Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 273

Phiên bản Dịch · 2776 chữ

Lúc từ chỗ Thanh Dương trở về thì đã là buổi tối, nam nhân xuống xe ở đầu phố, vì lo lắng gặp được những người khác, nam nhân cũng vì bất đắc dĩ mới làm như vậy. Tuy điều này đối với Thanh Dương mà nói ít nhiều có điểm không tôn trọng, nhưng vì tránh phiền toái không cần thiết, nam nhân vẫn phải làm như vậy, Thanh Dương cũng rất hiểu nam nhân……

Quả nhiên, nam nhân mới ra cửa thang máy liền thấy được người y không muốn nhìn thấy, Nhiên Nghị cư nhiên đứng ở trước cửa nhà y, tựa hồ không có tính rời đi, nhưng nhìn qua thì, sắc mặt Nhiên Nghị lại trấn định tự nhiên, khoé miệng hắn gợi lên nụ cười làm cho nam nhân kinh hãi. (ôi, mừng ca trở lại =.,=)

“Như thế nào? Không chào đón tôi?” Nhiên Nghị hướng nam nhân hất hất lên cái cằm tinh xảo, thái độ ác liệt của hắn làm cho nam nhân có điểm sợ hãi. Ở trong mắt nam nhân, Nhiên Nghị là một nhân vật nguy hiểm.

“Không phải……” mỗi lần Lâm Mộ Thiên đối mặt Nhiên Nghị thì trong lòng luôn sợ hãi, mấy lần trước là vì có những người khác đang ở, nên y không có khẩn trương như vậy, nhưng lúc này đây lại không có người có thể giúp y.

“Không phải? Không phải kia còn không mau mở cửa?!” Nhiên Nghị ngữ khí thật kiêu ngạo, hắn căn bản không đem nam nhân để vào mắt.

Nhiên Nghị trong lòng hỏa đại, hắn đợi nam nhân gần một tiếng, hiện tại cũng sắp rạng sáng rồi nam nhân mới từ bên ngoài chậm rãi về tới, y đã ở bên ngoài làm gì? hơn nữa lại cùng người nào một chỗ? Nhiên Nghị căn bản không muốn đi chú ý mấy chuyện không chút nào liên quan đến hắn, nhưng gần đây cứ luôn nhịn không được hướng nơi này của nam nhân chạy tới.

Đáng chết……

Nhiên Nghị ở trong lòng hung hăng mắng chính mình có bệnh, trúng tà, hơn nữa ghét bỏ nam nhân không biết xấu hổ đồng thời lại phỉ nhổ bản thân không chịu khống chế hành vi.

Nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị có chút giận, nên ngay cả cái tay lấy chìa khóa cũng đang hơi run run. Nhiên Nghị quan sát tỉ mỉ lập tức liền phát hiện y đang sợ hãi, hắn không hiểu, nam nhân đến tột cùng sao lại sợ hắn như vậy. Hắn cũng không có động thủ đánh y, huống chi cái loại chuyện không phong độ này Nhiên Nghị cũng không thèm thi triển ở trên thân nam nhân, bình thường công việc của hắn cũng đủ bận rộn rồi.

Đêm nay hắn cùng mấy lão già mở tiệc, tính chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, nhưng hắn nghĩ tới mấy hôm trước tìm tới nam nhân nhưng không thực hiện được, vì thế hắn quỷ mê tâm hồn lại mò tới. Vốn hắn đã mệt muốn chết, bận rộn cả ngày, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, nghĩ muốn tới chỗ nam nhân hưởng thụ phục vụ của nam nhân một chút, nhưng hắn chờ tới chờ lui nam nhân cũng không về. Hiện tại nam nhân trở về lại mang theo vẻ mặt sợ hãi, hắn có thể không căm tức sao?! (=.,= có bệnh) ( thật ra thì anh công nào của má Mặc cũng mang một phần ‘bệnh’ trong người, chủ yếu là ít hay nhiều thôi:v)

“Tôi bảo anh mở cửa, anh thất thần làm cái gì?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn cau mày bắt đầu thúc giục, nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình như nhìn thấy quỷ, hắn đã muốn nổi bão: “Anh là ngu ngốc sao? Ngay cả mở cửa cũng không biết, anh sống còn có gì hữu dụng?” Nhiên Nghị tâm tình không tốt, nói chuyện cũng phát ra chanh chua, hắn là vì thái độ sợ hãi của nam nhân mà căm tức.

Có cái gì phải sợ, hắn cũng sẽ không ăn thịt người…… (=.,= ko sao?)

Nhìn thấy cái tay mở cửa của nam nhân đang run rẩy, Nhiên Nghị trong lòng thật bất mãn. Hắn tiến qua, một phen giật lấy cái chìa khóa trong tay nam nhân, lưu loát mở cửa ra, hơn nữa còn kéo nam nhân vào trong nhà.

