Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 80: Lời thề dưới ánh trăng (3)

Tiểu thuyết gốc · 1415 chữ

Cô chưa từng trải qua yêu đương, bất quá cô từng nghe phụ thân kể rất nhiều về chuyện tình của ông với mẫu thân cô mặn nồng ra sao nên cũng có biết đôi chút. Hình như cô có chút thích hắn rồi. Chỉ mới gặp không lâu thôi mà cảm giác hắn mang lại cho cô rất tốt, rất an toàn. Hắn như hũ rượu ủ lâu năm rót ào vào miệng cô khiến cô say mèm.

Hắn đặt đầu mình gối lên vai cô, thì thầm vào tai cô: “Gả cho ta đi.” Trong giọng nói có vài tia mong chờ cùng lo sợ, lo sợ vì cô sẽ từ chối mất. Nhưng hắn vẫn muốn hỏi cô, hắn có cảm giác rất, rất yêu thích cô, dù chỉ mới chạm mặt không lâu.

Cô ngẩn ra nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn của hắn vì sợ hãi bất an mà sinh ra tia lúng túng. Cô biết “gả” là gì, đó là cô trở thành thê tử của hắn, nhưng cô có hơi lo sợ, suy nghĩ về tương lai: “Ta... Ta... Ta và muội muội sắp phải rời khỏi đây rồi, chúng ta... Chúng ta không thể lưu lại đây được.”

Hắn đã nghe Thiên Tuệ kể về chuyện xưa của hai người. Vì làm đế vương nên nhận ra ngay đó là một âm mưu chính trị, mà hai cô là nạn nhân, hắn đã rất tức giận vì có kẻ dám tổn thương cô như thế. Hắn không chần chừ mà đáp ngay: “Ta theo nàng, nàng ở đâu, ta ở đó.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn, hắn là một đế vương mà, mà theo phụ thân nói có đế vương nào lại không đam mê quyền lực, thiên hạ của mình chứ, cứ nói bỏ là bỏ sao, cô không tin cho lắm. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt chân thành không mang vụ lợi của hắn khiến cô hơi chần chừ.

Ở trên vị trí này đã lâu chỉ cần nhìn sắc mặt là đã biết cô nghĩ gì rồi. Hắn búng trán cô, nói: “Đứa ngốc, những thứ đó ta chưa từng lưu luyến gì. Chỉ có nàng là người đầu tiên khiến ta động tâm đây.”

Nghe những lời tỏ tình trực tiếp như thế khiến Thiên Tuệ càng thêm e thẹn ngượng ngùng. Cô lo ngại hỏi tiếp: “Nữ nhân thì sao? Chàng ưu tú như thế chắc có rất nhiều nữ nhân đó, mà ta... Ta...” Cô tìm hiểu ở ma giới đàn ông thường năm thê bảy thiếp, trái ôm phải ấp rất nhiều, phụ thân cô cũng như thế. Muốn cô chấp nhận hắn mà lại phải san sẻ hắn cho nữ nhân khác khiến cô cảm thấy khó chịu, ngột ngạt trong lòng.

Nhìn dáng vẻ bất an, lo sợ của cô khiến hắn phì cười, hơn cả thế hắn còn vui vẻ hơn. Hắn không biết thích là gì, yêu là gì, bất quá hoàng huynh lúc nào cũng loanh quanh trước mặt hắn nói rằng khi yêu thích một người thì sẽ muốn dành hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho người đó, luôn một lòng chung thủy, suốt đời chỉ có mình người đó mà thôi, hắn nghĩ đó chắc là cảm giác này đi.

Những cô gái khác trong kinh thành thì lúc nào cũng phải học tam tòng ngũ đức, học bao dung, nhìn trượng phu mình nạp thiếp thất mà vẫn phải gượng cười để không bị đàm tiếu. Hắn thậm chí còn thấy phụ nữ thật yếu đuối, vì mặt mũi mà không thể dũng cảm giữ lấy tình yêu của mình nữa.

Còn nàng, nàng lại dám nói ra những suy nghĩ đó, nếu có ai ở đây sẽ nói rằng nàng là một người ghen tuông, không có phẩm cách gì nhưng với hắn đây mới là nữ nhân chân chính, dám dũng cảm giữ lấy tình yêu của mình. Nơi nào có thể tìm được người con gái trân quí như thế nữa. Hắn quyết liệt ra tay trước hòng giữ cô về mình.

Hắn ôm nàng vào ngực, trấn an nàng: “Nàng có tin không? Nàng là nữ nhân duy nhất khiến ta động tâm, từ lúc thấy nàng ta đã thề rằng cả đời này chỉ có mình nàng, ta muốn đem cho nàng tất cả những điều tốt đẹp nhất.”

