Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vây Thành

Tiểu thuyết gốc · 2202 chữ

…………….

Đôi lời của tác giả: tuần này nghỉ phép hơi nhiều. Tác xin trân thành xin lỗi khi không ra chương thường xuyên, và cũng cảm ơn các bạn vẫn và đang theo dõi bộ truyện tác hứa sẽ viết đầy đủ tuần sau. Thân ái!

……………..

Mới bước tới nơi Quang Thuỳ liền thấy Linh nhi đứng chắn ở cửa mỉm cười chào hắn.

“Không biết hoàng tử tới chơi, Linh nhi đang rọn dẹp ngài có thể đợi ở bên ngoài được không ạ."

Biết có điều gì dấu diếm đăng sau Thuỳ đẩy Linh nhi ra một bên không nói một lời đi vào. Bị ngã Linh nhi cũng không phiền phủi quần áo đứng dậy đi vào ngăn cản.

Lúc này tiểu Phong mới mặc quần áo của thái tử xong, vừa ngồi ngay ngắn trên ghế thì Quang Thuỳ vào. Thấy hoàng đệ vẫn yên ổn Thuỳ yên tâm hơn chút đỉnh nhưng hắn để ý thấy trên người hoàng đệ giường như thiếu đi một thứ gì đó.

Chạy vào trong thấy tiểu Phong đã kịp thay đổi quần áo Linh nhi thở phào một cái. Thế nhưng câu tiếp theo Thuỳ hỏi làm Linh nhi hết hồn.

“Hoàng đệ hôm nay đánh lớn sao không quan chiến, chẳng lẽ đệ nghĩ ta sẽ thua trận sao?”

Tiểu Phong bối rối không biết trả lời sao vì giọng hắn khác với thái tử lộ một câu thôi là toi đi dời hết. Hắn nhìn về phía Linh nhi cầu mong sự giúp đỡ. Linh nhìn bèn nhảy đỡ đạn hộ hắn.

“Hoàng tử không biết đấy thôi tuần qua bệnh ở đô thành trước kia lại tái phát, thành ra không rời được giường gì cả nô thần vẫn đang chăm sóc cho ngài ấy từ lúc đó.”

Như hiểu ra vấn đề Thuỳ bừng tỉnh hỏi thăm sức khoẻ, có cần hắn mời quân y hộ trợ không nhưng Linh nhi bảo không cần mình cô là đủ. Tiểu Phong cũng biết cô không chống được lâu gọi cô tới giả vờ truyền đạt mệnh lệnh rồi tiễn khách.

Ra đến ngoài thân tín của Thuỳ cũng thấy thái độ của tiểu Phong rất lạ bèn lại gần nói cho Thuỳ.

“Thái tử hôm nay rất lạ không nói không giằng toàn do nô tỳ trả lời, thần thấy hẳn đang che dấu gì đó.”

Thuỳ quay ra nhìn hắn một chút rồi quay đi.

“Người trong đó không phải hoàng đệ, tuy có tướng mạo giống nhau nhưng thiếu đi khí chất vương giả.”

Thứ thật ra đã khiến Thuỳ nhận ra không phải khí chất hay tướng mạo gì cả mà là từ ánh mắt. Mắt của Toản cho Thuỳ cảm giác bị nhìn thấu, còn của tiểu Phong thì chỉ là ánh mắt của một người bình thường muốn lừa mọi người còn được nhưng hắn thì không.

“Vậy hạ thần có cần phái người điêu tra không ạ?”

“Không cần, ngươi chỉ cần cho người canh chừng động tĩnh là được rồi chúng ta cần nhân lực để hoàn thành cuộc tấn công này, ta tin hoàng đệ hẳn có dự định gì khác không muốn ta biết mới dùng chiêu này.”

“Dạ!”

Rồi Quang Thuỳ xoay người rời đi chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công vào Thăng Long. Thấy hắn đi xa thân tín của hắn ngẩng đầu lên phân phó người trông chừng lều, đắn đo một lúc hắn quyết định cử thêm người điều tra tung tích của Toản tuy điều này có trái lệnh của Thuỳ.

…….…………

Còn lúc này đây tại một góc thành Thăng Long ở tầng hầm của một viện tử vắng hoe. Toản đang đứng ngoài sân uống trà kiên nhẫn đợi cuộc phẫu thuật hoàn thành.

Hữu Chỉnh đã vào đó được 4 tiếng rồi, nếu Lãn Ông thành công thì chuyến đi Bắc hoàn thành mĩ mãn còn nếu thất bại cơ hội không biết bao giờ lại tới, hắn ngồi nhìn trời xanh thở dài một câu.

Bỗng có một con bồ câu từ phương xa bay tới đậu lại trên cánh tay của Triệu Đức. Rút bức thư từ chân nó ra Triệu Đức đọc qua rồi đưa lại cho Toản. Theo đó hắn biết được chuyện ở trong quân doanh.

