Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

H

Phiên bản Dịch · 2988 chữ

Nam nhân căn bản không kịp nghĩ vì sao Vĩnh Trình lại từ phòng tắm đi ra, y kinh hoảng giãy dụa đứng lên. Y lấy qua chăn bên cạnh, đắp ở trên người, bắt đầu run run nghẹn ngào……

Tại sao có thể như vậy……

Vĩnh Trình sao lại ở chỗ này……

Nam nhân khóc không ra nước mắt nhìn về phía Lâm Việt không coi ai ra gì, Lâm Việt ôm sát nam nhân, lại nghe thấy giọng nam nhân: “Đừng làm, các cậu không phải điên chứ……” Giọng nam nhân run run lợi hại, chân y cũng vô lực rũ xuống.

Thư Diệu và Lâm Việt ngừng lại, Vĩnh Trình cũng trầm mặc nhìn về phía nam nhân phản ứng hơi quá. Sắc mặt nam nhân trắng bệch, đôi môi phát run, muốn nói lại thôi, ba người cũng không biết phải nói cái gì mới được. Tối hôm qua bọn họ đã làm một việc thật ti bỉ, vốn đâu có tính đem nam nhân đưa đi khách sạn, nhưng nam nhân lôi kéo bọn họ không chịu buông tay, miệng còn nói “Như vậy thật tốt” “Đêm nay rất tuyệt” “Hôm nay không khí rất hài hoà” “Rất thích cảm giác bốn người cùng một chỗ”…… (tự tìm tử lộ thôi =.,=)

Không biết là ai nhịn không được, có lẽ vì nam nhân quá “ nhiệt tình”, chỉ cần mở đầu, liền dừng không được. Tối hôm qua tiếng kêu áp lực cùng tư thái dịu ngoan tùy ý bọn họ bài bố kia của nam nhân khiến cho ba người dục hỏa đốt người, hồn cũng thiếu chút nữa bay mất, căn bản là dừng không được. Bất quá ba người cũng chưa từng hối hận, ngược lại đều thực vừa lòng đột phá lúc này.

Hơn nữa tối qua lúc nam nhân ngủ say, ba người đã đạt thành hiệp nghị cộng đồng có được nam nhân, vì chỉ có như vậy mới có thể hòa bình ở chung. Vì mọi người đều biết rõ, dù là ai thì chỉ dựa vào sức mình cũng không thể có được nam nhân ……

Tuy rằng thực hoang đường, bất quá này cũng là cách tốt nhất để không khiến nam nhân khó xử. Cho nên bọn họ sẽ đối tốt với nam nhân, nên dù nam nhân hiện tại kêu “không”, bọn họ cũng không có cách nào khác bỏ nam nhân.

“Làm sao vậy, đêm qua ngoan như vậy, hôm nay lại bắt đầu phản kháng.” Vĩnh Trình rút khăn tắm quấn bên hông, lộ ra “vật trào dâng”. Nam nhân xấu hổ tránh mắt đi, Vĩnh Trình nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân quay qua nhìn hắn.

Nam nhân cứ như vậy bị ba người họ vây quanh, không có đường sống bứt ra. Lâm Việt vẫn chậm rãi động eo, hắn nâng chân nam nhân lên, làm cho địa phương kia có thể càng bại lộ rõ ràng ở trước mắt hắn. Mà Thư Diệu không nói được một lời hôn môi nam nhân, tóc mái che dấu hai mắt đen láy kia của hắn.

Tay Vĩnh Trình cầm vật mềm mại giữa hai chân nam nhân, hai chân nam nhân hơi hơi hợp lại, không tự chủ được kẹp chặt vật lửa nóng chôn sâu trong cơ thể y của Lâm Việt, hơi thở Lâm Việt thấm ướt ngực nam nhân……

Đôi môi nam nhân bị Thư Diệu ôn nhu hôn, đầu lưỡi quấn quanh thong thả chạy loạn, triền miên lại nóng bỏng làm cho nam nhân lâm vào mê loạn. Rất nhanh, nam nhân liền cảm giác được Vĩnh Trình kéo tay nam nhân qua, làm cho tay nam nhân nắm lấy vật lửa nóng của hắn, hướng dẫn nam nhân chà sát vật lửa nóng của hắn, thân thể nam nhân bị khống chế hoàn toàn.

