Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước Khi Lên Đường

Tiểu thuyết gốc · 1932 chữ

Sau khi Quang Toản ra khỏi phòng Quang Trung cũng cho tên mật thám thối lui chỉ để mình ông với tây sơn thất tướng ông nói:

“Các ái khanh thấy chuyện này như thế nào.”

Một trong thất tướng đứng ra người đó là Vũ Văn Dũng, ông thưa với Quang Trung:

“Bẩm Hoàng Thượng, theo thần thì đây là một cơ hội tốt để thái tử làm quen với trận mạc tránh sau này thấy quân đánh mà chạy mất tiếng của người.”

Không đồng tình với ý kiến của Vũ Văn Dũng một trong thất tướng khác cũng đứng ra nói:

“Bẩm chúa công, theo thần thì không nên để thái tử đi, ngài ấy còn nhỏ mà Chỉnh lại là một tên cáo già, chẳng may hắn bắt được thái tử coi như xong, thần mong hoàng thượng xem xét.”

Các tướng lần lượt bày tỏ ý kiến của mình có người đồng ý, có người phản đối. Quang Trung phất tay bảo chúng tướng ngừng nói rồi đứng lên bước ra ban công nhìn xa xăm nghĩ ngợi rồi quay mình ông mở miệng nói:

“Ý các khanh trẫm đã biết, đây là một cơ hội tốt để rèn luyện thái tử nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định, ta sẽ cho một trong các ngươi dẫn theo quân theo sau bảo vệ thái tử, nếu có cơ hội thì nhân tay giết Nhậm lẫn Chỉnh để đề phòng đêm dài lắm mộng nhưng không được để cho thái tử biết các ngươi biết chưa.”

Chúng tướng đồng thanh nói:

“Dạ, chúa công.”

“Giờ thì lão Trần người hãy dẫn theo 500 quân đi theo hộ vệ cho thái tử sau khi diệt xong Nhậm và Chỉnh ta sẽ tự mình lên bắc hội ngộ các ngươi, được rồi các ngươi lui đi.”

Lão Trần mà Quang Trung nói ở đây là Trần Quang Diệu một trong thất tướng đã theo ông nhiều năm. Sau khi thất tướng cáo lui Quang Trung thở dài tự nói:

“Hi vọng lần bắc tiến này thuận lợi.”

Còn trong lúc đó Quang Toản đang hứng chí tiến về hậu cung để gặp mẫu hậu.

Vừa bước vào trong phòng hắn đã nghe được tiếng của Bùi Thị Nhạn nói:

“Không, ta không cho phép.”

Bất ngờ khi mình còn chưa mở miệng mẫu hậu đã biết mình định xin phép làm gì, hắn nhìn sang thái giám đứng bên cạnh mình đoán chắc hẳn đã mật báo cho mẫu hậu trước khi cả hắn đến về việc bắc tiến, lườm tên thái giám một cái rồi hắn quay ra nói:

“Thưa mẫu hậu, người không cho phép con làm điều gì ạ?”

“Ta không cho phép con đi theo chân lên phương bắc, con phải biết sa trường không phải chuyện đùa có thể mất mạng như chơi dù ngồi trong trường bống cũng sẽ dễ dàng bị địch tập kích bất ngờ, có thể sau này nhưng không phải bây giờ hơn nữa Hoàng nhi con vừa mới khỏi bệnh không thích hợp đi lại nhiều.”

Thấy mẫu hậu kiên quyết không cho mình đi, Quang Toản bối rối không biết mở miệng làm sao cho phải. Nhưng bỏ lỡ cơ hội này thì coi như không còn cơ hội nào như này nữa hắn cắn răng mạnh miệng nói:

“Mẫu hậu, là một đấng nam nhi chẳng lẽ mà sợ hãi trận mạc điều đó không chỉ làm con thấy hổ thẹn mà còn hổ thẹn với phận con của Hoàng Thượng, còn nếu mẫu hậu lo lắng tập kích thì Hoàng Thượng đã hứa sẽ phái một trong thập tướng đi theo bảo vệ con, con xin hứa với người chỉ ở trong trường bống quan sát từ xa không tham chiến, mong người cho phép.”

