Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 280

Phiên bản Dịch · 3222 chữ

Tối hôm đó hai người ở trong xe ngọt ngào vượt qua, hai người ngồi ở trong xe nhìn mặt trời mọc, ánh dương màu vàng chiếu lên khuôn mặt hơi hiện lên mỏi mệt của nam nhân khiến y nhìn càng thêm ôn nhu. Ánh dương vàng nhẹ nhàng lấp lánh trên mái tóc đen của Thư Diệu, mái tóc mềm mại của Thư Diệu dán lên sườn mặt nam nhân. Thư Diệu từ phía sau ôm eo y, sườn mặt hắn tựa vào đầu vai rộng lớn của nam nhân. Ánh nắng mới lên khiến hắn hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt sâu và đen láy dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng mê người, như viên đá quý đen sáng ngời lại mê người.

“Thời gian không còn sớm, trở về đi.” Lâm Mộ Thiên lo lắng Thư Diệu cần phải nghỉ ngơi, đoạn thời gian ở nước ngoài đóng phim khẳng định cũng không ngủ ngon, hơn nữa hắn mới trở về, tối hôm qua lại “làm”…… Nên hẳn phải cần nghỉ ngơi cho tốt.

Nam nhân cũng biết Thư Diệu bình thường rất bận, tùy thời đều có việc, y không muốn Thư Diệu vì y mà chậm trễ sự nghiệp. Y cũng không muốn trở thành gánh nặng và trói buộc của Thư Diệu. Nam nhân cam đoan có thể tự chiếu cố mình, không cần bất luận người nào quan tâm.

Thư Diệu dựa vào nam nhân nghỉ ngơi một lát liền lái xe đưa nam nhân về nhà, một tuần kế tiếp, Thư Diệu lại lần nữa chuyên tâm vào công tác, mà Lâm Mộ Thiên vì scandal với Thư Diệu mà lại lần nữa nổi lên. Nội trong một tuần đầu đề các bài báo tất cả đều là về hai người họ, chuyện ở trường ngựa hôn môi nháo rất lớn, vô luận là báo chí hay là tin tức truyền hình, mỗi ngày đều truyền bá, mỗi ngày đều có tin tức bát quái. Hơn nữa còn nhảy ra tin tức của rất nhiều năm trước, đủ loại lí do, thậm chí còn có người từ trong mấy bức ảnh bình thường, tìm kiếm điểm ái muội giữa bọn họ.

Chuyện này cơ hồ khiến cho nam nhân không dám xuất môn, nhưng Thư Diệu mỗi ngày lại lên bản tin, mỗi ngày đều có thể nhìn phỏng vấn của hắn ở kênh giải trí. Mà mỗi lần phóng viên đều hỏi về quan hệ của bọn họ, Thư Diệu đều xảo diệu trả lời, Thư Diệu không thừa nhận cũng không phủ nhận, gây ra rất nhiều tin đồn. Mà fans của Thư Diệu và fans của A Nhạc lại đang khai chiến.

Gần đây trên các chương trình A Nhạc cũng luôn cùng Thư Diệu giữ khoảng cách, phóng viên có khả năng quan sát nhạy bén đương nhiên cũng nhìn ra. Hơn nữa còn viết bài đem quan hệ giữa ba người viết tới mức mờ ám, còn dính tới vấn đề nhân vật tranh đấu.

Nam nhân đối với việc phóng viên đưa tin đều chỉ là xem, cũng không nghĩ là thật, bất quá chuyện xảy ra lại ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nam nhân.

Hiện tại y cơ hồ không dám xuất môn, mà khiến nam nhân cảm thấy quỷ dị là…… Ngoại trừ Thư Diệu ra, tuần này không có bất luận kẻ nào gọi điện thoại cho y, cũng không có bất luận kẻ nào tới tìm y.

Nam nhân cũng không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn quản nhiều, nếu đã xảy ra, muốn lấy lại cũng không được. Về phần phóng viên đưa tin và phản ứng của Thư Diệu, này thì tuỳ quần chúng đánh giá, việc y cần phải làm là nghỉ ngơi cho tốt. Nam nhân bảo trì tinh thần thật tốt, khiến bản thân không đi để ý nhiều. Chỉ có như vậy mới không khiến mình lâm vào phiền não.