Ngừng nói, hắn đặt hai tay lên vai nàng, dùng tất cả bản tâm mà nói ra lời chân thành nhất: “Gả cho ta nhé?”

Nàng vẫn có lòng lo lắng về tương lai, nhưng dưới ánh mắt chân thành của hắn lúc này lại khiến cho mọi phiền não biến đi. Nàng hít sâu lấy lại chút bình tĩnh, rồi ra quyết định, một quyết định sáng suốt và thành công nhất trong cuộc đời của nàng: “Ta đồng ý.”

Ngay khi Thiên Tuệ vừa dứt lời, mọi cảm xúc đều vỡ òa trong tim Chí Trung, hắn vui sướng, vui sướng đến nỗi mắc nghẹn ở cổ họng mình, không thể nói thành lời những cảm xúc lúc này của hắn, hắn chỉ có thể ôm nàng vào lòng mình, cầu mong đây không phải là mơ.

Nghe thấy nhịp tim hắn đập mạnh hơn, cảm nhận được niềm vui của hắn cũng khiến nàng vui lây. Nàng cười dịu dàng, vòng cánh tay mềm mại ấm áp ôm lấy hắn. Lúc này hắn mới bình ổn cảm xúc trở lại, hắn ôm nàng, vui sướng nói to như muốn cho cả thiên hạ này biết: “Tuệ nhi, nàng đồng ý rồi, từ nay nàng là thê tử của ta.”

Nàng cũng cười khẽ trong lòng hắn, đáp: “Từ nay chàng là phu quân của ta.”

Cả hai người ngẩn ra, ánh mắt chạm nhau cười hạnh phúc, lời thề hẹn đồng thanh vang lên: “Sinh tử không rời.”

Hắn hôn lấy nàng, lần này không có sự kích thích nào hết mà thay vào đó là sự chiếm hữu nâng niu. Nàng vòng tay qua cổ, nhắm mắt đáp lại hắn, bỏ qua e thẹn lúc đầu mà tuyên thệ cùng hắn. Gặp gỡ thoáng chốc, cứ ngỡ đã một đời trường an. Dưới ánh trăng sáng, hai trái tim con người hòa chung một nhịp đập, hai hơi thở hòa về một mối.

Một căn nhà xung quanh toàn mùi âm tà, mùi máu nồng đậm nghiền ép khứu giác của người ta, không ai dám lại gần đó. Có hai thân ảnh một lớn một gầy cùng đi về phía đó, bọn chúng mở cánh cửa gỗ ra, từng tiếng “kẹc kẹc” tạo cảm giác ghê rợn, áp bức.

Hai người đồng loạt một chân quì một tay chống, cúi đầu thưa: “Chủ nhân.” Trên mặt bọn họ cảm thấy khó chịu vì luôn có mùi hôi thối của huyết tinh phát ra khắp nơi.

“Về rồi à.” Một giọng nói già nua khàn khàn ở giữa khu nhà vang lên. Thân ảnh một bà lão ngồi tu luyện giữa pháp trận huyết sắc. Trận pháp này được hình thành từ máu của những nạn nhân xấu số bị bọn họ giết hại.

Tên gầy nhom kinh ngạc, hắn cả gan hỏi: “Chủ nhân, ngài đã sửa được trận pháp này rồi sao?” Đây là trận pháp hắc ám đã tồn tại mấy chục năm về trước, nghe chủ nhân kể lại thì người tạo ra trận pháp này là mẫu thân chủ nhân, mục đích tạo ra là để hấp thu linh hồn, nâng cao tu vi bản thân.

Lúc sắp thành thì bị Đinh tiên đế phát giác, vì thiên hạ này mà ông ta đã hi sinh bao nhiêu tướng sĩ giết chết bà ấy. Chủ nhân tình cờ tìm ra được nó, mãi đến hôm nay mới có thể phục chế được. Con đường sau này ắt rộng mở.

“Ừ, mộc mệnh vừa đúng lúc cạn. Ta quả là may mắn mà. Chẳng bao lâu nữa thôi thiên hạ này sẽ nếm trải lửa giận của ta. Ha ha ha ha ha...” Tiếng cười tà ác bao trùm toàn bộ không gian nhà.

Đinh tiên đế, Lê tiên đế, ở trên đó mà chống mắt lên xem ta huỷ diệt thiên hạ này, những kẻ đã gây ra cho mẹ con ta những bất hạnh này, Đỗ Thích ta sẽ không chừa một ai...

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.