Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26 - 27

Phiên bản Dịch · 2243 chữ

Chương thứ hai mươi sáu:

Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục chạy đi

“Ố ồ, A Học, hăng hái dữ ta.” Đào Chân cười gian bảo.

“Hở? Ông cũng có tinh thần lắm chứ.” Nghiêm Học không rõ có ý gì.

“Chúng tôi đâu giống cậu, cậu mệt mỏi cả đêm mà!!!” Tả Niệm cũng chọc Nghiêm Học.

“Không phải, không phải, mệt là Minh Vũ mới đúng. Tiểu công đều rất mệt, tôi hiểu lắm.” Khâu Tử Lộ cũng giúp vui, bị Khâu Tử Dạ hung tợn liếc xéo.

“Ồ!!!” Mọi người đồng thanh.

Nghiêm Học và Khâu Tử Dạ mặt đỏ đến có thể luộc trứng.

Trên đường khắp nơi là “yêu quái”. Đào Chân nói chơi thế này còn kích thích hơn. Rốt cuộc xuyên qua rừng cây âm u, lại trông thấy ánh mặt trời. Nhưng chưa kịp hưởng thụ ánh nắng ấm áp thì mọi người đã bị bao vây.

“Oa! Thật nhớ quá đi!” Đào Chân hét to, trong giọng nói có hưng phấn.

“Hi! Lâu không gặp!” Khâu Tử Lộ còn vẫy tay với chúng.

“Các người có thể đừng biến thái như vậy không!?” Hàn Thanh Hương thật tình chịu không nổi, có ai vui vẻ trò chuyện với một đám cương thi thối rữa chứ.

Không sai, bao vây họ chính là cương thi, loại cao cấp.

Cương thi sẽ không nói chuyện nhưng có thể phát ra tiếng “ùng ục”, tựa như đói bụng vậy. Chúng từ xa chạy nhanh lại, tốc độ rất mau, bộ dáng cũng rất đáng sợ, hay nói chính xác hơn là buồn nôn. Đa số đều lõa lồ, có một ít trên người giắt mảnh vải rách tung tóe, có một ít lộ ra xương. Rất nhiều cương thi mục rữa không còn hình dạng, thậm chí không còn cả nội tạng. Nhưng chúng vẫn cảm nhận được mùi thịt tươi mới và cảm giác đói khát không thể khống chế.

“Các anh em, lên đi!” Đào Chân nói xong lên đạn, chính xác bắn bể đầu sau đó là xương sống của mục tiêu.

Từng con cương thi phun chất dịch buồn nôn, nước mủ vàng từ trên người không ngừng nhỏ giọt. Bụng mọi người co thắt muốn ói.

“Mới mấy ngày không gặp, sao biến ngày càng ghê tởm vậy?” Tả Niệm nói.

“Tứ ca, trước kia anh từng gặp?” Nghiêm Học hỏi, vừa nói vừa giết một con đánh lén Tả Niệm.

“Cậu bé ngốc, Tứ ca là từ chỗ này đến G thị!” Tả Niệm cười nói.

“A! Đúng rồi!” Nghiêm Học đỏ mặt nói.

Đang nói chuyện thì một con cương thi còn nửa cái lưỡi đánh hướng lưng Nghiêm Học, Đào Chân múa hai đao giúp cậu giải quyết.

“Nghiêm Học, đừng cứ lo nói chuyện, cẩn thận sau lưng.” Đào Chân nhắc nhở.

“Ừ ờ!” Nghiêm Học vội nghiêm túc lên.

“Tại sao mấy con cương thi này sợ Minh Vũ mà không sợ cậu?” Đào Chân hỏi.

“Bởi vì máu của tôi không thuần như Minh Vũ!” Nghiêm Học nói.

“Sao nhiều vậy chứ? Một đống. Dạ, chúng ta tiếp tục phối hợp không?” Khâu Tử Lộ hỏi.

“Tốt.” Khâu Tử Dạ vui vẻ đồng ý.

Thế là hai người lại chơi đánh tiếp sức.