Mỗi lần Thư Diệu gọi điện thoại đến, nam nhân đều có thể nghe ra tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt. Thư Diệu chưa bao giờ khiến nam nhân lo lắng, dù là lúc gặp phải phá sản, hắn cũng vô cùng thong dong.

Thư Diệu không cần y lo lắng nhưng Lâm Việt lại làm cho nam nhân có chút lo lắng. Từ lần trước Lâm Việt thấy y cùng Vĩnh Trình một chỗ sau, Lâm Việt đã không đi tìm y.

Nói như thế nào Lâm Việt cũng là em trai y, y cũng có thể gọi điện thoại đến hỏi thăm, nhìn xem có thể nghĩ biện pháp giải hòa hay không. Dù sao giữa anh em mà thành như vậy là điều mà nam nhân không muốn nhìn thấy.

Lúc trước biết Lâm Việt còn đang giận, nếu khi đó mà đi tìm Lâm Việt, nói không chừng lại càng chọc giận Lâm Việt, nên nam nhân tính chờ Lâm Việt không còn tức giận như vậy nữa mới đi tìm hắn.

Nam nhân gọi điện thoại cho Lâm Việt, nhưng điện thoại vẫn không thể chuyển được. Không có biện pháp, y đành phải đến nhà Lâm Việt chờ, nhưng trong nhà cũng không có người, ngay cả bảo mẫu và lái xe cũng không ở.

Ban đêm gió thật lạnh, nam nhân đợi suốt một giờ, đã sắp qua mười hai giờ mà Lâm Việt vẫn chưa về nhà. Nam nhân vì scandal với Thư Diệu mà nháo rất lớn, ban ngày y căn bản không thể ra cửa, buổi tối ra cửa cũng phải thật cẩn thận, tùy thời đều lo lắng bị Paparazzi phát hiện. Nhưng đã trễ thế này Lâm Việt còn chưa về nhà, điều này làm cho nam nhân thật lo lắng.

Trước kia lúc y ở nơi này, Lâm Việt tan ca là luôn về nhà ngay, hiện tại Lâm Việt mỗi ngày đều trễ như vậy mới về nhà sao? Hắn đi đâu rồi? Là anh hai, nên y vẫn rất lo lắng cho an nguy của Lâm Việt.

Nam nhân đứng ở ngoài cửa sắt biệt thự, y không vào được, nhưng y lựa chọn chờ đợi. Không bao lâu trời lại đổ mưa, nam nhân vẫn không tính rời đi, y đứng ở cửa chờ Lâm Việt về nhưng mưa càng lúc càng lớn, nam nhân bắt đầu do dự có rời đi hay không.

Chờ chút nữa?

Hay là rời đi?

Nếu hôm nay y không cùng Lâm Việt nói chuyện ngày đó ở trường ngựa, Lâm Việt sẽ càng thêm chán ghét y. Một tuần này Lâm Việt cũng chưa lộ diện, nam nhân cũng chưa đến công ty, càng thêm không có ai liên hệ y, y còn không rõ chuyện này đối với danh dự của công ty có ảnh hưởng gì hay không. Hơn nữa mâu thuẫn giữa y và Lâm Việt tựa hồ cũng sắp được giải quyết.

Vì thế, nam nhân quyết định chờ, bị mưa to làm cả người ướt đẫm nhưng y vẫn kiên trì. Ngăn cách giữa em trai luôn phải tìm lúc nào đó để nói rõ ràng, nếu y tiếp tục trốn tránh, đem oán hận chất chứa càng sâu, sẽ càng khó giải quyết. Đến lúc đó sẽ không có biện pháp nói rõ ràng, nam nhân cũng không muốn sự tình nháo đến tình trạng không thể vãn hồi.

