nhé.

Nhóc đang ngồi ăn tối hoặc chơi game, nói chung là không đề phòng xung quanh và ở cách nhóc tầm 1km có một tay bắn tỉa. Vậy liệu viên đạn sẽ nhanh hơn hay năng lực nhanh hơn? Kết quả đoán được rồi nhỉ.

Hay sẽ thế nào nếu có ai đó lấy gia đình, bạn bè của nhóc ra để đe dọa hay ép buộc nhóc làm điều xấu. Còn một đống cách nữa mà ta chưa đề cập tới. Việc nhóc và bạn của nhóc có năng lực sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi, không sớm thì muộn. Quê hương ta có câu " Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra" mà. Vì thế nên ta ở đây để dạy cậu kiếm soát nó, thứ sức mạnh nằm trong cậu, đề phòng một ngày cậu phát điên hoặc mất kiểm soát. "

Nghe xong, Andrew cũng ngậm ngùi, đúng là cậu chưa bao giờ nghĩa tới những điều đó, đơn giản chỉ vì cậu vẫn coi đây chỉ là trò chơi với bạn hoặc làm ảo thuật, hay đi tới trường nhanh hơn.

Vài giây sau, cậu đáp lại: " Tôi hiểu , nhưng vì lí do gì mà ông phải giúp đỡ cho tôi." Đáp lại cậu là một giọng buồn và trầm, hay mắt như đang nhớ lại điều gì đó.

" Có thể nói ta có năng lực này sớm hơn nhóc, từ một viên thiên thạch và đồng thời cũng làm đủ thứ trò với nó, từ xếp hình, làm ảo thuật hay bay. Cho tới một ngày, do tranh cãi với bạn bè xung quanh, cùng áp lực cuộc sống đã khiến ta mất kiểm soát. Đẫn tới việc những người cãi nhau với ta lâm vào thảm cảnh. Hai người chết não, một người bị chấn thương nặng. Vì quá sợ hãi nên ta đã bỏ đi, trở thành một tên du mục, nay đây mai đó. Cho tới khi đi tới thành phố này và cảm nhận được liên kết giữa nhóc và lũ bạn. Và giờ thì chúng ta ở đây, nhằm ngăn chặn một thảm họa nữa xảy ra với cậu. Hiểu lí do rồi chứ."

Nghe xong câu chuyện cũng vẻ mặt buồn chán của Tuấn, Andrew im lặng nhưng rất nhanh liền gật đầu. " Được rồi, tôi hiểu. Vậy thì khi nào bài học bắt đầu, xong càng sớm thì tôi càng được sớm trở về với mẹ."

Ngay lập tức, Andrew cảm nhận được một cái gì đó đang tới và khiên động lực đã mở ra. Một tiếng " Bang" phát ra khiến cậu lùi lại 3m, bụi xung quanh bốc lên từng hồi.

" Bắt đầu từ bây giờ. Cách học hiệu quả nhất giữa hai tên có siêu năng lực là đối chiến, học trong lúc chiến đấu " Tuấn đứng lên, hai mắt hướng về Andrew. Nhưng trong đầu lúc này lại hoàn toàn trái ngược

" Mọe nó, không uổng công xem vài chục bộ phim viễn tưởng và drama. Câu truyện có nhiều lỗ hổng như vậy mà thằng nhóc tin lấy tin để. Có khi mình hợp với vai diễn viên hơn thật."

Bạn đang đọc Dạo chơi khắp các vị diện sáng tác bởi yy13319407
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy13319407
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.