Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua tàu thuyền.

Tiểu thuyết gốc · 2651 chữ

Kinh đô Thanh Hóa.

So với Thăng Long đông người qua lại thì vùng Thanh Hóa lại vô cùng thưa thớt. Khắp nơi là lao dịch được tập hợp lại để xây dựng vùng đất này cho xứng với tầm vóc một kinh đô dù bản thân nó hoàn toàn không so được với thành Thăng Long. Dẫu vậy, Lê Quý Ly đã quyết thì không ai cản được.

Lúc này, cái gã Quý Ly đang ôm một đứa bé mặc long bào. Khuôn mặt đứa bé cũng giống như nhưng đứa trẻ khác cùng tuổi chứ chả có gì giống với một đấng quân vương.

- Ông ngoại! Ông ngoại! – Trần Thiếu Đế vừa xoa xoa bộ quan phục của Lê Quý Ly.

- An, con không được vô lễ. - Khâm Thánh Hoàng hậu Lê Thánh Ngâu, con gái lớn của Lê Quý Ly lên tiếng nhắc nhở. – Làm vua phải ra dáng vua.

- Con không thích làm vua. Con thích đi chơi cơ.

Vừa nói xong, Thiếu Đế nhảy xuống đất rồi chạy ra ngoài.

- Thằng bé muốn chơi thì con cứ để nó chơi. Đừng cản nó. – Lê Quý Ly lên tiếng. – Con hiểu ý ta chứ?

Cái khuôn mặt giống như con chim đại bàng với đôi mắt to của Quý Ly làm Lê Thánh Ngâu có hơi sơ hãi.

- Nhi nữ đã hiểu. – Thái hậu của Đại Việt cuối mặc xuống.

Lúc này, một tên người hầu đi vào.

- Bẩm đại nhân, ở ngoài cổng, bá quan đang đứng chờ, xin được tiếp kiến.

- Thôi được, cho vào. – Lê Quý Ly lên tiếng.

Năm đó, hắn việc khôi phục ngai vàng cho Nghê Tông cũng là nhờ công của hắn. Nói đơn giản hơn, họ Trần còn sống tới ngày hôm nay cũng là nhờ công của hắn. Có lẽ cũng tới lúc hắn đòi lại những gì của mình.

Mấy ngày trước, thám tử hồi báo hắn về một gã bí ẩn ở châu Nghệ An tên An Phong. Tuy nhiên, giờ phút này, với Lê Quý Ly mà nói, ngai vàng mới là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần tên An Phong đó biết điều thì hắn muốn làm gì thì làm.

Tiếp theo, gã quay sang nhìn con gái:

- Con cũng ra ngoài chơi với thằng bé đi.

Sau đó, toàn bộ bá quan văn võ đã đi vào trong. Không một ai hàng lễ quân thần với Thánh Ngâu, cùng lắm là cuối chào nhẹ mà thôi. Dù sao thì chức vụ thái hậu này cũng không kéo dài lâu nên cũng không cần hành lễ làm gì cho tốn thời gian. Có người còn gọi nàng ta là “Lê tiểu thư”.

- Bẩm nhiếp chính đại vương, bá quan ở đây mong đại vương trở lại thiết triều.

Một viên quan lên tiếng.

- Mọi thứ đã có bá quan văn võ. Ta đâu làm được gì.

Lê Quý Ly nói. Cái hắn muốn đâu phải là thiết triều, làm công cho họ Trần tới khi chết.

- Dạ bẩm, đại nhân tuy là bề tôi nhiếp chính nhưng công sức bỏ ra là của người đứng đầu thiên hạ, không ai thay thế được.

Một viên quan khác lại nói.

- Ông đừng có nói càng, kẻo hoàng thượng nghe được.

Quý Ly nói với thái độ như đang xem tuồng. Nói đúng hơn thì hắn tự xem mình đang ở trên sân khấu.

Ngừng một chút, lão hồ ly lại nói:

- Nhắc tới hoàng thượng, vừa rồi ngài không thích làm vua, đòi nhường ngôi lại cho ta đấy.

Lúc này, toàn bộ bá quan đều quỳ xuống.

- Vậy ra ý của nhà vua cũng là ý của bá quan trong triều. – Một viên quan khác nói.

Dù vui mừng nhưng Quý Ly cũng phải giả vờ khó chịu. Nếu nhận ngay thì hắn thành loạn thần soán ngôi mất rồi mà hắn đúng thật là vậy.