“Thật oai quá! Tiểu Ngũ, sao cậu và em dâu không chơi như vậy?” Tả Niệm hỏi Tả Minh Vũ.

“Không phải em dâu!” Nghiêm Học đỏ mặt giãy chết.

“A Học, cậu không phải em dâu thì là cái gì?” Tả Niệm hỏi.

“Tôi... tôi... tôi... tôi không chơi với mấy người nữa!” Nghiêm Học đỏ mặt đi hướng khác đánh.

“Ha ha ha ha ha!!!!” Mọi người cười không khép miệng.

Cương thi một đống lại một đống đến, mọi người đánh bắt đầu thấy mệt, may là cương thi sắp bị diệt xong hết, chỉ còn lại hơn ba mươi con. Mọi người thở phào một hơi, nhưng ngay lúc này chỉ nghe Trì Nham hét to một tiếng.

“A!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, Trì Nham ngồi trên mặt đất ôm ngực, một cương thi xông tới cắn đầu gã. Nghiêm Học lắc mình một cái giải quyết cương thi gần người Trì Nham, mấy người khác cũng tăng tốc độ xử lý cương thi bên cạnh mình, chạy vội qua xem.

Trước ngực Trì Nham từ phía trên bên phải kéo xuống phía dưới bên trái miệng vết thương dài hai mươi lăm centimet, máu nhiễm đỏ áo. Tả Minh Vũ xé rách đồ Trì Nham, vết thương rất sâu, thịt đỏ lòi cả ra ngoài. Miệng vết thương có màu hơi vàng. Tả Minh Vũ dùng ngón trỏ chấm máu đặt ở mũi ngửi, đứng dậy.

“Thế nào?” Nghiêm Học vội hỏi.

Tả Minh Vũ lắc đầu, nói.

“Lây.”

“A! Sao có thể như vậy!?” Khâu Tử Lộ lạ lên.

“Có cách cứu không?” Khâu Tử Dạ hỏi.

Tả Minh Vũ lắc đầu.

“A Học, không phải cậu có thể trừ độc sao? Cho Trì Nham uống không được hả?” Khâu Tử Dạ hỏi.

“Tôi uống là máu của thể biến dị, cho nên máu của tôi không thể cho người khác dùng nữa.” Nghiêm Học nói.

“Máu của anh cũng không được?” Đào Chân hỏi Tả Minh Vũ.

Tả Minh Vũ lắc đầu. Bởi vì năm đó trước khi biến dị Nghiêm Học, mỗi ngày anh để cậu uống một giọt thích ứng. Nhưng Trì Nham bị thương, một giọt không có tác dụng gì, còn uống trực tiếp sẽ khiến gã chịu không được năng lượng quá lớn mà tự nổ.

Mọi người nhìn Tả Minh Vũ lắc đầu thì luống cuống.

Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ, định nói “Trước giúp Trì Nham ổn định lại, tới phòng nghiên cứu chắc có thuốc giải”. Nhưng không đợi Tả Minh Vũ mở miệng, chỉ thấy Trì Nham vốn ngồi trên đất thở hồng hộc đột nhiên đứng lên. Gã chịu đựng vết thương đau đớn, nhanh chóng tới gần Nghiêm Học đứng cạnh đang cố gắng nghĩ cách, dùng đầu gỗ chĩa vào ngực Nghiêm Học. Mũi đầu gỗ bị vót nhọn, xem liền biết gã đã chuẩn bị từ trước.

“A Học!”

“Không được cử động!”

“Anh muốn làm gì!?”

“Tả Minh Vũ, máu của anh có thể trừ độc đúng không?”

“Tôi không thể đưa anh uống.”

Trì Nham dùng đầu gỗ ấn ngực Nghiêm Học chuyển sang mạnh đâm vào đùi cậu!

“A!” Nghiêm Học đau đớn hét thảm.

“A Học!” Tả Minh Vũ kinh sợ hét to.

“Anh không đưa tôi uống thì sẽ hành hạ chết cậu ta!” Ánh mắt Trì Nham tràn ngập tàn nhẫn.

“Tại sao... phải... phải làm vậy...” Nghiêm Học nhịn đau hỏi.