Thời gian chờ đợi đặc biệt dài……

Lúc Lâm Việt từ câu lạc bộ đêm trở về đã uống không ít rượu, hắn cũng không phải đi chơi, vì chuyện khu giải trí nên hắn muốn dẫn vài đối tác đến tiêu khiển. Nên Lâm Việt mới dẫn theo vài tiểu ngôi sao rất có tư sắc của công ty đi tiếp mấy ông chủ lớn này. Nhưng giữa đường người đàn bà An Lâm kia tìm tới, Lâm Việt cũng không tiện đuổi cô đi, mấy đối tác kia còn tựa hồ đối với An Lâm rất có hảo cảm. An Lâm nói như thế nào cũng là nhân vật cấp bậc thiên hậu, như vậy cũng đủ cho mấy ông chủ này mặt mũi, chuyện làm ăn đương nhiên tiến hành rất thuận lợi.

An Lâm xem như giúp Lâm Việt chiếu cố, mà điều kiện người đàn bà kia đưa ra là bảo Lâm Việt mởi cô uống rượu, hơn nữa phải đến nhà Lâm Việt uống, Lâm Việt đồng ý.

Ý tứ của An Lâm rất rõ ràng, mà Lâm Việt đối với chuyện này cũng không có gì đáp lại.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, giọt mưa như những hạt đậu nện ở trên cửa kính xe, làm mơ hồ tầm mắt Lâm Việt. Mà Lâm Mộ Thiên đứng ở cửa nhà Lâm Việt từ nãy giờ, nhìn thấy có ánh đèn xe, nam nhân từ dưới đất đứng lên. Không đợi nam nhân cất tiếng gọi Lâm Việt, xe Lâm Việt liền trực tiếp lái vào gara, nam nhân có chút mất mát đứng ở tại chỗ.

Lâm Việt hình như không có nhìn thấy y……

Nam nhân đứng ở tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, y mới quyết định trở về, vì vừa rồi dường như y nhìn thấy bên cạnh Lâm Việt còn có một người phụ nữ đang ngồi, mà người phụ nữ kia hình như là An Lâm.

Lúc này y lại đột nhiên không có dũng khí đi tìm Lâm Việt, vẫn là qua vài ngày nữa rồi nói thì tốt hơn. Nếu Lâm Việt thật sự dẫn An Lâm về nhà, y cũng không tiện xuất hiện ở trong này.

Nam nhân cúi đầu, còn chưa đi được vài bước liền cảm giác được một bóng đen bao phủ đỉnh đầu. Nam nhân theo bản năng ngẩng đầu, thấy Lâm Việt đang miễn cưỡng đứng ở bên cạnh y, sườn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Lâm Việt ánh vào mi mắt y. Lâm Việt nghiêng đầu nhìn về nơi khác, tựa hồ không muốn gặp nam nhân.

Nam nhân cả người ướt sũng đứng ở dưới ô, cùng em trai cao quý lại tao nhã so ra thì có vẻ quẫn bách vạn phần. Nhìn thấy vẻ mặt đạm mạc của Lâm Việt, nam nhân có chút xấu hổ mở miệng.

“Lâm Việt……” cổ họng khô khốc có chút khó có thể phát ra tiếng, có lẽ là dầm mưa quá lâu, nam nhân cả người lạnh như băng, ngay cả yết hầu cũng khô khốc, giọng nam nhân có vẻ có chút khàn khàn.

“Sao anh lại tới đây?” Giọng Lâm Việt lãnh đạm, hắn nhìn sang nơi khác, tựa hồ không muốn nhìn nam nhân. Lâm Việt vẫn còn giận sao? Hắn vẫn còn vì chuyện lần trước mà để ý sao? Hay là nói, hắn căn bản không muốn nhìn thấy người anh này của hắn?

Nghĩ tới đây, nam nhân có chút khó chịu, thái độ giống như đối với người lạ của Lâm Việt khiến nam nhân có chút không thích ứng. Y không yên lòng nhìn về phía Lâm Việt, hy vọng từ trong mắt của Lâm Việt tìm ra được gì đó, đáng tiếc y lại không thu hoạch được gì.

Thấy nam nhân không nói, Lâm Việt hơi hơi nhíu mày, lập lại một lần lời vừa rồi: “Tôi hỏi anh, sao anh lại tới đây?” Giọng hắn vẫn như vậy, vững vàng không có chút biến hóa.

