Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế sách kiếm tiền.

Tiểu thuyết gốc · 2130 chữ

Thánh Sơn chỉ cách động Lễ Dương khoảng 5 dặm (2 kilômét), là nơi đầu tiên An Phong đặt chân đến xứ này. Và giờ đây, Thánh Sơn đã trở nên náo nhiệt hơn xưa, bởi nó không chỉ là nơi tế tự của Giang Đông tộc, mà đã trở thành đại bản doanh của An Phong. Sau khi giải quyết xong việc quân Chiêm, An Phong cảm thấy cần xây dựng lực lượng riêng cho mình, nên đã dời đến đây, đồng thời tuyển chọn hơn trăm thanh niên tài tuấn trong Giang Đông tộc theo hộ vệ.

Lão Quảng Tế Pháp sư cũng dọn đến đây để làm Tổng quản cho An Phong. Lão này cho rằng đi theo An Phong sẽ có tương lai hơn ở lại Lễ Dương làm pháp sư. Hơn nữa, đi theo An Phong, lão có thể học được nhiều thứ. Tên Phong thấy lão cũng thành khẩn nên không nỡ từ chối, chỉ dặn lão không được đụng tới đồ từ “thiên giới” của hắn.

- Mà sau ta không thấy mọi người đâu vậy? – Tên Phong hỏi khi đang đi tới nơi ở được mọi người xây dựng.

- Chuẩn bị chế súng như huynh dặn chứ còn làm gì nữa.

Thiết kế tiếp theo dĩ nhiên là súng hỏa mai rồi. Nhưng không phải là súng hỏa mai dài cả mét rưỡi như những khẩu hỏa mai thế kỉ mười lăm trong lịch sử. Hắn có điên mới chế tạo mấy thứ đó lúc này, quá là bắt mắt rất dễ bị phát hiện là vũ khí, mà giờ đây hắn làm gì có năng lực phòng ngự đối với nhà Hồ, bị bắt thì coi như xong đời. Mà thật ra công nghệ của hắn cũng chả đủ để chế tạo ra cái nòng dài đến thế. Cái hắn chế tạo là súng Hỏa Mai nòng ngắn 20 cm dắt ngang hông. Dĩ nhiên cái này uy lực tệ hơn súng hỏa mai dài rồi. Nhưng nó còn mạnh gấp nhiều lần cái gọi là hỏa thương của Quân Minh và Nhà Hồ đang dùng bây giờ.

Hỏa thương đúng với tên gọi của nó, đó là một ống sắt rỗng, ngắn có nhét thuốc nổ và mảnh vụ kim loại được gắn ở đầu một thanh thương dài, tấn công bằng cách châm ngòi nổ. Uy lực tầm tầm, chả bắn xa được bao nhiêu chắc tầm 15 bộ là cùng. Chậm thì không tả nổi. Thường thì bắn một lần rồi rút đao ra mà xông vào nhau. Nhưng nếu quần công thì nó rất tốt vì mảnh vụ sắt bay tung tóe về đối phương tuy không gây chết người nhưng thương thế thì đau đớn vô cùng.

Nhưng súng ngắn hảo mai thì khác hoàn toàn. Đây là hung khí chính thức có thể sát thương người, uy lực bao nhiêu hắn chưa biết thế nhưng chắc chắn là mạnh hơn hỏa thương nhiều. Hắn chỉ vẽ sơ qua cấu tạo thôi, độ dày của nòng súng và độ lớn của lòng bên trong hắn hoàn toàn không biết, cái này phải theo thực tế thử bắn mới biết được.

Tại sao lại phải thử bắn mới có thể biết được, đơn giản cái thời thủ công này hoang toàn không hề có cái gì gọi là đo đạt chất lượng sản phẩm cả. Tất cả đều dựa vào thực tế mà thử. Tiếp theo là dựa vào kinh nghiệm của người thợ thủ công. Mà hai thứ này không quá đáng tin. Không thấy trong lịch sử có một vị vua của Pháp thế kỷ mười lăm hẳn hoi mà còn bị nổ thang súng khi thử súng mà tử vong à.

Súng ngắn hỏa mai này của An Phong có ba điểm lợi, thứ nhất là gọn nhẹ dễ mang theo người không thành gánh nặng, thứ hai không ai biết nó là thứ gì mà cũng không thể tưởng tượng nó là vũ khí sát nhân nên rất dễ che dấu Nhà Hồ quân sĩ, thứ ba đó là dễ chế tạo do nòng súng ngắn, sản xuất hàng loạt là hoàn toàn có thể.