Cửa đóng lại, nam nhân bất an cởi giầy vào nhà, Nhiên Nghị đặt cái chìa khóa ở trên bàn trà, đĩnh đạc ngồi ở trên sô pha, sai nam nhân đi châm trà cho hắn. (=.,=)

“Tôi không……” Lâm Mộ Thiên đứng ở trong phòng khách không nhúc nhích, y nói rất nhỏ, nhưng y cũng không dám tới gần Nhiên Nghị. Y cũng không biết mục đích đêm nay Nhiên Nghị tới đây là gì.

Nhưng nam nhân cũng không quá muốn gặp người này, vì người này xuất hiện chắc chắn không có chuyện tốt, hơn nữa Nhiên Nghị còn luôn vũ nhục y, nhục nhã y……

Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân sững sờ ở tại chỗ, hắn không kiên nhẫn nhắc nhở nam nhân: “Anh tốt nhất động tác nhanh lên, tôi cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, nếu tôi mất hứng, tôi sẽ đi nói với em trai anh, hôm nay anh đã cầu tôi lưu lại như thế nào.” Hắn vặn vẹo sự thật, nam nhân căn bản không cầu hắn, cũng sẽ không cầu hắn.

“Lâm Việt sẽ không tin cậu……” đáy lòng nam nhân không buông. Nhiên Nghị này bất kể chuyện gì cũng làm được, lần trước là gửi ảnh giường chiếu cho Lâm Việt, lần này không biết lại muốn thế nào. Nam nhân đã mệt muốn chết rồi, bị Nhiên Nghị siết càng chặt, nam nhân càng sợ hãi.

“Anh xác định như vậy sao?” Nhiên Nghị tùy ý cởi áo khoác để ở một bên, hắn thật tùy tiện, thật giống như đang ở trong nhà mình. Hắn nới lỏng cổ áo, cười nhạo hỏi nam nhân, “Lần trước cho anh một triệu kia dùng xong chưa?”

Nam nhân đang muốn đem tiền ra trả lại cho Nhiên Nghị, Nhiên Nghị liền nhìn nam nhân liếc mắt một cái, không có hảo ý trào phúng nam nhân: “Không cần phải nói, người như anh khẳng định là cầm tiền đi mua này nọ tặng cho mấy dã nam nhân của anh rồi.”

“Cậu nói bậy……”

Nam nhân càng sợ hãi hắn, hắn lại càng quá phận……

“Tôi nói bậy? Quan hệ của anh và Vĩnh Trình, còn có Lâm Việt, hiện tại mọi người đều biết, nhiều nam nhân xoay quanh anh như vậy, chi tiêu nhất định rất lớn.” Nhiên Nghị cười đến thật đáng giận, nhìn thấy nam nhân ủy khuất lại khó chịu nhìn hắn, hắn nhịn không được thấp giọng mắng một câu, tự giễu mà tỏ vẻ, “Tôi đây không phải cũng đưa tiền cho anh sao?”

“Cậu…… Cậu có ý gì?” huyết sắc trên mặt Lâm Mộ Thiên dần dần rút đi, ngay cả khí lực nuốt nước miếng y cũng không có.

Nhiên Nghị cười nhạo một tiếng, hắn không chút khách khí nhìn về phía nam nhân: “Anh hiểu được ý tôi mà, đừng khiến tôi nói quá rõ ràng, không cần mặt mũi không biết xấu hổ, dù sao anh cũng thanh nhàn, vẫn giá lần trước, một triệu có đủ hay không?”

Nam nhân câm miệng, một chữ cũng nói không nên lời.

“Làm sao vậy đại minh tinh, có tiền kiếm liền cao hứng nói không nên lời?” Nhiên Nghị nở nụ cười, trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt vừa lòng, vì biểu tình sợ hãi của nam nhân đã bị tổn thương thay thế.

“Cậu đi……” Giọng nam nhân hơi phát run, y chỉ về phía cửa ra vào. Y không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị, vừa rồi đáng nhẽ y không nên để cho Nhiên Nghị tìm được khe hở tiến vào.

Nhiên Nghị không nghĩ tới nam nhân lại đuổi hắn đi như vậy, hắn che dấu đi biểu tình khó có thể tin, trào phúng liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Anh nói cái gì?”

“Tôi bảo cậu đi, tôi không cần tiền của cậu, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu……” Nam nhân tức giận đến mức cả người đều phát run, y nói chuyện giọng rất không ổn định, khiến cho y thật không khí thế.

