Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sai Dịch

Phiên bản Dịch · 2106 chữ

Ánh nắng ban mai chiếu tan đêm tối, rọi vào một bức tường thành khí phái cổ kính.

Đại Tuyên vương triều lập quốc đã gần ngàn năm, nay triều chính bại hoại, quan lại mục nát, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng toà thành này, nhưng không xua tan được bóng tối mục nát trong lòng người.

Trần Mục mặc y phục sai dịch, bên hông đeo một thanh đại đao, đi trên con hẻm nhỏ hẹp, mùi máu tươi tràn ngập, khiến hắn hơi nhíu mày.

Lại đi thêm về trước một đoạn.

Liền thấy hai bên đường, bảy tám cổ thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn, bộ dáng rất là thảm thiết, giống như là bị loạn đao chém, nhìn không ra hình người, ở trên tường thậm chí còn dính rất nhiều máu thịt.

"Aiiii, là người Hắc Sa Bang, lần này xem ra là toàn diệt rồi."

Một tên sai dịch khác đứng bên cạnh Trần Mục thở dài nói ra: "Cái Hắc Sa Bang này một năm trước không ai dám trêu chọc, nhưng sau khi vị kia ngã xuống, liền liên tiếp suy bại, hiện tại ngay cả mấy tên tiểu tốt cũng để người diệt sạch."

"Xuỵt, đừng nói nữa, mặc kệ chúng, chúng ta dọn dẹp đi!"

Tên sai dịch thứ ba khoa tay rồi làm cử chỉ im lặng, sau đó liền quơ lấy vũ khí tiến lên, chuẩn bị xử lý hiện trường.

Trần Mục nhìn cảnh tượng thảm thiết kia, cau mày, cuối ‌cùng lại chỉ là lắc đầu.

Đi tới thế giới này hai năm, cảnh tượng này hắn đã gặp không chỉ một lần, toà thành này nhìn qua thì to lớn, bao la hùng vĩ, trên thực tế là tràn ngập hỗn loạn, phân tranh cùng giết chóc khắp nơi.

Cảnh tranh đấu bang phái như thế này, diệt cả nhà người ta đều là chuyện bình thường, cho dù trong thành nhìn như trang nghiêm, nhưng mỗi ngày đều có thi thể từ bên trong ném ra, những sai dịch như bọn họ nói là người hầu, trên thực tế cũng chỉ phụ trách một chút chuyện dọn dẹp.

Trần Mục từng thấy, một tên sai dịch bởi vì say rượu mà nói thêm vài câu, kết quả ngày thứ hai thi thể liền chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở trên đường, mà cấp trên căn bản cũng không quản nhiều, thậm chí không hỏi lấy một câu.

Dọn dẹp!

Trần Mục giơ lên ống tay áo phẩy phẩy, đem mùi máu tươi xua đi một chút, sau đó cùng những người khác dọn dẹp.

Thật ta ra ở toà thành hỗn loạn này, công việc sai dịch đã coi như là rất khá, chỉ cần bình thường không nói bậy, mặc kệ mọi việc, không chống đối cấp trên, thành thành thật thật an phận thủ thường, liền coi như an toàn, không phải nơm nớp lo sợ giống như dân nghèo trong thành.

Có thể được công việc sai dịch này, còn phải cảm tạ lão cha kia của hắn, cha hắn từng làm một lão sai dịch, cũng coi là có quen biết chút ít, thời khắc bị bệnh nặng, liền nghĩ trăm phương ngàn kế an bài cho hắn công việc sai dịch, sau đó liền nhắm mắt ra đi.

Chỉ là.

Cái công việc sai dịch này cuối cùng cũng không thể giúp cho Trần Mục sống thêm bao lâu, sau một trận bệnh nặng cũng đi đời nhà ma rồi, hiện tại Trần Mục sớm đã không phải là hắn trước kia, mà là đến từ Địa Cầu, do một linh hồn khác cũng tên là Trần Mục, kế thừa cái thân phận này.

Kiếp trước Trần Mục tuy cũng chỉ là tiểu nhân vật, nhưng ở tầng dưới chót lăn lộn nhiều năm, cho nên dù là đột nhiên đi tới thế giới xa lạ này, cũng rất nhanh liền ổn định lại, bình an vượt qua hai năm.

Mấy người tiến‌ lên một hồi bận rộn, chia ra xử lý thi thể.

