Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi ác mộng bắt đầu

Phiên bản Dịch · 1838 chữ

Ba tháng sau, tôi sáng tạo ra một kỳ tích, dưới tình huống ngoại trừ xạ kích ra thì toàn bộ các hạng mục đều không đạt tiêu chuẩn, tôi bị phân tổ. Tôi với biệt danh bộ đội đặc chủng yếu ớt nhất, bị phân đến tiểu đội tinh anh Liệp Ưng gồm chín người. Tiếp nhận vị trí tay súng bắn tỉa vùa mới xuất ngũ chuyển nghề.

Có thể tưởng tượng được cảm giác của đội trưởng Liệp Ưng ngay lúc đó. Nghe nói hắn còn đến văn phòng trung đội trưởng vỗ bàn, hai người cãi nhau ba giờ. Bất quá chuyện đã thành sự thật đã định, không thể vãn hồi rồi.

Sau khi tôi đến tiểu đội Liệp Ưng, mỗi ngày cơ bản vẫn lấy huấn luyện là chủ, đội trưởng Vương Đông Huy có phương thức huấn luyện chỉ một chữ đánh! Chạy không nổi 5km việt dã sao? Không thành vấn đề, đổi thành 10 km. Cái gì? Không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ? Một cây côn bằng cao su xuất hiện ở trước mặt tôi, chính xác là cây côn sao su và mũi của tôi tiến hành tiếp xúc thân mật.

Vương đội trưởng xuống tay cũng không phải quá ác, để lại tám phần lực. Ít nhất không đánh gãy mũi tôi. Bất quá vẫn đánh đến tôi thấy sao bay đầy trời. Vương đội trưởng căn bản không cho tôi cơ hội kêu đau. Nắm lấy cổ áo, liền lôi tôi vào huấn luyện chạy việt dã 10km.

Cuối cùng chạy được 6km thì tôi bị Vương Đông Huy lôi trở về, tính cả cân nặng của tôi cùng với trang bị trên người tầm 80kg, Vương đội trưởng còn có thể một đường chạy chậm đem tôi trở về doanh địa. Sau đó, tuy là bị ăn đập, nhưng đối với việc chạy việt dã thể lực bất tử của hắn tôi không khỏi bội phục. Hiện tại nhớ lại: lão Vương, anh thật sự là một Hứa Tam Đa ngoài đời thật!

(Hứa Tam Đa là nhân vật trong phim truyền hình “Sự tấn công của người lính”, còn trẻ mà đã gia nhập quân đội và vô cùng tài giỏi)

Từ khi hôm nay trở đi, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, tôi đã bị Vương đội trưởng xách lên từ trong ổ chăn, trên lưng mang theo hai mươi kg trang bị, bắt đầu bước vào hành trình việt dã 5 km ( 10 km có đánh chết tôi cũng chạy không ra ), chỉ cần theo không kịp tốc độ của lão Vương, khi hắn quay đầu lại thì chính là lúc cây côn cao su vào mặt……

Ăn xong cơm sáng, liền bắt đầu đi đến lưới sắt dài 30m, nằm rạp xuống đất bò qua 300 lần ( vừa mới bắt đầu được mấy ngày nay, phía sau lưng của tôi đều bị cào một đường lại một đường, tung hoành ngang dọc), cái này còn chưa xong, sau khi ăn xong còn phải đi đến bên trong sân huấn luyện chạy để thanh lọc dạ dày…… Cũng nay mỗi ngày có hai giờ luyện bắn bia để tôi phát tiết một chút.

Cứ như vậy, lão Vương dùng côn cao su giáo dục tôi, tôi miễn cưỡng có thể theo kịp tiết tấu huấn luyện của bộ đội đặc chủng, tuy rằng thành tích vẫn ở mức vừa đủ tiêu chuẩn.

Qua không lâu,vào một ngày lúc giữa trưa, tôi còn đang nằm xuống chui qua lưới sắt, đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông. Vương Đông Huy nhẹ đạp một chân lên lưới sắt, đôi mắt lại nhìn nơi xa nói: “Đứng dậy đi, hôm nay cậu may mắn. Có nhiệm vụ.”