Tiếp theo, nam nhân liền cảm giác được đôi môi Vĩnh Trình đưa vật thể lửa nóng dần dần ngẩng đầu của hắn chậm rãi ngậm vào trong miệng. Được khoang miệng ướt át bao vây lấy, thân thể nam nhân đều run rẩy……

Nam nhân bị hôn đến thở không nổi, nụ hôn của Thư Diệu tuy rằng rất ôn nhu nhưng cũng tràn ngập kích tình. Bị ba người đồng thời sờ tới sờ lui, còn phải cùng lúc cất chứa cực nóng kia của hai người, luật động tiến vào thật sâu, lại nhợt nhạt rút ra, khiến hai chân nam nhân phát run. Mà nam nhân cảm giác được lửa nóng của mình sắp bị khoang miệng ướt át của Vĩnh Trình hòa tan.

Nóng quá……

Nóng quá……

Thân thể Lâm Việt và Thư Diệu gắt gao gắn kết cùng một chỗ với nam nhân, tần suất ra vào kia khiến toàn thân nam nhân vô lực, môi Vĩnh Trình cũng cho nam nhân vui sướng vô hạn. Thư Diệu một bên hôn nam nhân, một bên chiếu cố đến hai điểm trước ngực nam nhân, ôn nhu xoa nắn hai điểm nhỏ trước ngực y. Hơi thở nam nhân hơi suyễn dung hợp ở giữa đôi môi ôn nhu của Thư Diệu. Ba người nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân, tim đều đập nhanh hơn ……

Lâm Việt nâng chân nam nhân lên, hôn bắp chân rắn chắc của nam nhân, hắn đong đưa eo thật sâu đem nhiệt tình dục hỏa chôn vào trong con đường hẹp hòi của nam nhân.

Trên làn da vàng nhạt của nam nhân lắp kín mồ hôi, phi thường mê người.

Sáng nay, nam nhân đều ở trên giường vượt qua, Lâm Việt và Vĩnh Trình quấn quít nam nhân không dứt. Thư Diệu nhận được điện thoại phải tắm rửa đi thông cáo, đương nhiên trước khi đi cũng không quên cho nam nhân một nụ hôn.

Đến chiều nam nhân mới được Lâm Việt và Vĩnh Trình đưa về nhà. Vĩnh Trình vừa nhìn thấy nhà nam nhân quá hẹp đã bắt đầu oán giận nam nhân vì sao không tới chỗ hắn ở. Lâm Việt cười nhạo Vĩnh Trình ý tưởng thật không thực tế, nam nhân sẽ không đến nhà ai ở, nam nhân còn không ngốc đến mức tự động đưa lên cửa. Lâm Việt và Vĩnh Trình cơm nước xong sau, ngồi trong nhà nam nhân trong chốc lát, thẳng đến buổi tối mười giờ hơn mới rời đi. May mắn hôm nay nam nhân không cần quay phim, bằng không khẳng định không thể tiến vào trạng thái.

Nam nhân nghỉ ngơi một đêm, tuy rằng ngày hôm sau thức dậy thắt lưng vẫn thật chua xót, hơi nhũn ra nhưng nam nhân vẫn đúng giờ đến trường quay bắt đầu làm việc. A Nhạc sớm đã tới rồi, nhìn thấy nam nhân xuất hiện, hắn thế nhưng chủ động nhích lại gần.