“Tôi…… Tôi……” Nam nhân cúi đầu xuống, mưa trên mái tóc theo khuôn mặt y chảy xuống, trong mưa nam nhân có vẻ thật tiều tụy.

“Ít ở trong này lề mề, rốt cuộc anh tới tìm tôi làm cái gì, tôi không có tâm tình cùng anh ở trong này lãng phí thời gian. Có chuyện anh cứ nói, không nói tôi đi.” Lâm Việt tâm phiền ý loạn nói xong, liền chuẩn bị rời đi.

Lúc này.

Nam nhân xê qua bên cạnh nửa bước, ngăn cản Lâm Việt……

“Nếu anh có chuyện thì nói, tôi chỉ cho anh thời gian ba phút.” Lâm Việt vẫn không nhìn nam nhân, tuy rằng đêm nay hắn uống không ít rượu nhưng vẫn rất thanh tỉnh, giọng hắn bình tĩnh không gợn sóng.

Quả nhiên, Lâm Việt rất giận, kỳ thật nam nhân đã dự đoán qua rất nhiều cảnh tượng, nhưng không nghĩ tới Lâm Việt tới giờ vẫn còn giận, hơn nữa y không nghĩ tới Lâm Việt lại đối với y lãnh đạm như thế…… (ta nghĩ cũng đáng đời thúc lắm =.,=)

Đôi môi nam nhân trắng bệch, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện môi y đang run rẩy: “Tôi có lời muốn nói với cậu, cậu không tính mời tôi vào nhà sao?” Nam nhân không có nói với Lâm Việt mình đã chờ ở bên ngoài bao lâu, y chỉ dùng một loại ánh mắt tiều tụy, lẳng lặng nhìn Lâm Việt, đợi Lâm Việt trả lời.

“Không tiện.” Lâm Việt cự tuyệt y.

“À, được rồi, tôi không đi vào, tôi nói xong sẽ đi.” hốc mắt nam nhân cũng đã ươn ướt, ý tứ Lâm Việt đã rất rõ, y không muốn tự tìm mất mặt nữa. Thiếu chút nữa y đã quên tính tình bá đạo của Lâm Việt, nam nhân từ trong túi rút ra khăn tay, xoa xoa nước mưa trên mặt rồi chậm rãi nói: “Chuyện của tôi và Thư Diệu có thể cậu cũng đã biết, nếu chuyện như vậy mang đến ảnh hưởng không tốt cho công ty, tôi cảm thấy thật có lỗi…..”

Nam nhân cảm thấy không cần giải thích nữa, chuyện giữa y và Vĩnh Trình, còn có Thư Diệu, Lâm Việt hẳn đều biết. Nhưng hôm nay y chủ động tìm đến Lâm Việt chính là muốn cho Lâm Việt biết, kỳ thật y vẫn rất để ý suy nghĩ của hắn, nhưng thái độ Lâm Việt tựa hồ là phiền chán, nếu như vậy…… Nam nhân nói thêm nữa cũng không có tác dụng.

“Rồi sao?” Lâm Việt lãnh đạm hỏi lại nam nhân: “Hôm nay anh chạy tới đây vì nói mấy cái này? Anh cảm thấy còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi không muốn biết mấy chuyện này của anh.”

“Lần này…… Lần này tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi, vì ngày đó Thư Diệu xuất hiện quá đột ngột……” Nam nhân vẫn muốn tiếp tục nói.

Nhưng là.

Lâm Việt ngắt lời y: “Tôi không muốn nghe,”

“Tôi biết chuyện lần này có thể sẽ đối với công ty tạo ra ảnh hưởng không tốt, tôi cần phải trả giá đối với chuyện này……” Nam nhân từ trong túi lấy ra một phong bì bị mưa xối, y run run đưa phong bì tới trước mặt Lâm Việt: “Đây là tôi viết trước khi xuất môn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, hợp đồng giữa tôi và Phong Xa tuy còn chưa tới hạn nhưng những công tác trong hợp đồng cũng đã làm xong rồi……”

Lâm Việt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm phong bì bị mưa làm ướt nhẹp trong tay nam nhân, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của nam nhân, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động. Có cái gì đó từ đáy mắt hắn lướt qua, đáng tiếc nam nhân nắm không được, đoán không ra.