Bỏ bức thư xuống, hắn viết một đoạn thư khác bảo Linh nhi an tâm hắn khác có suy tính rồi cài vào bồ câu thả nó bay về. Còn hắn thì ngồi đó suy xét hành động tiếp theo của mình, hiện giờ hắn không còn nhiều thời gian nữa.

Cánh cửa sau lưng hắn mở ra, Lãn Ông bước tới thông báo với vẻ mặt mệt mỏi. Có vẻ như ông đã có 4 tiếng căng thẳng trong kia. Toản rót một chén trà rồi mời ông ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Nhờ thượng thiên phù hộ việc dịch dung đã thành công nhưng hiện giờ tiến sinh cơ hồ là mất nhận thức nhanh nhất là đêm nay tỉnh lại, còn lại không có vấn đề gì nghiêm trọng ta sẽ theo dõi thêm để cho trắc.”

Cuối cùng cũng đã có một tin tốt, hắn mở miệng cảm ơn lão hứa hẹn thực hiện điều mình nói rồi xoay người dẫn theo Triệu Đức rời khỏi viện tử chuẩn bị nước đi kế tiếp.

Hai người làm một chuyến khắp các nhà chứa xác khắp thành phố kiếm một bộ thân thể tương đối giống với Hữu Chỉnh. Sau khi đi nửa ngày hai người cuối cùng cũng tìm được một bộ thân thể khá giống trả tiền cho nhà xác Triệu Đức vận chuyển cái xác lên một cái xe ngựa rồi chở đi.

Cái xác mới được có giờ nên chưa bốc mùi nặng lắm nên hai người không cần lo lắng bị phát hiện vận xác. Cùng lúc này ngoài thành quân tây sơn đã vây đến nơi.

Quang Thuỳ cưỡi ngựa mặc giáp dẫn đầu chúng quân, tràn ra từ rừng vây chặt mọi lối thoát. Tiếng vó ngựa, dậm chân của quân Tây Sơn rung chuyển không gian, khiến ai nấy đều sợ hãi dù chỉ nghe tiếng.

Quân lính thành Thăng Long cũng thổi kèn địch tập, tập kết dần trước tường thành chuẩn bị chiến đấu. Dân chúng trong thành nghe thấy tiếng kèn liền như ong vỡ tổ chạy tán loạn trở về nhà. Đường phố là một mảnh ngổn ngang hỗn độn người người chen lấn trốn chạy. Bỏ lại cung đường hổ lốn.

Ngược với dùng người Toản và Triệu Đức cứ thế bình tĩnh di chuyển giữa đám người hướng về tử cấm thành. Toản hướng mắt ra phía thành một chút rồi không bận tâm nữa quay lại đi tiếp.

Trên tường thành tướng của Hữu Chỉnh đứng đông đủ chủ trừ Hà Triệu vẫn còn vắng mặt. Quang Thuỳ đứng từ xa hét lớn.

“Giao nộp tên phản đồ Hữu Chỉnh ta sẽ tha chết cho các ngươi.”

Hắc Tường một trong tướng của Hữu Chỉnh đứng đầu thành trả lời lại:

“Hạng người như ngươi chưa xứng gặp mặt chủ thượng, mình ta là đủ lấy đầu ngươi treo đầu thành.”

“Haha.. Nếu các ngươi đã ngoan cố thì ta cũng đành dùng biện pháp mạnh vậy.”

Thuỳ phất tay lên ra dấu tiến công, cờ vẫy được phất lên báo hiệu một cuộc chiến sắp nổ ra. Tiếng hò hét của lính tráng giờ đây không khác như tiếng nói tử thần cận kề. Có người đứng trên tường thành nhìn thấy cảnh này chân mềm nhũn sỡ hãi lui lại, nhưng nhanh chóng bị thủ trưởng chấn chỉnh sẵn sàng tiến công.

Hắc Tường cũng ra lệnh bắt loạt cung ngăn chặn thế tiến công đầu tiên của quân tây sơn.

Vút… Vút hàng trăm hàng ngàn mũi tên bay lên trời xé gió mà bay rồi găm xuống những con người đang chạy dưới kia. Hàm trăm người ngã xuống, người may mắn thì chỉ bị găm vào vai hay chân người đen hơn thì bị ghim như con nhím.

Nhưng người sống xót vẫn tiếp tục tiếp cận tường thành. Đa phần những lính tiên ôhng là bọn tôm tép, lính già Quang Thuỳ không quá tiếc nuối. Những người sống sót nhanh chóng dựng thang leo vào công thành, người trên thành hất cầu thang, hay thả đá dầu xuống đầu họ để cầm chân.

Thuỳ cũng cho xuất trọng binh ra tiếp ứng lính tiên phong, với giáp và khiên những múi tên giảm đi hiệu quả hẳn, phải dùng đến đại bác sắt nhưng bắn phá giáp cứng.

Nhưng số lượng pháo quá ít và sát thương cũng không lan như thời hiện đại nên độ phá hoại cũng ít đi rất nhiều.

