Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải vây

Tiểu thuyết gốc · 2152 chữ

Chương 08. Giải vây

Tác giả: gakobitmiss

Các bạn học nghe tin, trở nên nhiệt tình bát quái.

Diệp Phong không thể không đính chính, “Ta chỉ là mới vượt qua vòng sơ loại, chuẩn bị đi phỏng vấn. Các ngươi hỏi, ta cũng không biết”.

“Thật mừng cho ngươi Diệp Phong”, Viên Hằng nâng ly lên, “Chúc Diệp Phong phỏng vấn thuận lợi, mã đáo thành công!”

“Dzô!!!”.

Diệp Phong không hay uống rượu, bình thường hắn chỉ chọn vài loại cocktail trái cây nhẹ.

Các bạn học quá nhiệt tình, khiến hắn không thể không tuân theo uống hết một ly.

La Cường thì lại ỉu xìu vì bị cướp hết mất danh tiếng, nhìn Diệp Phong đầy u oán.

Rượu mạnh vào trong bụng cay nóng, tinh thần cũng trở nên hứng khởi hơn.

Để nâng cao bầu không khí, Viên Hằng còn đưa ra một trò chơi drinking game. Luật chơi rất đơn giản.

Đưa ra sáu ly trong đó có năm ly nước và một ly rượu, bên dưới mỗi ly đặt tương ứng một lá bài từ A đến 6.

Lần lượt mỗi người sẽ chọn một lá bài tương ứng với ly để uống.

Người còn lại sẽ đoán coi ai uống trúng ly có rượu. Người bị đoán trúng sẽ uống thêm một ly nữa, người đoán sai sẽ bị phạt một ly.

Trò chơi này rất thú vị, cả người uống và người đoán đều sẽ phải động não.

“Ta ngày mai còn phải đi phỏng vấn, nên không thể chơi cùng mọi người được”. Diệp Phong thật xin lỗi các bạn học

“Không sao, vậy ngươi làm giảm khảo chuẩn bị rượu, chúng ta cùng nhau chơi”.

“Được, ta sẽ công bằng công chính”. Diệp Phong không ngại đáp.

Có thêm hai vị mỹ nữ mới, nên bầu không khí rất tốt. Chơi được một lúc thì mỗi người đều đã uống kha khá.

Nhất là Thảo Nguyên cùng Ngọc Loan, một người khả năng diễn xuất rất tệ, mỗi lần uống trúng rượu đều giả vờ rất giả, rằng mình uống được nước để mọi người đoán được, một người thì lại quá ngô nghê mọi thứ đều hiện trên mặt.

“Không được, uống quá nhiều nước lẫn rượu, ta phải đi nhà vệ sinh chút”. Lệ Loan khuôn mặt đỏ bừng, nàng đã hơi say chấp choáng.

“Ta đi cùng với ngươi”, Thảo Nguyên không yên tâm muốn đi cùng, nàng cũng uống vài ly, nhưng tinh thần còn rất tốt.

Sau khi hai người đi, Diệp Phong nhìn đồng hồ cũng đã gần mười một giờ tối.

Hắn lát nữa cũng chuẩn bị cáo từ, hắn muốn nghỉ ngơi sớm chuẩn bị ngày mai.

Giờ này chính là giờ cao điểm của quán bar, người rất đông. Ánh đèn mờ ảo, thỉnh thoảng còn có ít khói vape bay lên, nhiều người chìm đắm trong âm nhạc, cồn, và kích tình.

Vừa đưa mắt nhìn, hắn liếc thấy ở xa hình như có chút lộn xộn.

Tập trung ánh mắt nhìn, nơi xa cảnh tượng phóng to hiện lên trước mắt.

“Hình như Thảo Nguyên và Ngọc Loan các nàng gặp rắc rối”. Diệp Phong kéo lại Trung Thành nói.

“Ở đâu, sao ta không nhìn thấy”. Trung Thành đưa mắt nhìn sang, nhưng không nhìn thấy gì, hoàn cảnh ở đây quá đông và tối.

“Ở khu bàn gần sân khấu, gọi thêm hai bạn học nam nữa theo ta đi đến đó”. Diệp Phong ngữ khí nghiêm túc nói.

Thấy hắn không phải nói dùa, Trung Thành kéo lại Viên Hằng và La Cường, nói vào tai hai người. Hai người quay ra nhìn Diệp Phong nghi hoặc.

Diệp Phong không chần chờ nữa, gật đầu ra hiệu, dẫn đầu đi trước.

Mọi người thấy vậy cũng không dám chủ quan theo sau.

Hắn đã thấy được Thảo Nguyên và Ngọc Loan đang cãi vã với một đám người đàn ông khác.

“Các ngươi mau xin lỗi chúng ta!”.

“Tại sao chúng ta phải xin lỗi, là ngươi đánh huynh đệ ta trước. Là các ngươi phải xin lỗi mới đúng”.