Khẩu súng này An Phong thiết kế có rất nhiều tiến bộ so với súng thần công đời đầu những năm cuối thế kỉ 14 đầu thế kỉ 15. Điều cải tiến đầu tiên là có đạn hẳn hoi chứ không phải kiểu đổ đổ thuốc nổ vào sau đó lấy que chọc chọc, rồi tiếp theo lại nhét đạn vào chọc chọc tiếp như vậy thì quá thủ công rồi. Người từ thế kỉ 21 như An Phong biết rõ đạn là gì cho dù hắn là người mù quân sự đi chăng nữa. Cấu tạo đạn của hắn cũng gồm vỏ đạn và đầu đạn. Tuy nhiên, vỏ đạn phần đáy có một lỗ thủng nhỏ để nhét ngòi dẫn cháy vào. Đầu đạn có hai loại một là loại đặc, tạo nên tầm bắn xa và xuyên thấu. Hai là loại nhét đầy mảnh gang tạo thành dạng chùm đảm bảo quần công mục đích. Phần điểm hỏa không phải kiểu thổi phù phù cái mồi lửa rồi châm ngòi của các vị xạ thủ hỏa mai súng thế kỉ 15 mà nó tạo thành bởi 2 viên đá lửa có lẫy bật, nòi đạn sẽ để giữa hai viên đá lửa chỉ cần lảy bật đủ mạnh thì hai viên đá lửa sẽ cắt ngọt ngòi nổ và tọa tia lửa dẫn cháy nó. Nhưng đây là suy đoán của Nguyên Hãn thôi, là một trong những sáng ý mà hắn nghĩ ra còn sự thật có được hay không lại là một việc khác.

- Huynh thấy sau. Đẹp không? – Nguyễn Thanh Vân với ánh mắt lung linh nhìn về An Phong làm hắn thoát ra khỏi dùng suy nghĩ.

Thánh Sơn đã được toàn thể tộc nhân Giang Đông tộc sửa sang lại. Hàng trăm gian đình viện, lầu các được dựng lên theo thiết kế của An Phong, chủ yếu dựa vào những hình ảnh mà An Phong đã từng xem trên phim ảnh. An Phong không xây dựng lâu đài tráng lệ (muốn xây dựng cũng không được, không có tiền a), mà chỉ dựng lên những tòa đình viện như những gian nhà lớn, nhưng thiết kế xinh xắn thanh nhã, và những tòa lâu các hai tầng không lớn lắm. Tất cả đều được dựng bằng gỗ có sẵn trong rừng. Những kiến trúc này, người Giang Đông tộc xây dựng rất dễ dàng nhanh chóng. Thêm vào đó là vô số hoa thơm cỏ lạ được trồng xung quanh. Thế là trên đỉnh Thánh Sơn đã xuất hiện một đại viên lâm tuyệt đẹp.

Trung tâm của đại viên lâm, khu vực lân cận thánh động, giờ đây là nơi ở của An Phong, được xem là cấm địa, chỉ những người thân cận với An Phong mới được vào. Những người còn lại chia nhau ở tại những khu vực quanh đó, phụ trách hộ vệ. Hộ vệ An Phong, hộ vệ thánh sơn, hộ vệ thánh động. Trong đó, hộ vệ An Phong là nhiệm vụ hàng đầu, quan trọng nhất.

Mấy hôm nay, An Phong mải suy tính xem việc gì cần ưu tiên thực hiện trước. Muốn làm nên một phen sự nghiệp thì cần phải có thế lực của riêng mình. Mà muốn xây dựng thế lực, trước tiên và quan trọng hơn cả là phải có tiền. Không có tiền, muốn làm gì cũng không được. Binh sĩ không thể dùng tay không giết giặc, binh sĩ cũng không thể mang bụng đói ra chiến trường. Ít ra cũng phải đảm bảo được binh sĩ ăn no và có vũ khí tốt. Muốn thế thì phải có tiền. Mà An Phong lại không có tiền, à không, phải nói là không có nhiều tiền. Hiện tại An Phong cũng có được chút ít tài sản (từ chiến lợi phẩm), nhưng chỉ đủ An Phong sử dụng cho các hoạt động trên thánh sơn hiện tại, thành lập lực lượng quân sự thì không đủ sức. Nên nhớ quân đội là thứ cần phải đốt tiền. Trang bị súng ống thì cần đốt nhiều tiền hơn.

Vậy, cần ưu tiên kiếm tiền, càng nhiều tiền càng tốt.

Nhưng làm sao để có thể kiếm được nhiều tiền. An Phong cố nhớ lại các nhân vật chính trong các truyện đã đọc làm gì sau khi xuyên việt.