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Giọng điệu A Nhạc không thể gọi là tốt, thật hiển nhiên không phải quá nguyện ý cùng nam nhân nói chuyện, “Lão nam nhân có tuổi như anh đây thì sẽ thích những thứ gì?” (o.O j đây? Oa oa oa, hay là ca để ý đại thúc nào rồi nên muốn tặng quà cho người ta? Đại thúc j đó ơi, mau mau xuất hiện đê ~~~)

“……”

Nam nhân nhất thời không phản ứng lại, thì nghe thấy A Nhạc không kiên nhẫn hừ vài tiếng: “Quên đi, quên đi, hỏi anh cũng như không, thật không thú vị.” Hắn xoay người rồi đi đến chỗ nữ chính. Có lẽ đều là người trẻ tuổi, tuổi gần gần nhau, hơn nữa không có sự khác nhau nên bọn họ tán gẫu rất thân thiết.

Trong quá trình quay …

Hôm nay diễn cảnh A Nhạc và nam nhân ở ngoài bãi cỏ tản bộ, gặp núi đá rơi xuống, yêu cầu nam nhân bảo vệ A Nhạc, hơn nữa cần hai người “Ẩn tình đưa tình” đối diện nhau (=.,=). Sau khi nữ chính kinh hoảng chạy tới, nhìn thấy một màn nam nhân và A Nhạc ôm nhau.

“Đạo diễn, trước đó anh không nói qua với tôi cảnh diễn kỳ quái như vậy, còn muốn tôi và Lâm Mộ Thiên ôm nhau, anh đùa cái gì vậy?” A Nhạc hai tay khoanh ở trước ngực, hoàn toàn một bộ cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đạo diễn ngồi ở trước cái bàn.

“Đây là nội dung an bài, cậu có thể chuyên nghiệp một chút không? Cái đó và đạo diễn không có liên quan gì cả, cậu muốn hỏi thì có thể hỏi biên kịch. Bất quá cậu đã nhận bộ phim này, thì cậu nên cố mà diễn.” Lâm Mộ Thiên đi tới, y cầm trong tay kịch bản hôm nay. Y cũng không để ý, A Nhạc thế nhưng còn để ý, làm diễn viên nên có tố chất chức nghiệp cơ bản. (nhớ đó nhé, sau này phải làm đúng lời thúc nói nha:v)

“Anh có ý gì?”

“Cậu phải phân biệt công _ tư rõ ràng.” Nam nhân thản nhiên nhắc nhở A Nhạc xong cũng không có tiếp tục nhiều lời nữa. Stylist sửa sang lại trang phục cho y, A Nhạc cũng dị thường nghe lời, không có khó xử đạo diễn nữa.

Lúc quay, cảm xúc của hai người đều rất đúng chỗ, vì A Nhạc cũng bị nam nhân ôm. A Nhạc nằm ở trên cỏ, nam nhân đè ở trên người hắn, vì bảo vệ thân thể A Nhạc nên yêu cầu nam nhân ôm lấy đầu A Nhạc……

Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy ở trên cỏ, nhân viên đạo cụ bên cạnh dùng một vài nguyên liệu đặc biệt làm thành núi đá giả, không ngừng hướng trên người hai người ném qua, vì là giả nên trúng vào hai người cũng không đau.

“Anh đi mau, đừng lo cho tôi.” lời thoại của A Nhạc.

“Tôi không đi, tôi chết cũng không đi.” lời thoại của nam nhân.

A Nhạc ngây ngẩn cả người.

Nam nhân ôm chặt đầu của hắn, A Nhạc sắp bị nam nhân khiến cho hít thở không thông, nhưng đạo diễn vẫn muốn tiếp tục, không có nửa ý tứ kêu dừng……

Biết quay xong nam nhân mới từ trên mặt đất đứng lên, y đối với A Nhạc nói một tiếng thật có lỗi: “Hẳn là vừa rồi lúc quay quá dùng sức, không biết có làm đau cậu hay không?”