“Lưu manh, rõ ràng là hắn cố tính đụng trúng bạn của ta trước”.

“Huynh đệ ta chỉ là không may đụng trúng nàng, nhưng ngươi lại động thủ đánh hắn, rõ ràng là ngươi sai”

Thảo Nguyên che trước người Ngọc Loan, đang cùng một người đàn ông cãi vã.

Bên cạnh hắn còn đi theo bốn người, khí thế hung hổ.

Thấy có người tiến đến hai người mới dừng ;ại.

“Chuyện gì xảy ra?”, mọi người tiến sát lại bên cạnh hai nàng, Viên Hằng lúc này hỏi.

“Lúc nãy ta và Ngọc Loan vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì có một người trong bọn hắn cố tính tiến đến đụng vào hai ta.

Ta nhanh mắt tránh ra, nhưng hắn lại kề sát đụng vào Ngọc Loan”.

Nàng căm tức nhìn về đám người đối diện nói, “Rõ ràng là hắn muốn chiếm tiện nghi của hai chúng ta”.

“Các ngươi không thể chỉ nghe một phía! Chúng ta đều thấy rõ ràng là hai nàng va phải huynh đệ ta, xong nàng ta còn động thủ đánh người”, Người đàn ông cầm đầu thấy thế lên tiếng.

Bọn hắn có năm người, quần tây, áo thun hoa, trên tay còn có hình xăm.

Người đang nói thân hình rắn chắc, đeo một kính mắt màu nâu.

Bốn người còn lại lấy hắn dẫn đầu, khóe miệng cười nhạo, nhìn về đám người Diệp Phong.

Một người trong đó khóe mắt bầm tím, chắc là bị Thảo Nguyên đánh.

Bên mình đông người hơn, nhưng nhìn khí thế thua xa bọn họ.

Du gì cũng chỉ là một đám sinh viên mới ra trường, không thể so sánh khí thế.

Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, tư lại lại rất lâu manh, khiến Viên Hằng đám người không dám phản bác.

Thảo Nguyên tính tình nóng nảy, lại không sợ, “Nơi này nhiều người như vậy, ta không tin không ai thấy tình huống thật sự lúc đó”.

Nam nhân đeo kính mát nhìn về xung quanh, bọn họ tranh cãi đã gây đến sự chú ý của mọi người.

Hắn không hề sợ sệt nói, “Vậy ngươi thử hỏi xem có ai làm chứng cho ngươi không?”

Xung quanh không ai lên tiếng, sự việc không liên quan tới mình, nhìn đám đàn ông rõ ràng không dễ trêu trọc.

Nhất là một tên trong đó thân hình cường tráng, đầu trọc mắt xếch, hai tay ôm ngực, kiên định đứng cạnh nam nhân đeo mắt kính.

Thảo Nguyên cũng nhận ra có lẽ không ai có thể giúp nàng làm chứng, nhưng bạn bè của mình bị khi dễ, nàng phải đòi lại công đạo cho Ngọc Loan.

Ngọc Loan kéo lại tay Thảo Nguyên nói, “Thảo Nguyên, ta không có việc gì, không cần chấp nhặt với bọn hắn”.

Viên Hằng thấy thế cũng khuyên can, “Ngọc Lan nói đúng, ngươi cũng đã đánh hắn hả giận, bọn họ thế mạnh, chúng ta không nên xảy ra xung đột”

“Ta không sợ, cùng lắm là đánh một chầu chứ gì”.

“Ngươi còn học võ, có thể không sợ, nhưng nếu xung đột các bạn học nữ khác làm sao bây giờ”.

Hắn nói vậy khiến Thảo Nguyên im lặng, nàng không thể vì mình mà làm liên lụy mọi người.

Viên Hằng thấy thế cười lành nhìn về đối diện, “Đều là hiểu lầm thôi. Mọi người dĩ hòa vi quý, không đáng vì chuyện nhỏ tranh chấp”.

Người đeo mắt kính thấy bọn họ muốn giảng hòa, cười khẩy nói, “Nàng đánh huynh đệ của ta ra thế này, sao có thể hòa được.”

“Vị đại ca này, mỗi bên đều có lỗi sai, ta thay nàng bồi tội với ngươi, mời mọi người một chén thế nào?” Mập mạp rất hòa khí nói.

Nhìn thấy hắn khuôn mặt tươi cười, lời nói lễ độ, dưới ánh mắt của mọi người, người đeo kính mát nói, “Làm hòa cũng được, chỉ cần nàng cùng mỗi người chúng ta uống một chén xin lỗi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra?”

Viên Hằng khó xử, với tính cách của Thảo Nguyên, nàng có khả năng sẽ không đáp ứng.

“Xin lỗi các ngươi? Mơ đi, không đánh các ngươi đã là may rồi”, Thảo Nguyên tức giận đáp.