- Ta sắp tới ngày xuống lỗ rồi. Còn mặt mũi nào mà gặp tiên đế nơi cửu tuyền được.

- Xin đại nhân vì bách tính mà gánh vách trọng trách!

Toàn bộ các đại thân lên tiếng.

- Bẩm đại nhân, đây là thư do trăm họ gửi lên, mong người có thể thống lĩnh giang sơn. – Một viên quan vừa quỳ vừa tâu lên.

- Ta vốn đâu phải có mưu đồ soán nghịch nhưng nghĩ lại, năm xưa họ Trần cũng vì trăm họ mà đành hạ bệ nhà Lý. Cộng thêm bá quan chỉ lối, Quý Ly ta đành nghe theo.

- Đại nhân… hoàng thượng anh minh! – Bá quan đồng loạt hô lớn.

Ở phía ngoài, thái hậu đang ôm đứa con của mình mà khóc thầm.

Cơ nghiệp hai trăm năm của họ Trần chính thức kết thúc.

……………………………………….

Hóa Châu, cửa Tư Dung.

Trong lúc Lê Quý Ly chuẩn bị lên ngôi vua thì An Phong đã chuyển địa bàn hoạt động từ Nghệ An sang Hóa Châu. Nghệ An quá gần kinh đô Thanh Hóa, lại là vùng rừng nói, làm chiến khu thì được nhưng không thể phát triển.

Nói Hóa Châu thì có thể nhiều người không biết nhưng nói tới tỉnh Quảng Bình, Quảng Trị thì không ai không biết.

Đại bản doanh mới của hắn, được gọi là Tư Dung hành doanh, có quy mô lớn hơn ở Thánh sơn nhiều, và nhân số cũng được vài nghìn người.

- Đại nhân, giờ ngày là người giàu nhất Đại Việt rồi. – Quản Tế Pháp Sư ở bên cạnh nịnh hót.

Sau gần hai năm tích góp, tên này đã có được một lượng tài sản khá lớn, ước hơn sáu mươi vạn lượng bạch ngân. Tuy rằng số này so với các phú hào phương bắc không thấm vào đâu, và chỉ bằng chi phí một tháng ăn ngọc Cao Ly của Ngọc phi trong cung nhà Minh nhưng so với tình hình Đại Việt lúc này, đó đã là một con số cực lớn.

Đương nhiên, hơn chín phần trong số đó là đến từ phương bắc. Các thương đoàn của An Phong, thông qua một số thương nhân người Hán đã đưa sản phẩm đến tận vùng Tô Hàng, và rất được quan lại phú hào ưa chuộng. Có điều, số bạc đó hiện không có ở đảo Cồn Cỏ, tên cũng do hắn đặc. Bản thân hòn đảo cách đất liền không quá xa, chỉ khoảng 30 kilômét, nhưng lại chẳng mấy người biết đến, và lúc này cũng chưa phải là lãnh thổ Đại Việt, do đó An Phong đã cho người ra chiếm lấy, kiến thiết thành căn cứ bí mật của mình.

Ban đầu bọn Quảng Tế Pháp sư cũng chưa rõ bản ý của An Phong. Trong ý nghĩ của bọn họ đều cho rằng chiếm lấy nơi xa xôi ấy có ích lợi gì kia chứ. Tuy nhiên, trong thời gian sắp tới, khi nhà Hồ bắt đầu sử dụng tiền giấy, cấm sử dụng tiền đồng. Đó là một trong các chính sách làm cho nước việc vô cùng hỗn loạn trong tương lai. Do đó, hắn cần một nơi an toàn để cất giữ tài sản.

“Lê Quý Ly, mà lúc này chắc sắp thành Hồ Quý Ly rồi. Nếu ngươi có chút kiến thức kinh tế vi mô thì tốt quá!”

Tên này nghĩ thầm.

Phải nói là tiền của thế kỷ hai mươi mốt đều được định giá theo hai cách. Một là dựa vào bảng vị vàng. Một đơn vị tiền tệ bằng một số vàng nhất định. Hai là thả nổi tự do, như cách mà nước Mỹ đang làm. Nó đòi hỏi sức mạnh của quốc gia đủ lớn để ép toàn thế giới phải thanh toán bằng tiền của mình. Đại Việt không có bảng vị vàng để đảm bảo tỷ giá, lại không có đủ lực để ép các nước phải dùng tiền giấy. Do đó, cái quyết định mà nhiều người thời hiện đại cho là trước thời đại thực chất là tự sát về mặt kinh tế.

