Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên nhãn (phần tiếp theo)

Phiên bản Dịch · 1673 chữ

Sau khi lên bờ, mỗi một người đều rõ ràng nhìn thấy trên hai cổ chân của tôi có hai dấu bàn tay nắm đến xanh tím. Một đám người bọn họ từng khuôn mặt đều trắng bệch, không dám lưu lại ở chỗ này, như ong vỡ tổ mà chạy về.

Không biết có phải bởi vì bị dọa sợ hay không, tôi đã khai mở thiên nhãn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Ngày đó sau khi mặt trời xuống núi, tôi liền thấy được một “người” bị ngâm nước đến tái nhợt sưng to đứng bên cạnh. Hắn giống như biết được tôi có thể thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó giống như là thấy được bảo tàng, nhếch miệng nở nụ cười.

Hắn làm tôi hoảng sợ cực kỳ. Cái “Người” đó toàn thân dựa vào trên người tôi, như là muốn chen vào trong thân thể của tôi vậy. Tôi thậm chí đã cảm giác được có vài thứ gì đó đã tiến vào thân thể của mình. Mà “Tôi” cũng cảm thấy mình từng chút từng chút một bị hắn bài trừ thân thể.

Lúc ấy tôi sợ tới mức kêu to, chú ba của tôi đang ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng kêu chạy tới. Tôi gần như là gào khóc rồi nói chuyện gì đang xảy ra. Chú ba cũng gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra (chú ấy biết chuyện của tôi khi còn nhỏ), đột nhiên chú nhớ tới cái gì, chạy đến trong ngăn tủ móc ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Lúc ấy cũng không màng tới tìm chìa khóa, dùng sức ném cái hộp gỗ xuống đất, hộp gỗ chia năm xẻ bảy, một thanh đoản kiếm sáng chói rơi ra ngoài.

Chú ba cầm đoản kiếm lên, hướng về phía tôi ước lượng một chút, làm ra tư thế muốn đâm người, “Biến! Đừng đụng đến con trai tao, nếu không tao giết chết mày!” Cái “người” kia cũng run run, không do dự chút nào liền tách ra khỏi thân thể tôi, nháy mắt biến mất trong không khí.

Đêm hôm đó, chú ba cầm đoản kiếm canh chừng bên cạnh tôi một đêm. Ngày hôm sau, chú không biết từ đâu đem về một con chó mực ở trong sân làm thịt. Tôi lại “Hưởng thụ” một lần tắm máu chó (chú ba không biết chỉ cần gội đầu là có tác dụng rồi, một bồn máu chó xối từ trên đầu tôi xối xuống).

Từ sau lần đó tôi liền ghi nhớ thanh đoản kiếm ấy, năn nỉ qua vài lần, muốn chú ba lấy ra lại cho tôi nhìn xem. Chú ba nói đi nói lại một câu “Chờ con mọc ra tóc bạc thì cho con xem.”

Tóc bạc còn chưa mọc ra, nhưng số tuổi thì tăng lên vài tuổi rồi. Chỉ chớp mắt tôi đã tốt nghiệp cao trung. Nghe theo an bài của chú ba mà ghi danh vào trường quân đội, đáng tiếc là tôi liều mạng cũng không thể thi đậu vào.

Có thể là người của Thẩm gia đều không có số mệnh vào quân đội. Sau khi chú ba cùng với ông nội và cha của tôi ở dưới quê liên lạc, bày ra kế hoạch cho nửa đời sau của tôi —— “Cho nó nhập ngũ đi!”

Cứ như vậy, tôi trở thành một quân nhân giải phóng đầy quang vinh. Trải qua một tháng huấn luyện tân binh như chó chết, trước khi bắt đầu phân ban, tân binh chúng tôi có một lần diễn tập bắn súng bằng đạn thật (cũng là lần diễn tập duy nhất bằng đạn thật, mỗi người hai bắn phát đạn ), bởi vì không chuẩn bị tốt đối với sức giật của súng trường 95 và không có kinh nghiệm bắn bằng đạn thật, rất ít người có thể bắn trúng mục tiêu trên bia bắn cách 100m. Nhìn các tân binh hầu như đều bắn trượt mục tiêu. Tham mưu trưởng tới tham quan liên tục lắc đầu. Chúng tôi xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng, cúi đầu thấp đến nỗi hận không thể chạm vào đũng quần.

“Thẩm Lạt bước ra khỏi hàng!” Tôi là người cuối cùng bước ra sân, dưới sự giám sát của trung đội trưởng, tôi đem hai viên đạn áp đến kho đạn bên trong súng, nằm bò nhắm chuẩn hồng tâm. Nói thật, lúc này lòng tôi cũng bồn chồn. Tuy rằng tôi có chú ba làm phó chỉ huy, nhưng bọn họ thuộc bộ đội hậu cần, một năm cũng chỉ có hai lần cơ hội bắn đạn thật (mỗi người năm phát đạn). Tôi chỉ có một lần duy nhất từng bắn đạn thật, là năm ấy tôi đến chờ cậy chú ba, xin được cùng bọn họ ra sân bắn đạn thật. Chú ba vì muốn làm tôi cao hứng, cho tôi cầm cây súng lục ngũ tứ nã một phát súng, lúc ấy giống như bắn trúng, cũng trúng được 4, 5 vòng đi.