Hai giờ trước, sau khi bốn tên cướp vào cướp ngân hàng tẩu thoát, bị cảnh sát tuần tra phát hiện. Hiện trường đã xảy ra bắn nhau, tuy rằng không thành công đánh gục bọn cướp, nhưng vẫn ép bọn họ quay lại ngân hàng. Bọn cướp đem nhân viên và người dân trong ngân hàng bắt cóc làm con tin. Tiếp tục giằng co cùng cảnh sát.

Bởi vì sự kiện phát sinh ở thủ đô, thuộc về sự kiện lớn bộc phát, Cục Công An thủ độ cầu viện trung đội của chúng tôi. Nửa giờ sau, lão Vương mang theo tôi cùng bảy người khác chạy tới hiện trường.

Lão Vương lập kế hoạch hành động là theo như những lần được huấn luyện, tay súng bắn tỉa ( tôi ) bắn phát đầu tiên là tín hiệu, hắn cùng đồng đội sẽ di chuyển tốc độ nhanh vào trong bắt bọn chúng.

Tôi ở ngân hàng đối diện trên lầu lựa chọn địa điểm ngắm bắn tốt nhất, tai nghe truyền đến âm thanh của lão Vương “Ớt, tốt nhất là có thể bắn hạ tên cướp ở trong góc tường kia……”

“Đoàng đoàng đoàng đoàng!”

Không chờ hắn nói xong, tôi đã liên tục bắn bốn phát súng.

“Mẹ nó! Cậu gấp cái gì! Tôi còn chưa chuẩn bị xong!” Lão Vương tức muốn hộc máu mà hô.

Chờ bọn họ đi vào trong ngân hàng, đã tìm không thấy mục tiêu, trừ bỏ những con tin đang run bần bật, chỉ còn 4 thi thể nằm trên mặt đất

Tôi ra trận đầu phải nói là hoàn mỹ, từ khi bắn phát súng đầu tiên cho đến phát cuối cùng chỉ mất tầm 2 giây ( nghe nói sau đó không lâu, trung đội trưởng muốn đem tôi từ tiểu đội Liệp Ưng tiểu đội, lão Vương lại đến chỗ hắn đập bàn đòi giữ tôi lại ).

Sau khi trở lại đại đội, trong đội an bài cho tôi đi làm tâm lý phụ đạo ( là trình tự thiết yếu sau lần đầu tiên nổ súng giết người), đưa ra kết luận là đồng chí Thẩm Lạt có tố chất tâm lý thật tốt, lần này liên tục đánh gục bốn kẻ bắt cóc không có tạo thành bất luận ảnh hưởng gì đến tâm lí của tôi.

Lúc sau, lão Vương bắt đầu chân chính coi trọng tôi, tuy rằng mỗi ngày huấn luyện cường độ cao không có gì biến hóa, nhưng hắn không bao giờ dùng đến cây côn cao su kia nữa.

Chỉ chớp mắt, hai năm đi qua. Mấy năm nay tôi không ngừng huấn luyện cùng ra nhiệm vụ, tuy rằng vẫn là một binh lính bình thường, nhưng quân hàm cũng từ thiếu úy biến thành trung úy. Chú ba lại từ trung úy trở về làm dân thường —— chú chuyển nghề, đi làm tổ trưởng tổ bảo vệ của một xí nghiệp nhà nước. Tôi được nghỉ về thăm người thân thì chạy đến chỗ chú, khi nhìn thấy chú ba, mặc dù chú rất vui khi gặp tôi, nhưng trong mắt lại có nỗi cô đơn không nói nên lời.

Lần này trung đội chúng tôi đi tới Vân Nam cùng biên giới Myanmar. Sau khi tới nơi, trung đội trưởng đến gặp Tôn trưởng ban truy bắt ma túy của bộ công an, hai người lần này cùng nhau bố trí thực hiện hành động.