Chế tạo xi măng, cái này không khó lắm, nhưng với tình hình hiện tại thì không có thị trường. Dân không có ăn thì lấy tiền đâu mà mua. Bá hộ không dám xây nhà to quá vì kinh động tới quan lại, quý tộc. Triều đình có lẽ sẽ thích nhưng khả năng lớn là bọn họ sẽ lấy luôn công thức chế tạo rồi giữ riêng cho mình.

Thủy tinh thì cũng tương tự.

Thuốc phiện thì được nhất nhưng không đào ra cây anh túc mà có đào ra thì nó cũng quá nguy hiểm. Hắn không có đủ khả năng để bán sang nhà Minh hay Chiêm Thành nên đành bắn cho dân bản địa. Cái đó thì hắn gạt phắt đi bởi như vậy còn ác hơn cả giặc Minh.

“Làm gì đây?”

Hắn suy nghĩ tới nát óc. Trong khi đó, Thanh Vân đang mân mê cây trâm của nàng.

- Cân trăm đẹp thật. – Hắn lên tiếng. – Đúng rồi. Đồ thủ công mỹ nghệ!

Ở xứ rừng núi Kiềm Châu này, gỗ quý không hiếm, chỉ cần chút khéo tay cùng óc sáng tạo là có thể tạo ra những đồ mỹ nghệ đáng giá. An Phong không khéo tay, nhưng thủ hạ có người khéo tay. Còn óc sáng tạo, cho dù An Phong không sáng tạo được thứ gì đặc biệt thì chiếu phép mà làm, cứ làm theo những gì đã biết, vào thời này hẳn cũng sẽ là thứ mới lạ, và bán được giá cao, thu được nhiều tiền. Tóm lại, ở trên rừng, làm đồ mỹ nghệ cũng có thể kiếm được nhiều tiền.

- Huynh làm muội sợ chết khiếp đó. – Cô bé Vân lên tiếng.

- Ta xin lỗi. Muội vào gọi Quảng Tế Pháp sư đi. Ta có việc quan trọng cần bàn bạc với lão.

Thế là, theo lệnh của An Phong, Quảng Tế Pháp sư chỉ huy thủ hạ tìm kiếm các loại gỗ quý, đặc biệt là gỗ đàn hương, một loại gỗ có thể tỏa ra hương thơm đến cả mấy thập kỷ, một số đặc biệt còn có hương thơm đến hàng thế kỷ sau. Với uy vọng của An Phong hiện tại, người Giang Đông tộc cũng tham gia giúp đỡ, và một số bộ tộc trong vùng nghe nói An Phong đang cần gỗ quý, cũng gửi ‘cống phẩm’ đến (lúc này, quà cho An Phong không gọi là ‘tặng phẩm’, mà gọi là ‘cống phẩm’, theo nghĩa cống hiến cho thần linh). Cả Cầm Công ở xứ Bồn Man cũng gửi đến một rương ‘thượng phẩm đàn hương mộc’.

Nhận lễ vật của Cầm Công, An Phong không khỏi ngạc nhiên, nhưng khi nghe Quảng Tế Pháp sư giải thích thì An Phong mới hiểu vị thế hiện tại của mình đối với các bộ tộc trong vùng.

- Mà đúng rồi. Ngươi có biết gì với họ Cầm ở Bồn Man không?

- Khởi tấu đại nhân, đó là gia tộc đứng đầu xứ Bồn Man. Sau trận thắng Chiêm Thành đã thuần phục nước ta.

Tuy họ Cầm cường thịnh, quản hạt đến mấy vạn hộ, nhưng dân chúng ở rải rác trong một lãnh thổ rộng mênh mông, khó lòng tập họp lại được. Lực lượng quân sự thường trực của cả xứ Bồn Man bất quá chỉ vài nghìn người, đương nhiên không thể nào địch nổi một vạn quân tinh nhuệ Chiêm Thành. Do đó mà sau trận chiến vừa rồi, uy thế của Giang Đông tộc đã cao hơn cả nhà họ Cầm, trở thành đệ nhất đại tộc trong vùng. Và An Phong với thân phận tinh thần lãnh tụ của Giang Đông tộc, cũng đã trở thành tinh thần lãnh tụ của các tộc trong vùng. Các đại tộc, tiểu tộc đều không đồng ý để một mình Giang Đông tộc ‘cung phụng’ An Phong. Thần linh thì phải để mọi người cùng thờ phụng chứ. Tình hình như thế không ngờ lại hợp ý An Phong. Vì lợi ích của mình, An Phong không thể để nhà họ Phạm nhất gia độc đại.

Bạn đang đọc Đại Việt Thần Thánh Đế Quốc sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.