Nam nhân một bên hỏi tình trạng A Nhạc, một bên vươn tay ra kéo A Nhạc lên: “Đứng lên đi, sàn rất bẩn.” Nam nhân săn sóc, tựa hồ đã đả động A Nhạc. A Nhạc nắm lấy tay nam nhân đứng lên, nhưng A Nhạc đứng dậy sau liền lập tức buông tay ra.

Chỉ là không nhẹ không nặng nói một câu: “Cảm ơn.” Nói xong, A Nhạc đã sửa sang lại trang phục, mà Lâm Mộ Thiên cũng đi xuống chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo ở bên trong.

Hôm nay quay rất thuận lợi, A Nhạc cũng không có giống mấy ngày hôm trước làm khó nam nhân như vậy. Quay phim tiến hành suôn sẻ, phân diễn kế tiếp là cảnh nam nhân cùng nữ chính mơ hồ hôn môi.

Cái gì gọi là mơ hồ hôn môi……

Kỳ thật chỉ là chụp đến cảnh sắp hôn tới môi nữ chính mới thôi, cho người xem một cái ý cảnh, cũng không phải thật sự muốn nam nhân hôn qua. Mấy cảnh quay này, nam nhân chỉ quay một lần là đã thông qua.

Quay phim hôm nay ngừng ở đây, nam nhân vừa kết thúc công việc liền nhìn thấy Thanh Dương xuất hiện ở trường quay, nam nhân đổi xong quần áo đi ra thì phải qua chào hỏi Thanh Dương……

“Thanh Dương, hôm nay cậu đến phim trường…… lại là tìm gặp nữ chính?” Lúc Lâm Mộ Thiên xuất hiện ở trước mặt Thanh Dương thì đã thay thường phục, nam nhân tươi cười rất có lực tương tác, toàn thân y đều tản ra khí chất ôn nhuận.

“Không phải.” Thanh Dương nhìn thấy nam nhân xuất hiện thì cao hứng rất nhiều, còn không quên chậm rãi lắc đầu phủ nhận: “Tôi là tới tìm anh, đêm nay anh không có hẹn đi?” Thanh Dương đơn giản trả lời nam nhân, hắn đúng là tìm đến nam nhân, vì chiếc xe kia của nam nhân vẫn chưa dùng qua. Hôm nay hắn muốn mang nam nhân đi lái xe, nói như thế nào cũng phải khiến nam nhân sờ sờ chiếc xe kia.

Nam nhân lộ ra nụ cười thân thiện, tỏ vẻ tối nay rảnh, mà nam nhân cũng không biết Thanh Dương là muốn dẫn y đi tập lái xe. Thẳng đến khi nam nhân lái xe cùng Thanh Dương đi tới đỉnh núi, nam nhân mới hiểu được dụng ý của Thanh Dương.

“Không phải là anh không thích quà tôi tặng cho anh đó chứ? Nếu anh không thích cứ việc nói thẳng, lần sau tôi tặng cái khác cho anh.” Giọng nói miễn cưỡng của Thanh Dương vang lên ở trong xe, nam nhân nghe rất rõ.

Thanh Dương lười biếng ngồi dựa trên ghế phó điều khiển, nam nhân thì ngồi ở ghế điều khiển, đầu đầy mồ hôi lái xe. Nam nhân cảm giác được Thanh Dương hình như hơi giận, nam nhân cũng không phải là không thích Thanh Dương tặng quà, chỉ là món quà này quá bắt mắt, quá rêu rao, nam nhân căn bản là luyến tiếc dùng. Vì là quà Thanh Dương tặng nên nam nhân đều đặc biệt quý trọng.

“Nghe nói……” Lâm Mộ Thiên dừng một chút, mới tiếp tục nói tiếp: “Tôi nghe thuộc hạ cậu nói, cậu chuẩn bị cùng người ta chia tay hoặc là quăng người ta đều sẽ tặng nhà hoặc là xe cho người ta, làm thù lao……” Nam nhân nắm tay lái rất chặt, có vài tin đồn là y vô tình từ thuộc hạ Thanh Dương nghe được.