“Tôi…… Tôi không muốn làm, tôi không thích hợp làm việc ở giới nghệ thuật……” Nam nhân ấp a ấp úng nói xong, y siết chặt phong bì trong tay coi như là thư từ chức, cũng coi như là sự tôn trọng đối với Lâm Việt, đối với công ty. Vì thế y mới quyết định viết phong thư này.

“Loại chuyện này giao cho người đại diện làm là được, có cần cố ý chạy tới tìm tôi không?” một bàn tay Lâm Việt miễn cưỡng cầm ô, một bàn tay đút vào trong túi quần, thái độ của hắn cùng đoạn thời gian trước quả thực là một trời một vực.

Nam nhân biết hắn rất giận, nhưng y không thể thay đổi suy nghĩ của Lâm Việt, cũng vô pháp thay đổi thái độ Lâm Việt. Y thừa nhận y thật thất bại, y biết, y không trốn tránh.

Lâm Việt quá bận, hắn căn bản không biết nam nhân đã không có người đại diện, hiện tại không ai phụ trách y, ngay cả trợ lý cũng không có, còn không bằng đãi ngộ của một ngôi sao hết thời.

“Tôi không có người đại diện, người đại diện trước kia của tôi hiện tại phụ trách A Nhạc, tôi không tiện đi làm phiền người ta.” Tay nam nhân đều cứng ngắc, tay y giơ ở giữa không trung. Lâm Việt thủy chung cũng không nhận phong thư, làm cho nam nhân thật xấu hổ.

“Có ý gì?”

“Cậu cầm đi, chuyện lần này…… Xem như gièm pha, tôi tự mình phụ trách……” Giọng nam nhân rất nhỏ, lại thẳng thắn thành khẩn.

“Anh đã chọn?” tầm mắt Lâm Việt từ phong thư trên tay nam nhân di chuyển đến hai má bị mưa làm ướt của nam nhân, có bọt nước tinh tế theo má nam nhân nhỏ xuống. Ánh mắt nam nhân thật ôn hòa làm cho Lâm Việt thật không thoải mái, làm cho Lâm Việt sinh ra một loại ảo giác, cứ như mình đang khi dễ nam nhân Lâm Mộ Thiên này.

Thấy nam nhân không yên lòng, không nói lời nào, Lâm Việt dần dần nhíu mày. Trong đôi mắt hắn tràn đầy khó chịu, thấy nam nhân trầm mặc, giọng hắn cất cao vài phần: “Anh chọn Thư Diệu?”

“……”

“Trả lời tôi.”

“……”

“Rốt cuộc có phải hay không?” giọng nói đạm mạc của Lâm Việt lộ ra vài tia chất vấn.

“……” Nam nhân không biết nên trả lời thế nào.

Mưa càng rơi càng lớn, nhỏ xuống chiếc ô, xung quanh đều bị mưa to cọ rửa. Nam nhân toàn thân bị xối, giờ phút này thân thể y có chút rét run, hạt mưa làm ướt hết giày y.

“Thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về.” Nam nhân hướng Lâm Việt cáo từ, y đem thư đưa tới trong tay Lâm Việt, khi ngón tay lạnh lẽo của y chạm đến làn da ấm áp của Lâm Việt, y rõ ràng run lên một cái.

Nam nhân thấp giọng nói một câu xin lỗi, Lâm Việt mân môi, không nói nửa chữ nào. Nam nhân đang chuẩn bị rời đi, nhưng y vừa ngẩng đầu, liền thấy An Lâm mới từ gara đi ra, đang cầm ô che, mang theo vẻ mặt cười nhạo hướng bên này đi tới. (con mụ tiện nhân cào cào)

Nam nhân đương nhiên biết, người đàn bà kia đang cười nhạo y……

Cười nhạo y chật vật, cười nhạo y không chịu nổi……

Nam nhân buông mắt xuống, lông mi bị mưa làm ướt không che dấu được thương tâm nhàn nhạt trong mắt y……

Bạn đang đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang của Mặc Kỳ Lân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.