Trần Mục cũng giống như mấy người khác, một bên giả bộ như dọn dẹp, một bên tiện tay tìm tòi trên người thi thể. . . Chuyện này bọn hắn xem như đã hình thành một loại ăn ý, mặc dù khó có thể tìm được gì, nếu có bạc cũng sớm bị người ta cầm đi, nhưng biết đâu vận khí tốt có thể nhặt được một ít gì đó.

Đối với những sai dịch tầng chót như bọn hắn mà nói, có thể nhặt được vài đồng tiền lẻ, cũng xem như là một chuyện cao hứng.

Trần Mục lục lọi trong quần áo của cổ thi thể mà mình đang xử lý một phen, kết quả lại là rỗng tuếch, đồng thời liếc mắt thoáng nhìn Lưu Tam cách đó không xa, không biết hắn đang ước lượng cái gì đó trong túi.

"Tại sao mỗi lần đều là ta không có thu hoạch."

Trần Mục có chút buồn bực, hai năm này số thi thể hắn xử lý không được ba trăm thì cũng phải hai trăm rồi, nhưng không lần nào mò được bạc, tiền đồng cũng gần như không có, tổng cộng cũng chỉ có hai ba lần, hơn nữa số lượng rất ít, chỉ mấy là tiền đồng lẻ tẻ.

Tất cả mọi người đều ăn ý, hắn cũng sẽ không đi hỏi Lưu Tam đã mò được cái gì, nhưng rõ ràng là có hàng.

Trần Mục có chút không cam lòng lại tiếp tục sờ soạng cỗ thi thể trước mắt, chợt hắn cảm giác như mình đã mò được cái gì đó, tựa hồ là một quyển sách nhỏ.

Trong ‌lòng Trần Mục lập tức run lên.

Tiền bạc có thể cầm, nếu có ngọc bội hay các loại trang sức đáng giá cũng có thể lấy, nhưng những đồ vật kỳ quái không thể tùy tiện lấy, nhất là loại giống như sách này, không biết có thể dẫn tới phiền phức hay không.

Nhưng do dự một chút, Trần Mục vẫn là hơi vung lên một chút, dọc theo khe hở nhìn thoáng qua, thấy đó là một quyển sách nhỏ có một ít trang giấy vàng rách rưới, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ. . . Phong Đao Pháp.

"A."

Trần Mục trong lòng khẽ nhúc nhích, nhưng động tác trên tay lại bất động thanh sắc che lại, lặng lẽ đem sách nhỏ thu vào trong người.

Nếu mà trên thi thể mò được sổ sách, địa đồ, tốt nhất là coi như không biết, thứ nhất là đối với hắn vô dụng, thứ hai có khả năng dẫn tới phiền phức, nhưng nếu như là một bộ đao pháp tàn phá, sẽ không có vấn đề quá lớn, hơn phân nửa là đồ người ta không cần, nếu không thì sớm đã bị người khác lấy đi.

Mấy người Lưu Tam cũng chú ý tới động tác của Trần Mục, sau đó liếc nhìn nhau, nhưng đều không hỏi.

"Đi đi!"

Mấy người trước sau một hồi bận rộn, đem thi thể để lên một cỗ xe đẩy nhỏ bằng gỗ, sau đó liền đẩy xe đẩy ra khỏi thành.

Thành Bắc cách đó không xa là bãi tha ma.

Bọn người Trần Mục cùng Lưu Tam, Lý Lục, đem thi thể một đường chuyển đến, sau đó ném ngay tại chỗ, cũng không cần vùi lấp, nơi này ban đêm có sói hoang ẩn hiện, đúng lúc cho sói ăn, sau này có rảnh lại đi săn vài con sói, bán mấy tấm da sói kiếm chút uống rượu.

Đương nhiên sự thực là ba người cũng không muốn ở ngoài thành quá lâu, ở trong thành thân phận sai dịch như bọn họ còn có chút tác dụng, nhưng ở ngoại thành không có ai quản lý, ở lâu thêm một chút liền thêm một phần nguy hiểm.

Mấy người vội vàng ném xong thi thể, một đường trở về trong thành, thẳng khi tiến vào thành, mấy người mới thở ra một hơi dài.

"Trần Nhị, hôm nay thế nào cũng phải cùng nhau uống rượu đi?"

Lưu Tam cười ha hả nhìn về phía Trần Mục hỏi.

Tên hắn kỳ thật không phải là Lưu Tam, chỉ là họ Lưu, tên một chữ Tùng, nhưng trong nhà đứng hàng thứ ba, cho nên liền xưng hô như vậy, phía trên Trần Mục còn có một ca ca chết sớm, trong nhà là lão nhị, cho nên người khác cũng gọi hắn Trần Nhị.