Cũng không biết, là thật hay là giả ……

“ Ừ.” Thanh Dương gật đầu thừa nhận, nhưng nhìn thấy sắc mặt nam nhân không tốt lắm, hắn lại bổ sung một câu: “Nhưng tôi tặng xe cho anh là muốn cho anh đi lại thuận tiện, quan trọng hơn là thể diện.”

Thanh Dương là muốn giúp nam nhân tại cái giới giải trí này càng thêm có mặt mũi, nam nhân bình thường mặc kín, ăn mặc nghiêm túc còn chưa tính, làm ngôi sao cũng không có xe, đi lại cũng không tiện. Hơn nữa paparazi cũng luôn viết về phương diện cuộc sống nam nhân thật keo kiệt linh tinh gì đó……

Hai người sau khi đến đỉnh núi, nam nhân mới biết được Thanh Dương đã đặt xong nhà hàng. Đó là toà nhà tốt nhất có thể ngắm cảnh đêm toàn thành thị, cách trang trí, mùi vị, cùng với đầu bếp đều là hạng nhất.

Đêm nay nơi này có diễn tấu violin, nam nhân vừa xuống xe đi chưa được mấy bước thì xém chút nữa đã bị một chiếc xe thể thao đụng vào. Chiếc xe kia bay nhanh từ bên cạnh nam nhân xẹt qua, nếu không phải Thanh Dương đúng lúc kéo nam nhân lại, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

“Không có việc gì đi?”

“Không……” Nam nhân kinh hồn chưa định gật đầu: “Không có việc gì……” Y không muốn Thanh Dương lo lắng, nam nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thanh Dương nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu xám bạc kia.

Đôi mắt dị thường bình tĩnh của Thanh Dương xẹt qua vài gợn sóng nguy hiểm.

Nam nhân đang muốn quay đầu nhìn xem chủ chiếc xe thể thao màu xám bạc kiêu ngạo kia là ai, Thanh Dương lại đúng lúc ngăn trở nam nhân: “Người của tôi sẽ đi xử lý chuyện này, đi thôi, chúng ta đi vào.”

Giọng Thanh Dương rất nhẹ, rất nhạt, miễn cưỡng, tràn ngập lười biếng không chút để ý. Nam nhân thế mới biết, mấy thuộc hạ của hắn kỳ thật vẫn đều đi theo phía sau bọn họ, bảo vệ Thanh Dương.

Nam nhân đỡ Thanh Dương bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch bên ngoài khách sạn. Hơi thở nhàn nhạt quen thuộc trên người Thanh Dương khiến nam nhân cảm giác thật thân thiết, hai người ở chung không có gì câu nệ.

Cửa cảm ứng tự động ở đại sảnh nhà hàng chậm rãi mở ra, nhân viên đã đứng xếp hàng thật chỉnh tề, nhìn thấy người tới là Thanh Dương, đều hơi hơi hướng ông chủ gật đầu.

Thanh Dương nhẹ nhàng nhấp nháy mắt một cái, động tác thật thong thả, thật lười biếng, lông mi kia thật dài ảnh ngược ở trên khuôn mặt trắng nõn của hắn. Hơn nữa hắn nắm tay nam nhân, ánh mắt người ngoài nhìn về phía nam nhân cũng trở nên cung kính.

Hai người vừa mới tiến vào nhà hàng, còn chưa kịp đi lên thang máy, vai nam nhân đã bị người từ phía sau đụng phải một cái. Người đó chẳng những không nói xin lỗi còn trực tiếp từ bên cạnh nam nhân đi qua……

Lúc này.

“Yêu, Đại minh tinh, thật trùng hợp nga.” Một tiếng cười quen thuộc mang theo trào phúng từ bên cạnh truyền đến. Nam nhân ngẩng đầu, phát hiện người mới vừa đi vào thang máy kia, cư nhiên là Nhiên Nghị với vẻ mặt khinh thường…

Bạn đang đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang của Mặc Kỳ Lân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.