Định nói điều gì nữa nhưng Bùi Thị Nhạn thấy ánh mắt quyết chí đi của đang rực rỡ hơn bao giờ, bà đành thở dài ưng thuận nhưng hắn phải thực hiện đúng với những gì đã hứa nếu làm sai một trong các điều vừa nói thì thái giám cạnh hắn báo về cho bà và bắt hắn phải rút về phủ ngay lập tức.

Mừng rỡ khi được chấp thuận hắn vâng dạ lạy Bùi Thị Nhạn một cái rồi quay người chuẩn bị đồ đạc theo Quang Trung thì ngày kia sẽ khởi hành ra bắc, hắn cần chuẩn bị nhiều thứ mới có thể khiến cho Nguyễn Hữu Chỉnh ưng thuận theo hắn, nếu thành công hắn sẽ có thế lực riêng ở bắc hà đủ để hắn phát triển, còn nếu không hắn một là sẽ bỏ mạng tại đó phung phí cơ hội quay trở lại này và để lịch sử như cũ không có gì đổi mới, hai là hắn sẽ theo các tướng lui binh mà tương lai cũng không khá hơn lựa chọn một là bao. Có thể nói lần bắc tiến này hắn cược hết mọi thứ bao gồm cả tính mạng của mình để đảm bảo đất nước có một tương lai khác.

Trên đường về hắn liệt kê xem mình cần những gì rồi bảo Huyền Linh đi mua sắm, Khi nghe danh sách những thứ hắn cần Huyền Linh thắc mắc hỏi tại sao cần những thứ này, hắn chỉ mỉm cười đáp:

“Thiên cơ tất lộ, rồi sẽ có lúc dùng đến, đừng hỏi nhiều nữa cứ theo những gì ta dặn mà làm nghe rõ chưa.”

Dù vẫn còn hồ nghi nhưng Huyền Linh vẫn vâng dạ và đi mua những thứ hắn yêu cầu. Nhìn bóng lưng của Huyền Linh hắn lẩm bẩm:

“Hi vọng là không phải sử dụng đến chúng mới là tốt nhất, còn nếu không thì…..”

Tên Thái giám đứng bên cạnh hắn thấy thái tử thở dài hỏi:

“Thái tử đang lo nghĩ điều gì đấy ạ, biết đâu nô thần có thể hỗ trợ.”

Quang Toản quay ra nhìn hắn một cái rồi lắc đầu nói:

“Kể cả ta có nói mi cũng không hiểu được đâu, được rồi bớt nói lại đi ta phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước khi lên đường đó.”

Tên thái giám không hiểu nổi chỉ là một lần chinh phạt thôi mà, huống chi thái tử chỉ quan chiến không tham gia thì chuẩn bị những gì mà nhiều thế, chẳng lẽ chuẩn bị ăn chơi du ngoạn những đâu, không hiểu được Quang Toản nghĩ gì, hắn chỉ biết ngậm miệng đi theo sau Quang Toản, đi đến đâu hay đến đấy có gì bất trắc chỉ cần kéo thái tử về toàn thây là đảm bảo mệnh lệnh của Hoàng Hậu là được hắn nghĩ.

Đêm đó Quang Toản không ngủ mà cặm cụi làm một thứ gì đó đến gần sáng đèn trong phòng mới tắt, đến gần trưa thì Quang Toản được Huyền Linh gọi dậy, cô bé bước vào phòng định hầu hạ công tử mặc quần áo rửa mặt nhưng Quang Toản đuổi cô bé ra để mình tự làm nói thật từ khi đến đây giờ hắn vẫn không thích ứng được việc hầu hạ như này. Sau một lúc Quang Toản mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài ngồi lên kiệu đợi sẵn đi ăn trưa với mẫu hậu ở tẩm cung, rồi chuẩn bị đồ dùng khác cho chuyến đi lần này.