Lúc này đây, An Phong và các thủ hạ trọng yếu đều tập trung ở bến thuyền bên trong cửa Tư Dung, chờ đợi một sự kiện trọng đại. Mọi người đều chú ý nhìn ra cửa biển.

Sau một thời gian chờ đợi, trên mặt biển bắt đầu xuất hiện những bóng đen. Dần dần, ba chiếc hải thuyền khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.

- Còn to hơn cả chiến thuyền của triều đình nữa!

Thấy bọn Quảng Tế Pháp sư đều lộ xuất vẻ chấn kinh, An Phong không khỏi mỉm cười. Trước giờ, bọn họ nhìn thấy những thuyền lớn bất quá vài ba chục mét. Còn ba chiếc hải thuyền kia, chiếc nhỏ nhất cũng dài hơn 60 mét, còn chiếc lớn nhất dài đến gần 100 mét, rộng hơn 40 mét, hoàn toàn là một tòa lâu đài nổi trên mặt nước.

Để có được ba chiếc thuyền kia, An Phong đã phải đầu tư rất nhiều. Sau gần một năm cho người tiếp cận với các thủy sư đề đốc của Minh triều, dùng trọng kim hối lộ, cuối cùng cũng đã mua được vài chiếc thuyền “bị hư hỏng nặng, không thể sử dụng được nữa”. Thủy sư đề đốc ở Phúc Kiến lấy cớ nhiều năm giao chiến với Uy khấu làm cho một số chiến thuyền bị hư hỏng nặng, không thể sử dụng được nữa, phải thanh lý; và người của An Phong đã mua lại được với giá rẻ. Đương nhiên, đại lượng bạch ngân đã chảy vào túi của quan tướng thủy quân. Để hoàn thành vụ giao dịch, An Phong đã chi ra hơn 20 vạn lượng bạch ngân, một phần ba gia tài của mình.

Khác với hải quân tệ hại của nhà Minh sau này, hải quân đầu thời Minh, cho tới tận thời Tuyên Đức vẫn là lực lượng đứng đầu thế giới với các chiến hạm khủng khiếp. Nói thật lòng thì còn tốt hơn cả tàu thám hiểm của châu Âu vào trăm năm sau. Nên nhớ là hạm đội Trịnh Hòa sau mấy năm nữa sẽ tổ chức các cuộc thám hiểm quy mô lớn ở Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương.

Tóm lại, hai mươi vạn lượng hoàn toàn xứng đáng.

Lúc này, một tên lính được thủy sư đề đốc Phúc Kiến cử tới bắt đầu bước về phía An Phong. Hắn là người phụ trách hướng dẫn cho đám người này cách sử dụng chiến thuyền.

- Khởi tấu đại nhân. Chiếc thuyền lớn nhất được gọi là ‘lương thuyền’, chủ yếu dùng để chở vật tư, lương thực. Thuyền có 7 cột buồm, dài khoảng 56 trượng, rộng khoảng 24 trượng Tàu. Thuyền thứ hai gọi là ‘tọa thuyền’, là thuyền chở quân, có 6 cột buồm, dài khoảng 48 trượng Tàu, rộng khoảng 18 trượng 8 thước. Thuyền thứ ba gọi là ‘Phú Xuyên chiến thuyền’, là thuyền chiến, có 5 cột buồm, dài khoảng 36 trượng, rộng khoảng 13 trượng 2 thước. Cả An Nam, Phù Tang, Triều Tiên, Chà Và… không có chiếc thuyền nào tốt như của đại nhân nhà tiểu nhân đâu.

Tên lính Minh triều nói với lòng tự hào xen lẫn kiêu ngạo. Đám người Quản Tế Pháp Sư dù không thích cái thói khinh thường của hắn nhưng cũng đành chịu.

Số lượng các mặc hàng buôn bán ngày càng nhiều. Họ cần các đội thuyền lớn để vận chuyển và đảm bảo an toàn trước hải tặc. Tóm lại, họ cần thuyền và cả người huấn luyện.

Trong khi đó, An Phong không tỏ thái độ.

“Nếu tên người Đại Minh kia biết hạm đội hùng mạnh của Đại Minh chưa tới trăm năm sau sẽ thành con hổ giấy thì không biết thế nào đây”

An Phong nghĩ thầm.