Nàng đúng thật là nóng tính, uống rượu vào càng bá đạo, mở miệng là đánh nhau.

Hai bên không ai nhường ai, thế cục dần căng thẳng.

Diệp Phong thật cũng không muốn hai bên xung đột, hắn còn phải về sớm, không muốn rắc rối.

Hắn nảy ra một ý tưởng.

Diệp Phong bước lên trước, nhìn về phía người đàn ông cầm đầu nói.

“Mọi người ra ngoài chơi đều cầu một chữ vui vẻ.

Nếu không ai chịu nhường ai, vậy thì chúng ta chơi một trò chơi quyết định như thế nào?”

Lời nói của hắn gợi lên hứng thú của người đeo kính. “Ta rất thích chơi trò chơi, vị huynh đệ này muốn chơi trò gì?”

Hắn thấy nam nhân đeo mắt kính tuy biểu hiện cà chớn lưu manh, nhưng cũng không phải người xung động thích đấu đá.

Nãy giờ Thảo Nguyên nóng giận, nhưng hắn thì lại vẫn luôn duy trì mỉm cười.

Lời nói tuy ngả ngớn nhưng lại không có ý tức giận.

“Ta tên Diệp Phong, xin hỏi anh trai tên gì?” Diệp Phong khách khí đưa tay ra.

Trong người có chút men say, khiến hắn không thấy rụt rè, ngược lại cảm thấy hơi khởi.

“Ta tên Trần Hổ, mọi người thường gọi Hổ Ca”, Hổ Ca đưa tay bắt tay, hắn thú vị nhìn xem Diệp Phong.

Rất ít khi có ai dám cùng hắn chơi trò chơi.

“Hân hạnh biết ngươi Hổ Ca, không đánh nhau thì không quen biết.”

Bắt tay hữu nghị xong, bầu không khí cũng bớt khẩn trương hơn, Diệp Phong nói,

“Trò chơi rất đơn giản.

Chúng ta bên này có một bộ bài, ai dành được con bài lớn hơn người đó thắng.

Nếu chúng ta thắng, vị huynh đệ kia chỉ cần xin lỗi bạn của ta một tiếng.

Còn nếu các ngươi thắng, chúng ta mỗi người uống một ly bồi tội hắn.”

Diệp Phong nhìn về tên bị Thảo Nguyên hành hung.

“Được, ta thích, đến đi, ta mời quản lí ở đây đến làm giám khảo cho công bằng”, Hổ ca cười ha hả nói.

“Để tăng phần kích thích, chúng ta không rút bình thường mà đổi cách đặc biệt hơn”, Diệp Phong có tính toán đề nghị.

“Không bình thường, vậy chơi như thế nào”, lần này Hổ ca thực bị gợi lên hứng thú.

“Trọng tài sẽ cầm bộ bài này, ném lên cao, hai bên cùng bắt lại, bên nào bắt được lá bài heo cơ trước, bên đó thắng”.

Toàn trường đều ngạc nhiên ồ lên.

Rút ra lá bài lớn trong 54 quân bài đã là khó, người này còn muốn tung bài lên chụp lại con heo cơ.

Thần bài sao?

Các bạn học cũng nghĩ không ra, chụp một lá bài còn chưa chắc trúng, đằng này còn phải chụp trúng lá bài lớn nhất.

“Huynh đệ, ngươi đây chẳng lẽ nói đùa, vậy nếu cả hai bên đều không ai chụp được lá heo cơ thì sao? Chẳng lẽ huề không ai thắng”

Diệp Phong mỉm cười tự tin đáp, “Nếu không ai bắt được con heo cơ, coi như ngài thắng”

Toàn trường lại kinh ngạc lần nữa, mọi người xì xào bàn luận, ai cũng bị Diệp Phong lời nói hấp dẫn.

Chẳng lẽ hắn tự tin rằng mình sẽ bắt được con heo cơ?

“Diệp Phong, ngươi nói cái gì đó, chúng ta không ai chắc chắn sẽ bắt được cả”, La Cường lúc này lo lắng nói.

“Các ngươi không cần lo lắng, lát nữa một mình ta chơi là được, ta có cách của riêng mình”. Diệp Phong an ủi các bạn học. “Nếu thua, hôm nay ta sẽ mời mọi người”.

Nhìn Diệp Phong tự tin, Hổ ca lại chần chờ.

Nhưng hắn thực sự không tin tên này có thể may mắn bắt được lá heo cơ trong bộ bài.

“Diệp Phong huynh đệ, ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi. Như vậy đi, ta và ngươi chơi, nếu chỉ cần ngươi bắt được lá heo cơ, huynh đệ của ta sẽ xin lỗi, ta còn sẽ mời tất cả các ngươi bữa này”.

“Được, thỏa thuận”, Diệp Phong đưa tay ra lần nữa.

“Thỏa thuận”, Hổ ca cũng rất hào sảng bắt lại.

….

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.