Tôi nỗ lực mà điều chỉnh hô hấp, trong đầu tất cả đều là lời giảng của chú ba về yếu điểm của môn bắn súng, bả vai cố định chắc chắn vào báng súng, hai tay giữ ổn định, nhìn chằm chằm đầu ngắm, xem hai ống ngắm cùng với hồng tâm có phải ba điểm thẳng hàng hay không, ngón trỏ đặt lên cò súng, “Đùng” một tiếng, trúng mấy vòng tôi không biết, chỉ biết bả vai bị báng súng đập vào rất đau.

“Hai vòng!” Đội viên báo cáo kết quả hô to. Tôi chuẩn bị nhắm bắn lần thứ hai, tham mưu trưởng đã đứng lên, đối với chúng tôi nói: “Thôi được rồi. Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt, các người mở luôn kỷ lục mới, mỗi một người bắn hai phát đạn, gộp lại còn chưa được 100 vòng, cứ như vậy mà còn muốn…”

“Đùng !” Hắn nói còn chưa dứt lời tôi đã bắn lần thứ hai. Qua đại khái nửa phút, cũng không nghe đội viên bên kia báo cáo. Tham mưu trưởng hừ một tiếng “Lại bắn không trúng bia?” Liền mặt dài thược mà có chút không nhịn được.

“Báo cáo viên mau đọc kết quả!”

“Mười vòng!” Báo cáo viên rốt cuộc không trầm mặc nữa.

“Lặp lại lần nữa! Bao nhiêu?” Tham mưu trưởng không tin lỗ tai chính mình nữa.

“Mười vòng!”

“Đem bia ngắm lấy lại đây!”

Báo cáo viên mang theo bia bắn chạy chậm đến trước mặt tham mưu trưởng. Xác định trên bia bắn là dấu đạn bắn chứ không phải do báo cáo viên dùng đinh đâm vào. Tham mưu trưởng nhìn tôi liếc mắt một cái, “Không phải lừa gạt chứ?” Không đợi tôi há miệng. Đại đội trưởng của chúng tôi đã mở miệng nói trước, “Đổi bia ngắm! Lại cho hắn hai viên đạn.”

Đại đội trưởng tự mình cầm đạn đưa cho tôi, “Cứ giống như lúc nãy mà bắn, cho tân binh của chúng ta được nở mày nở mặt.”

“Rõ!!!” Tôi khí thế rộng rãi mà đáp ứng một tiếng, cố ý vô tình mà liếc mắt nhìn tham mưu trưởng một cái.

Một lần nữa trở lại vị trí ban đầu, tôi hít một hơi thật sâu, tìm được cảm giác như lúc bắn phát đạn lần thứ hai. Nhìn tấm bia cách 50m đang ở trong tầm mắt của tôi từ từ biến to lên.

Vừa rồi khi bắn phát súng thứ hai tôi đã có cảm giác như vậy. Lúc ấy tôi chỉ biết nhìn vào tấm bia, liều mạng mà hướng về hồng tâm (kỳ thật cái gì cũng đều thấy không rõ). Ngắm một hồi thì thấy bia ngắm có chút không giống nữa, nó chậm rãi phóng đại, càng ngày càng lớn, hơn nữa khoảng cách cũng càng ngày càng gần, tựa như một cái cối xoay dựng thẳng ở trước mặt tôi.

“Đùng Đùng!” Tôi liên tiếp bắn hai phát súng.

“Hai mươi vòng!” Lần này báo cáo viên không do dự, vừa rồi hắn tưởng mình hoa mắt, nhìn lầm số vòng.

“Lại cho hắn hai viên đạn.” Lần này chính là tham mưu trưởng lên tiếng, hắn trực tiếp đi tới phía sau lưng tôi, bắt đầu quan sát cách tôi nổ súng. “Đùng Đùng!”

“Hai mươi vòng!”

Xem tôi bắn trúng mười vòng đến nghiện, tham mưu trưởng thay đổi thái độ. Đầu tiên là cười với đại đội trưởng của chúng tôi: “Nhìn không ra ở đây còn có ngọa hổ tàng long.” Lại đi đến bên người tôi, vỗ vỗ bả vai tôi nói: “Thiếu chút nữa tưởng cậu lừa gạt, phát súng đầu tiên có hai vòng là do cậu thử súng sao? Cậu học bắn súng ở đâu? Nhìn không ra một đứa trẻ không lớn bao nhiêu mà kỹ năng bắn súng lại tốt như vậy.”

“Báo cáo tham mưu trưởng, tôi chưa từng học qua bắn súng chuyên nghiệp, hôm nay là lần đầu tiên sử dụng súng trường.” Tham mưu trưởng quá khách khí, tôi có điểm chịu không nổi.

“Không có khả năng! Cậu lần tiên bắn súng mà có thể bắn 10 vòng? Cậu cho rằng mình là ai chứ? Hậu Nghệ?” Tham mưu trưởng có chút nóng nảy, hắn cho rằng tôi không nói thật.

Tôi cũng cảm thấy mình thật oan ức, lại không phải là chuyện xấu gì, đến nỗi phải nói dối sao? Cuối cùng vẫn là đại đội trưởng của chúng tôi sai người tìm ra lý lịch sơ lược của tôi, trên đó ghi lại xác thực chưa từng trải qua huấn luyện bắn súng. Tham mưu trưởng vẫn là không tin, cả đại đội trưởng cũng nghi ngờ lúc tôi nhập ngũ đã che giấu sở trường bắn súng.

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shanshangxue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.