Tôn trưởng ban phát cho mỗi người một ảnh chụp, trên ảnh là một người trung niên, “Người này gọi là Mạc Đặc, người Campuchia, hiện tại là người vẫn chuyển ma túy lớn nhất ở Tam Giác Vàng. Có chứng cứ cho thấy hắn đem một tấn ma túy giấu ở một nơi nào đó ở biên giới Myanmar. Chỉ là hiện tại chúng tôi không biết địa điểm chính xác. Bất quá theo tình báo, mấy ngày gần đây Mạc Đặc sẽ mang một người quan trọng đến địa điểm đó, đây là một cơ hội ngàn năm có một. Chúng tôi lần này muốn phá hủy địa điểm tàng chứa ma túy, đem bọn buôn ma túy một lưới bắt hết!”

Sau khi hắn nói xong, trung đội trưởng bắt đầu phân công nhiệm vụ, “Lần này hành động chủ chốt là Liệp Ưng. Các cậu phụ trách theo dõi mục tiêu, sau khi tìm được địa điểm chứa ma túy thì phát ra tín hiệu. Các đội viên còn lại ẩn nấp hình thành vòng vây, chờ đợi Liệp Ưng phát ra tín hiệu thì công kích, yêu cầu đem kẻ phạm tội nhất cử tiêu diệt!”

“Rõ!” Một trăm người nhất trí đáp lời. Trung đội trưởng gật gật đầu nói: “Người của Liệp Ưng lưu lại, các tiểu đội còn lại vào vị trí của mình.”

Nhìn đội bộ đội đặc chủng khác rời đi, xác định chung quanh không có người dư thừa người, Tôn trưởng ban đem ra một tấm ảnh giao cho lão Vương, nói: “Mọi người truyền tay nhau xem một chút, người này là giáp điệp nằm vùng của chúng tôi ở địa điểm tàng trữ ma túy, khi giao chiến phải đảm bảo cậu ta được an toàn.”

Ảnh chụp truyền tới trong tay của tôi, tên “Vô gian đạo” này là một tên mập mạp, hắn thuộc về loại mà ném vào trong đám người, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra. Đây là ảnh chụp của Trương Chính Minh, tên mập mạp này còn đang cười toe toét nhe hàm răng trắng.

Truyền đi một vòng, Tôn trưởng ban thu hồi tấm ảnh. Trung đội trưởng nhìn vào mỗi người chúng tôi, nói: “Còn có điều gì muốn hỏi không?” Nhìn lão Vương không lên tiếng, tôi do dự một chút, vẫn cẩn thận hỏi: “Ngài vẫn chưa nói có bao nhiêu tên tội phạm và vũ khí chúng được trang bị là gì?

Trung đội trưởng nhìn tôi gật gật đầu nói: “Tình báo cụ thể không rõ, bất quá có thể khẳng định chính là bọn họ sẽ không ít hơn năm người, khả năng sẽ mang theo súng tự động, có thể không cùng một loại.”

Chín người chúng tôi nghe xong không có phản ứng gì, trường hợp này Liệp Ưng gặp qua cũng không chỉ một lần. Bất quá mười mấy người, mấy cái AK47, mấy tên buôn ma túy mà thôi, nhiều nhất là lính đánh thuê vùng Tam Giác Vàng. Không gây được sóng gió gì to lớn.

Xác định chúng tôi không còn nghi vấn gì, trung đội trưởng gọi người dẫn đường bên Cục Công An địa phương, nói: “Các cậu cùng người dẫn đường đi làm quen địa hình, trước khi trời tối đi đến địa điểm ẩn nấp.”

Khu vực này là rừng cây nhiệt đới, hiện tại đã đầu hạ mùa, thời tiết oi bức ẩm ướt, không khí hít vào phổi đều cảm giác ướt dầm dề. Người dẫn đường mang theo chúng tôi đi một vòng quanh rừng cây, chủ yếu đều đi qua các con đường núi một chút.

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shanshangxue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.