“Tôi vốn chính là người như vậy!”

“Không! Anh không phải! Trước kia khi An Tiểu Chi nói xấu bọn họ thì anh luôn săn sóc chuyển đề tài!” Khâu Tử Lộ hét to.

“Các người nội loạn thì sao bảo vệ tôi bị thương được? Làm công nhân viên chức, tùy cơ ứng biến và nhìn sắc mặt người ta, tôi biết rõ nên làm như thế nào!” Trì Nham cười lạnh nói.

“Anh...”

“Biết tại sao chân tôi bị thương không?”

Mọi người nhìn gã, gã nói tiếp.

“Tôi và bạn thân bị cương thi đuổi theo, thấy cương thi sắp đuổi kịp thì tôi đá hắn về phía cương thi. Ai ngờ hắn ôm chân tôi không chịu thả, móng tay cào rách một miếng thịt chân tôi, sau đó tôi chém đứt tay hắn mới trốn được.”

Mọi người không thể tin nhìn gã, không biết nên nói cái gì.

Trước ngực lại đau đớn, Trì Nham dùng gậy gỗ dí sát vào người Nghiêm Học. Cậu đau đến mặt tái nhợt, mồ hôi chảy từng giọt.

“Trì Nham, máu...” Không đợi Nghiêm Học nói hết lời thì bị Tả Minh Vũ đánh gãy.

“Tôi để anh uống!”

Tả Minh Vũ nhoáng người lên đi tới bên cạnh Trì Nham, cắn rách mạch máu cổ tay. Trì Nham lập tức uống từng hớp, chừng vài hớp sau thì đẩy Nghiêm Học tới trước. Tả Minh Vũ vội đưa tay muốn ôm nhưng ai ngờ Trì Nham dùng gậy gỗ nhanh chóng đâm vào tim Tả Minh Vũ!

Mặt Tả Minh Vũ chậm rãi biến thành xám trắng, trên mặt nổi gân xanh, ngã ra sau, tay anh vươn hướng Nghiêm Học.

“Không!” Nghiêm Học khàn giọng hét.

Chương thứ hai mươi bảy:

Nghiêm Học ôm thi thể Tả Minh Vũ, không khóc, không la, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn.

“Gì... gì thế này...” Trì Nham kinh sợ hét to.

Chỉ thấy trên người Trì Nham bắt đầu nổi bọt đỏ, tựa như dung nham. Đầu tiên là tay, người, chân, mặt. Gã cảm giác có một loại lực lượng va đụng lung tung trong thân thể. Gã không thể khống chế lực lượng đó. Lực lượng cường đại đụng nội tạng gã lắc lư, máu đều đảo ngược. Đột nhiên.

“Bùm!” một tiếng, thân thể Trì Nham nổ tung, mảnh vụn thịt khắp nơi.

Nghiêm Học ôm Tả Minh Vũ tới một gốc cây.

“Minh Vũ, anh đi rồi thì em biết làm sao đây?”

“Minh Vũ, em vì vĩnh viễn sống cùng anh đã biến thành như vậy, giờ anh đi rồi thì em còn sống có ý nghĩa gì?”

“Minh Vũ, anh tỉnh lại có được hay không, không có anh em thật sự không thể tiếp tục sống.”

“Minh Vũ, anh lại mở mắt ra nhìn em được không?”

“Minh Vũ, anh dậy đi mà, nhìn em, lại kêu em A Học.”

“Minh Vũ, em sẽ không phản đối anh gọi bà xã nữa, anh đứng dậy được không?”

“Bà... bà xã...”

“A! Xác chết sống dậy! Ủa? Minh Vũ? Anh không chết còn hù em! Em đánh chết anh! Anh có biết nếu còn không tỉnh thì chút nữa em tự sát rồi không, hu hu... ” Nghiêm Học rốt cuộc khóc.

“Khụ khụ... bà... bà xã... rút... rút thanh gỗ... ra... a... em... Nhẹ chút... muốn... muốn mưu sát... chồng...”

“Hu hu...”

“Bà xã đừng khóc...”

“Hu hu...”