Dầu sôi, nước nóng sôi sùng sục đổ sối xả vào đầu những người lính người gào thét vì bị bỏng ngã cầu thang người thì bị đá đè vỡ đầu cảnh tượng thật kinh khủng.

Hắc Tường cũng rút kiếm chém giết quân tây sơn leo lên được. Như một vũ công trong biển máu mọi nhát, đón đỡ đều thuần thục như nước chảy mây trôi. Chém ngọt qua đầu của những tên lính thách thức hắn.

Máu văng cứ thế nhuốm dần người hắn, gương mặt giờ đây trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết. Chém bay một tên Tây Sơn xuống khỏi tường thành hắn đứng đó giơ thanh kiếm nhuốm máu của mình về phía Quang Thuỳ với đầy ý thách thức.

Ngươi sẽ là người tiếp theo, thấy thế Thuỳ chỉ cười nói không manh động. Chỉ vì một lời khích tướng mà đòi dụ hắn thì chức lãnh quán miền Bắc đã không được Quang Trung tin tưởng giao. Thế nhưng thân tín của hắn thì không được bình tĩnh như thế.

“Chủ thượng hãy để thần lên lấy đầu hắn cho người.”

Thuỳ lắc đầu chuyện vặt vãnh hắn không muốn hao binh tổn tướng.

“Để bọn chúng tận hưởng chút phút giây đi, rồi hắn sẽ chết thôi không cần phải phí sức lui xuống đi.”

Màn đêm cứ thế mà buông xuống cuộc tiến công giờ phút này đã ngừng lại, quân tây sơn đã rút quân lại bìa rừng. Chiến trường giờ đây tràn ắp những xác chết của cả hai bên, trải dài từ tường thành đến tận bìa rừng. Tường thành cũng đâu còn nguyên vẹn máu và thịt dính khắp nơi khiến nó nhớp nháp bẩn thỉu hơn bao giờ.

Nơi đây trở thành bữa ăn thịnh soạn của những con quạ, chúng môt sẻ gặm nhấm những mẩu thịt người rồi bay đi sau khi đã no nê. Quác….. quác… tiếng kêu của chúng vang lên như cười vào bọn người ngu ngốc giết chóc lẫn nhau.

………………

Còn trong lúc đó tại nội thành Toản và Triệu Đức được Hà triệu đưa vào trong điện Vạn Thọ bằng đường ngầm. Tại đây họ vận chuyển cái xác mà họ đã mua ban sáng rồi cho mặc quần áo của Hữu Chỉnh rồi dựa người vào ghế.

Đêm đến tướng của Hắc Tường và hai tướng khác đến gặp mặt Hữu Chỉnh đề bàn phương án tiếp là đánh tiếp hay rút lui sau này quay lại phục thù.

Kế hoạch cải mệnh của Hữu Chỉnh, ông chỉ tin tưởng nói cho Hà Triệu những người khác ông không nói nên nhưng người khác nghĩ ông vẫn đang ở điện Vạn Thọ chuẩn bị sách lược. Trên đường tới thì Hà Triệu đi ra chặn đường.

“Hà Triệu ngươi vì sao lại không ra tường thành sáng nay, chẳng lẽ ngươi sợ hãi trước quân tây sơn.”

Có vẻ như quan hệ của hai ngươid không được vui vẻ lắm dù đều dưới trướng chả Hữu Chỉnh. Hà Triệu Phản bác lại hắn.

“Ta được chủ thượng giao trọng trách làm nhiệm vụ khác, không thể ra tham chiến ngươi không cần ngậm máu phun người.”

“Ta chả quan tâm đến việc ngươi có được giao nhiệm vụ gì khác hay sợ hãi tránh ra để ta đi gặp mặt chủ thượng.”

Hắc Tường đẩy Hà Triệu ra một bên dẫn theo người đi gặp Hữu Chỉnh. Nhưng bất ngờ có tiếng hét phát ra từ phía tây tiếp đó nhiều cung nữ chạy ra từ phía đó mang nét mặt sợ hãi. Mọi người hướng ra phía đó cảnh tượng họ thấy là xác chết la liệt của những cung nữ thái dám, xác họ nổi lên vết lở loét, mồm mũi chảy máu. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy họ bị trúng độc tập thể rồi an táng tại đây.

Hoàn hồn trước cảnh tượng Hà Triệu liền cho người phong toả nơi này lại. Nhưng chưa kịp ra lệnh một tiếng nổ lớn làm gián đoạn họ, tiếp đó ánh lửa và khói bốc lên tạo thành đám cháy nghi ngút có thể thấy từ ngoại thành. Đám cháy rực lên trong đêm đen báo hiệu điểm chẳng lành.

Bạn đang đọc Đại Việt Bá Nghiệp sáng tác bởi kahoh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kahoh
Thời gian
Cập nhật LongHuyVũ
Lượt thích 4
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.