"Không được."

Trần Mục khoát khoát tay.

Nhậu nhẹt, nghe hát, hắn đương xuất nhiên cũng muốn, nhưng thật sự là trong túi không tiền.

Công việc sai dịch tuy nói là an ổn, nhưng kỳ thật không được bao nhiêu tiền, trên cơ bản đều bị quan lại phía trên cắt xén sạch sẽ, số tiền tới tay cũng chỉ đủ để miễn cưỡng sống qua ngày, nếu như muốn ăn uống, chơi bời thì hoàn toàn không đủ.

Huống chi trong nhà Trần Mục hiện tại, còn có một muội muội nhỏ hơn hắn 7 tuổi, cả ngày còn phải trốn ở trong nhà không dám đi ra ngoài, xem như phải nuôi thêm một người, thua xa với gia cảnh của bọn người Lưu Tam.

Lưu Tùng nhìn Trần Mục muốn rời đi cười cười nói ra: "Trần Nhị, muội muội kia của ngươi cũng sắp đến tuổi xuất giá rồi, không bằng ta giúp ngươi, để cho nàng gả vào nhà có tiền, sau này áo cơm không lo, ngươi cũng có thể dư chút tiền bạc, cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều, ngươi thấy thế nào?"

Cùng Trần Mục làm chung mấy năm nay, hắn cũng biết tình cảnh của Trần Mục, lúc trước cha Trần Mục bệnh nặng, vì chữa bệnh xem như đã tiêu hết gia sản trong nhà, hiện tại công việc sai dịch kiếm không được bao nhiêu, lại còn phải nuôi thêm một muội muội, có thể nói là tốt hơn dân nghèo một chút, đủ lo cơm nước hằng ngày.

Trần Mục nghe được lời Lưu Tam, trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười của một tiểu nữ hài ngây thơ, mỉm cười, nói: "Đợi thêm hai năm đi, nàng còn quá nhỏ."

Lúc hắn đi tới thế giới này, thân thể lại còn bệnh nặng, bên cạnh chỉ có cô bé 12 tuổi Trần Nguyệt bồi tiếp, bận trước bận sau lo cơm nước cho hắn, mới để cho hắn dần dần hồi phục.

Mặc dù không có cảm tình trong 12 năm kia, nhưng trong hai năm ở chung, hắn từ lâu đã chấp nhận cô muội muội này.

"Được, nếu như ngươi đổi ý, thì hãy nói với lão ca."

Lưu Tùng cũng không miễn cưỡng, cười ha hả vỗ vỗ bờ vai Trần Mục, sau đó liền mang theo Lý Lục đi uống rượu.

Cùng bọn người Lưu Tùng tạm thời tách ra, Trần Mục dọc theo đường hẻm đi tới, đầu tiên là đến đường phố, ở góc đường lấy ra mười Tuyên tiền, mua hai cái màn thầu, sau đó mới hướng về nhà.

"Cái giá này. . ."

Trần Mục ước lượng trong túi còn thừa không nhiều Tuyên tiền, khẽ lắc đầu.

Căn cứ vào ký ức trong quá khứ, thời điểm hơn mười năm trước, một mai Tuyên tiền liền có thể mua một cái bánh bao, nhưng bây giờ đã tăng tới năm mai, không phải màn thầu lên giá, mà là Tuyên tiền bị đủ loại tư đúc, loạn đúc, dần dần bắt đầu không đáng giá.

Cái này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến sai dịch như hắn, bởi vì lương phát xuống, vẫn luôn theo Tuyên tiền mà thanh toán, mặc dù những năm gần đây có tăng thêm một chút, nhưng vì giá trị Tuyên tiền rơi xuống, cho nên cái được không bằng cái mất.

Chưa kể trong lúc phát lương cũng mất đi một phần, không biết rơi vào tay ai.

Rất nhanh.

Trần Mục về tới ngôi nhà của hắn tại thế giới này.

Đó là khu bên ngoài Nam Thành, xem như khu dân nghèo sinh sống, có một hàng nhà gỗ mái ngói sụp xệ, nói là một hàng, trên thực tế chỉ có hai gian, một gian là kho củi nhóm lửa nấu cơm chồng chất tạp vật, một gian khác phòng ngủ.

Bạn đang đọc Đại Tuyên Võ Thánh (Dịch) của Dạ Nam Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcCôCầuTài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.