“Bà xã, anh sai rồi... ”

“Hu hu... ”

“Bà xã, anh nói thật cái này...”

“Hu hu... tốt!” Ngừng bặt.

“... ”

“Em quên rồi sao? Trong người chúng ta còn có một loại máu.”

“Em nhớ, rốt cuộc là cái gì?”

“Bí mật...”

“Hu hu...”

“Rồi rồi, anh nói, là máu người sói.”

“Người sói hả?”

“Đúng thế, tử địch của quỷ hút máu. Bởi vì có máu của người sói nên cách hại quỷ hút máu không có tác dụng với chúng ta, nhưng thân thể vẫn sẽ bị thương, cho nên phải mất thời gian dài anh mới sống lại. Lúc nãy là chết giả, may mắn em không vội chôn anh.”

“Cút đi. Quỷ hút máu sợ người sói? Đó không phải là truyền thuyết sao?”

“Đương nhiên không phải, là thật sự.”

“Vậy thể hoàn toàn của anh là sói?”

“Ừm...” Coi như đi.

“Đó chẳng phải rất oai sao? Đáng yêu chỗ nào?”

Tả Minh Vũ cười cười, ý nghĩa không rõ.

Khâu Tử Lộ đột nhiên đi tới trước mặt hai người, ngồi xổm xuống, vươn tay đưa tới trước mặt Tả Minh Vũ.

“Anh làm gì thế?” Tả Minh Vũ khó hiểu.

“Chẳng phải anh bị thương cần bổ huyết à? Chỗ này không có sẵn mà anh yếu ớt như vậy chắc không quay lại G thị được. Anh trước uống chút đi, đừng uống nhiều quá.” Khâu Tử Lộ sợ sệt quay đầu đi.

“Tôi không thèm.” Tả Minh Vũ cũng quay đầu, vành tai đỏ ửng.

“Minh Vũ, đừng có ngượng. Ha ha, Tử Lộ đừng để bụng nha, Minh Vũ đang ngượng thôi!”

“Ngượng cái đầu ông! Im miệng!”

“U! Ố! Ồ!”

“Đào Chân, có tin tôi cắn chết ông không?”

“Thẹn quá thành giận kìa!”

“A! Tôi sai rồi!”

“Đã muộn!”

“Minh Vũ, chừa cho em miếng nha!”

“A Học đáng chết, còn bỏ đá xuống giếng!”

Nghiêm Học rất vui vì Tả Minh Vũ ngày càng có nhiều cảm xúc nhân tính hóa, cậu rất vừa lòng, rất hạnh phúc.

Kịch siêu siêu ngắn:

“Tác giả! Cút ra đây cho tôi!” Tả Minh Vũ tức giận.

“Cái kia... tôi không có đây...” Phạn.

“Giả bộ cái gì! Nói đi, vì sao viết tôi não tàn như vậy!?” Tả Minh Vũ quát.

“Thì cậu luôn não tàn thôi!” Phạn.

“!” Tả Minh Vũ bùng nổ.

“Không không phải... ý tôi là cậu thật ngây thơ... chân chất..” Phạn nhanh chóng co rụt.

“Ngây thơ á? Cười chết người! Anh ta là dê đại vương thì có! Nhưng tôi cảm thấy Minh Vũ não tàn rất đáng yêu, tôi thích!” Nghiêm Học nói.

“Cái gì? Anh là dê đại vương?” Tả Minh Vũ nói.

“Không... không có...” Nghiêm Học lắp bắp.

“Vậy anh phải để em nhìn xem cái gì gọi là dê thật sự!” Tả Minh Vũ nhào tới.

“Tình tiết đâu phải thế này! Tác giả cứu mạng!” Nghiêm Học hét.

Tả Minh Vũ giận dữ trừng.

“Cái kia... bây giờ là thời gian tư nhân, hai người cứ tiếp tục...” Phạn.

“A... ư!” Nghiêm Học hét thảm (?) kéo dài một ngày một đêm.

Bạn đang đọc Đánh cương thi, nói chuyện yêu đương của Phạn Phạn Sama
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.