Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07

Phiên bản Dịch · 1247 chữ

7. Can đảm nào, thiên thần!

7.1

Trưa hè. Nắng oi ả, bỏng rát như thể ông trời đang cáu kỉnh trừng phạt nhân gian. Hoặc Mai Khanh đang vô cùng bực tức, muốn tìm ai đó để trút giận? Có lẽ là cả hai.

- Bực bội quá đi!

Khanh vừa quay về sau buổi chụp ảnh ột tờ tạp chí thời trang. Hôm nay quả là một ngày đáng ghét. Không chỉ anh chàng người mẫu chụp ảnh chung đến trễ gần nửa tiếng đồng hồ, báo hại cô chờ đến bực bội, ngay cả cô nàng trợ lý cho buổi chụp còn vụng về đến nỗi làm đổ cả ly nước cam vào chiếc đầm mà Khanh thích nhất, khiến tâm trạng cô không tốt và buổi chụp ảnh vì thế không thành công như mong muốn.

Khanh mở cửa vào nhà, vùng vằng đá bay chiếc ghế bông ngáng đường. Và không chỉ chiếc ghế bông, bất cứ ai xuất hiện trước mặt cô lúc này cũng sẽ lãnh đủ cơn giận của cô.

“Gâu… gâu…”

Tiếng sủa vang lên làm Khanh sững người, rồi như có phép thần thông của mèo máy xứ hoa anh đào, cảm xúc của Khanh thay đổi một cách chóng mặt. Đôi mày thanh tú chau lại vì khó chịu bỗng dãn ra, khóe miệng lập tức mỉm cười.

- Lạc Lạc, lại đây nào!

Chỉ duy nhất Lạc Lạc mới có thể khiến cho cô nàng được ca tụng là “thiên thần của làng giải trí” tạm thời quên đi những bực dọc.

Lạc không phải là một loại hạt, mà chính là niềm vui.

Lần đầu tiên Thiên Anh mang chú cún cưng này đến cho cô, nó hãy còn là một cục bông trắng tinh, bé bỏng và vô cùng yếu ớt. Nó được đặt trong một chiếc giỏ mây nhỏ có buộc dây nơ màu xanh hải quân mát rượi. Khanh cười tít cả mắt, luôn miệng hỏi han không ngớt về gia thế của “cục cưng” này, vì thế Thiên Anh quyết định đặt tên cho chú cún là Lạc Lạc với hi vọng nó sẽ luôn làm cô vui vẻ.

Khanh bế chú cún, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng mịn màng, nhưng tâm trí thì mải miết trôi về một nơi nào đó. Giờ này Thiên Anh đang làm gì, anh có nghĩ đến cô nhiều như cô nghĩ đến anh?

Cô khẽ thở dài, vội vã che giấu nỗi niềm riêng bằng công việc mua vui quen thuộc: lôi Lạc Lạc vào phòng, chuẩn bị chải chuốt cho cậu chàng.

7.2

Tay tung tẩy xâu chìa khóa, tiếng leng keng vui tai không hề làm phiền những cảm xúc miên man đang bay nhảy trong đầu Khanh. Cô đang tập trung suy nghĩ về tâm lý của nhân vật trong bộ phim điện ảnh mà cô vừa nhận được lời mời casting hôm qua.

- Chào người đẹp!

Khanh giật mình, đôi mắt tuyệt đẹp ngơ ngác ngước nhìn người lạ đang đứng trước mặt với ý dò hỏi. Sau khi định thần lại, biết được rằng người trước mặt có lẽ chỉ đang chào mình, cô mỉm cười gật đầu chào lại, rồi bước tránh sang một bên để tiếp tục đi về phía căn hộ chung cư của mình.

Nhưng người đó không những không nhường lối mà còn cố tình bước chắn trước mặt cô, nhe răng cười như muốn đùa cợt, tiếp đó còn muốn giở trò sàm sỡ. Cơn giận bộc phát, thật là quá sức chịu đựng. Cô chộp lấy cổ tay hắn, trong chớp mắt và bằng sức mạnh ít ai ngờ với dáng vẻ nhu mì kia, cô bẻ ngược tay hắn ra sau lưng.