Phải nói là hải quân nhà Minh từ sau thời Tuyên Đức thì bắt đầu suy thoái do nhà Minh không có ý định thám hiểm tiếp để dành tiền cho các hoạt động quân sự đối phó với các bộ lạc Mông Cổ và Nữ Chân. Hạm đội từng thám hiểm cả Ấn Độ Dương cuối cùng lại để hải tặc Nhật Bản cướp phá vùng duyên hải như chốn không người.

Ba chiếc thuyền cập bến, bắc phương thương đoàn quản sự Cát Ti cùng với thuyền trưởng và một số thành viên quan trọng của thương đoàn xuống thuyền, lên bến ra mắt An Phong. Tên Cát Ti này mang giáng vóc của hải tặc châu Âu sau này vừa nước da rắm nắng và dáng người cao lớn, suýt cao hơn cả An Phong.

- Kính chào đại nhân.

- Các ngươi đã vất vả nhiều rồi.

Vì bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, An Phong khen ngợi và gia thưởng. Cát Ti được thăng làm Thương mại tổng quản, quản lý tất cả các thương đoàn dưới quyền An Phong. Y có năng lực, giao cho chức vụ đó cũng hợp lý.

Tiếp đó, Cát Ti báo cáo với An Phong những việc mắt thấy tai nghe trên đất bắc. Tuy là An Phong biết rõ nhưng mọi người không biết và để phòng hờ hiệu ứng cánh bướm thì hắn muốn dựa vào thông tin kiểm chứng. Dù sao thì lịch sử cũng còn gốc khuất.

Dĩ nhiên, phải đợi các tên lính nhà Minh kia đi xa rồi thì Cát Ti mới kể chi tiết:

- Lúc này bên Tàu đang có loạn Tĩnh nạn. Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương vừa qua đời hồi 2 năm trước. Hoàng thái tôn Chu Sùng Văn kế vị, niên hiệu Kiến Văn, và tiến hành tước phiên, nhằm làm giảm quyền lực của các phiên vương. Các phiên phương Nam sức yếu, có người thuận tòng, về kinh làm thái bình vương gia, có người chống lại nhưng bị đánh bại, giết chết, cũng có người tự sát. Còn các phiên phương Bắc thế lực hùng mạnh, nên đều chống lại. Trong đó liên minh Yên Vương – Ninh Vương cử binh nam chinh. Hiện tại song phương đang tranh chiến rất kịch liệt ở vùng Sơn Đông. Nam kinh triều đình lúc này có phần mạnh hơn, đã mấy lần đánh bại Yên Vương Chu Lệ, nhưng vẫn không tiêu diệt được.

- Có lẽ Kiến Văn chẳng mấy chốc sẽ thắng. Tuy Chu Đệ có kinh nghiệm chiến đấu nhưng nguồn lực của miền Nam lớn hơn nhiều. Phương Bắc nguồn lực ít lại phải đối phó với bộ lạc thảo nguyên. Chỉ cần Kiến Văn thủ Nam Kinh cho tốt là được. – Phạm Đống Cao nhận xét. – Bản chất Kiến Văn khá hiền lành nên Lê… Hồ Quý Lý mới dám soán ngôi.

Đó cũng là suy nghĩ của mọi người, trừ An Phong.

Phải nói là tất cả mọi người, không ai nghĩ tới chuyện Kiến Văn trong lịch sử lại bị thua theo kiểu ngớ ngẩn như vậy được. Việc hắn thua cũng giáng tiếp làm ảnh hưởng tới Đại Việt.

Bỏ qua chuyện đó, An Phong suy nghĩ một lúc, rồi cho bọn Cát Ti nghỉ ngơi. Trước khi bọn họ đi, hắn lên tiếng:

- Ba chiếc thuyền được sai đưa đi sửa chữa, cải trang lại. Các người hiểu ý ta chứ.

Ý An Phong là muốn hình dáng bên ngoài của nó phải khác đi, để không tiết lộ bí mật. Ngoài ra, hắn còn muốn mua thêm nhiều chiến hạm loại tốt của nhà Minh. Triều đình Nam Kinh hắn cứu không nổi và cũng không muốn cứu. Cái hắn cần là chuyển bị thật tốt cho mọi chuyện mà thôi

An là tên húy của Trần Thiếu Đế.

*

Bạn đang đọc Đại Việt Thần Thánh Đế Quốc sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.