Vì là để lấy lòng mẫu hậu, Quang Toản đích thân xuống trù phòng động thủ, thấy thái tử bước vào trù phòng các trù sư dừng lại công việc của mình rồi đồng thanh thỉnh an thái tử. Quang Toản cười nói với họ không cần để ý đến mình cứ tiếp tục làm việc của mình, để mình hắn với Huyền Linh tự đi lại là được. Các trù sư quay lại làm việc nhưng vẫn lưu ý xem thái tử xuống trù phòng làm gì. Sau khi đi một vòng hắn đã thấy trong đây đã có đủ dụng cụ để nấu,rồi hắn sai người đi chuẩn bị những vật liệu đó rồi hắn lấy nồi niêu xong chảo ra chuẩn bị lửa để nấu. Hắn thấy Linh nhi định ra tay hỗ trợ thì nói:

“Ta chuẩn bị một món lạ mà ta vừa học được cho mẫu hậu thưởng thức ngươi không cần động tay vào vì như thế sẽ không còn thành kính hay tâm ý gì trong món ăn nữa.”

“Nhưng thái tử đề người tự mình động tay động chân thì đâu còn phong phạm của thiên tử nữa, xin người hãy để nô tì hỗ trợ.”

Quang Toản thở dài đồng ý cho Linh nhi hỗ trợ nhưng hắn chỉ để cô bé đun củi và một vài việc khác không quá quan trọng. Nói đến món hắn định nấu đó chính là Phở một món ăn truyền thống của người Việt Nam nói thật chính hắn cũng đã hơi chán các món ăn của trù phòng chuẩn bị rồi hắn muốn ăn một món ăn này để thay đổi khẩu vị cũng như nhắc hắn về nhà trước khi xuyên không. Còn về khoản trù nghệ của hắn thì trước khi xuyên không cha hắn là một đầu bếp cũng khá có tiếng trong vùng từ nhỏ hắn đã được dạy nấu ăn nên trù nghệ của hắn không nói quá cũng khá là ra trò đấy.

Thấy Thái tử tự mình động thủ vào bếp để bày tỏ lòng thành kính với hoàng hậu chúng trù sư âm thầm khen ngợi còn trẻ mà biết có hiếu với phụ mẫu chắc chắn sẽ làm nên việc lớn. Sau 2 canh giờ nấu nướng cuối cùng cũng làm xong món phở gà, hắn nếm thử một ngụm rồi chặc lưỡi tự luyến khen ngon. Khi ngửi thấy mùi thơm của phở các trù sư không thể không ngừng lại hít hà một hơi. Có một trù sư mạnh miệng hỏi Quang Toản:

“Tỉnh thái tử, đây là món ăn trước giờ chúng thần thấy qua không biết người có thể cho phép chúng thần nếm thử hương vị của nó được không ạ.”

Huyền Linh thấy thế cau mày quát:

“Thật to gan loại người như các ngươi mà cũng dám động chạm đến món ăn thái tử dâng kính cho Hoàng Hậu sao ngươi biết tội này đáng chém không.”

Vị trù sư kia sợ bắn người mồ hôi rơi đầy đầu vội vàng quỳ xuống đáp:

“Xin thái tử trớ trách tội, là nô tài đáng chết, nô tài vô tri quên rằng đó là món ăn người làm cho Hoàng Hậu xin lường tha cho tiểu nhân.”

Quang Toản thấy thế cũng chỉ cười nói:

“Vị trù sư này đứng lên đi, ta không trách tội ngươi đâu, món ăn này gọi là phở nếu ngươi muốn ngươi có thể ăn chúng khi ta đưa nó dâng lên Hoàng hậu, còn nếu muốn học được phương pháp nấu đợi ta bắc tiến trở về sẽ dậy cho các ngươi, giờ hãy chuẩn bị bát để ta dâng lên cho thái hậu.”

Nghe thấy thái tử tha tội không những thế còn hứa sẽ dạy cho hắn phương pháp nấu món ăn gọi là phở này vị trù sư vội dập đầu cảm tạ.

Không để ý đến hắn nữa Quang Toản gắp phở ra bát trang trí thêm một chút rồi cho lên mâm để Linh nhi bê theo sau hắn dâng lên cho hoàng hậu.

Bạn đang đọc Đại Việt Bá Nghiệp sáng tác bởi kahoh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kahoh
Thời gian
Cập nhật LongHuyVũ
Lượt thích 4
Lượt đọc 224

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.