- Muốn gì đây?

- Vô tình đụng thôi mà, sao dữ quá vậy?

Cô khẽ “hừ” một tiếng. Ba năm chăm chỉ học Aikido đủ giúp cô dạy những tên vô lại một bài học và tự bảo vệ mình. Nhưng dù sao cũng cần giữ chút hình tượng, cô khẽ nhếch môi rồi buông tay. Người lạ mặt cũng lầm bầm vài tiếng rồi bỏ đi. Cô phủi tay, vẻ mặt hài lòng.

Bỗng nhiên tiếng cười khục khục phát ra từ góc cầu thang gần đó. Ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác bất ngờ pha lẫn vui mừng khôn tả. Là Thiên Anh. Anh đứng khoanh tay, dựa vai vào tường, nhìn cô đầy thích thú và vui vẻ như đang xem một vở tấu hài.

Cô không kiềm chế được vẻ mặt vô cùng phấn khích khi nhìn thấy anh. Cô bước như chạy về phía anh, nhưng liền đó bỗng dừng lại, cong môi giận dỗi và trách móc.

- Thấy em bị ăn hiếp mà anh không xuất hiện để bênh vực em à?

- Anh biết em thừa khả năng giải quyết những chuyện này mà.

Anh mỉm cười, vừa nói vừa tiến lại gần. Chỉ lát sau họ đã mặt đối mặt. Cô chăm chú nhìn vào mắt anh, còn anh cũng dành cho cô ánh nhìn sâu thẳm và ấm áp. Cô rất muốn ôm anh. Cô nhớ anh vô cùng.

- Anh về rồi đây. - Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.

- Vâng, anh về rồi. - Cô ngoan ngoãn dịu dàng hệt như một đứa trẻ.

7.3

Thiên Anh cảm thấy lòng vô cùng ấm áp, mặc dù lúc này anh đang chạy xe với vận tốc gần 40 km/h, gió lạnh vun vút táp vào mặt. Sau xe, Mai Khanh đang tựa đầu vào vai anh với sự tin tưởng gần như tuyệt đối.

Vừa ngồi xuống chiếc sofa ở quán nước, cô đã tíu tít như một đứa trẻ.

- Anh này, con của chúng ta, à nhầm, con cún của chúng ta nhớ anh lắm đấy.

Anh bật cười sảng khoái. Cô bé này càng ngày càng biết pha trò và càng lúc càng đáng yêu. Nghĩ đến đó, tim anh bỗng se lại. Thời gian gần đây, những chuyến đi của anh ngày càng dài hơn, và quan trọng là, anh ngày càng quyến luyến cô. Anh biết tình cảm anh dành cho cô là gì. Nó khiến anh hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến cô, khiến anh nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì nhớ cô, khiến anh thèm được ôm cô vào lòng mỗi khi thời tiết trở mùa. Anh biết anh yêu cô, nhưng anh không thể nói với cô điều đó.

Thiên Anh gặp Khanh bốn năm trước, khi anh hai mươi hai tuổi và lần đầu tiên về Việt Nam quản lý công việc kinh doanh của gia đình. Còn cô khi ấy mới chỉ là cô bé mười tám tuổi vừa bước chân vào làng giải trí với đầy những buồn vui và dại khờ. Họ gặp nhau trên sân thượng của tòa chung cư cao cấp mà cả hai đang sinh sống vào một đêm đầy gió. Gió hòa quyện sự trống trải của một thanh niên xa nhà và sự chênh vênh của một thiếu nữ vừa bước vào đời, khiến họ nhanh chóng kết bạn, tin tưởng và chia sẻ những vui buồn.

- Dạo này anh bận lắm hả?

- Cũng bận một chút. Mà sao em hỏi thế?

- Em thấy anh không còn theo dõi facebook của em nhiều như trước đây. Chẳng thấy anh “like” hay

Bạn đang đọc Đánh cược với yêu thương của Yudin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.