Nhưng âm thanh thật nhỏ này của nam nhân khiến Nhiên Nghị giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào _ nam nhân cư nhiên cự tuyệt hắn, hắn nghĩ tới loại người tùy tiện giống nam nhân, làm vài lần cũng chả có gì, nhưng giờ xem ra nam nhân tựa hồ không quá nguyện ý cùng hắn làm tình. Không chỉ có lúc này, mấy lần trước cũng làm cho Nhiên Nghị cảm thấy có loại cảm giác đang cường bạo nam nhân. (ủa ko phải vậy à =.,=)

“Anh giả thanh cao làm gì, anh cùng em trai anh còn dám làm, cùng tôi lại không thể? Chúng ta cũng không phải chưa làm qua, tôi thế nhưng cho anh cái giá rất cao, tôi cũng sẽ không làm không…….”

Ba —

Bàn tay nam nhân quật ở trên mặt Nhiên Nghị, nam nhân tức điên rồi, y chịu không nổi Nhiên Nghị cứ luôn vũ nhục y như vậy. Y run run thu tay, Nhiên Nghị bị đánh sau chỉ lạnh lùng theo dõi y, ánh mắt kia thật âm ngoan làm cho nam nhân cực kỳ sợ hãi……

“Tôi không muốn đánh cậu, là tự cậu…… Là tự cậu……” Là tự cậu vũ nhục tôi như vậy, tôi cũng không phải người như vậy……

Nam nhân cũng không có nói ra, ánh mắt đáng sợ của Nhiên Nghị làm cho y không thể tiếp tục. Sườn mặt Nhiên Nghị hơi đỏ lên, nhưng này cũng không ảnh hưởng tới dung nhan anh tuấn của hắn, biểu tình hắn ngoại trừ châm chọc, khinh thường, lạnh băng, thì không còn gì khác ……

Nhiên Nghị không nói lời nào, cũng không đi.

Nam nhân có chút sốt ruột, im lặng như vậy so với Nhiên Nghị phát hỏa còn đáng sợ hơn, cổ họng nam nhân khô sáp, y gian nan nói: “Tôi mời cậu nhanh lên rời đi, về sau cũng xin đừng tới tìm tôi, nếu tôi không có tiền, tôi tự nghĩ biện pháp, còn có……”

Nam nhân tạm dừng trong chốc lát, nhịn xuống thương tâm và khổ sở, y vô lực tỏ thái độ với Nhiên Nghị: “Nếu cậu làm việc này đều vì muốn tôi cách xa Thư Diệu, như vậy cậu làm được rồi, tôi sẽ không đến gần Thư Diệu nữa. Cậu cũng không cần lo lắng Thư Diệu vì tôi mà xem nhẹ cậu, từ nay về sau tôi sẽ không gặp cậu ấy nữa, cậu vừa lòng chưa……”

Nam nhân một hơi nói xong, khí lực giống như đều bị rút hết, tim truyền đến rất nhỏ đau đớn, y thật sự không có tâm tư cùng Nhiên Nghị dây dưa tiếp nữa. Y biết Nhiên Nghị khinh thường y, chỉ muốn vũ nhục y, y không muốn làm loại chuyện này nữa.

Nam nhân muốn rời đi lại bị Nhiên Nghị kéo cổ tay tha trở lại, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, Nhiên Nghị liền khóa ngồi ở trên người y, đem hai tay lộn xộn của y đặt ở đỉnh đầu.

Y kinh hoảng bắt đầu giãy dụa, Nhiên Nghị lại vào lúc này mở miệng —

“Anh muốn biết tối đó chúng tôi đã nói những gì không?” Nhiên Nghị hạ giọng chất vấn y, nhìn thấy nam nhân vì lời nói của hắn mà đột nhiên sửng sốt, khoé miệng hắn câu một nụ cười thắng lợi: “Như thế nào? Rất muốn biết phải không? Vậy là tốt rồi, hầu hạ tôi cho tốt, dù sao cũng không thể thiếu tiền và đáp án cho anh.” Hắn có tiền, một triệu không là gì với hắn, nhưng nam nhân rốt cuộc có đáng giá nhiều như vậy hay không, chỉ có Nhiên Nghị mới biết.

“Tôi không muốn biết, cậu buông ra!” Nam nhân run run la lên, nhìn thấy nam nhân phản ứng kịch liệt như vậy, Nhiên Nghị đột nhiên không có hưng trí. Hắn vốn tính “đùa giỡn” nam nhân thêm một chút.

“Lâm Việt nói từ bỏ, hắn chán ghét anh, hắn ghét bỏ anh già, nói mặt sau của anh thật lỏng, không thỏa mãn được hắn. Hắn bảo tôi và Vĩnh Trình về sau tùy tiện làm anh thế nào cũng được, hắn cũng không quản……”

“Cậu…… Cậu câm miệng……” ánh mắt nam nhân phiếm hồng nhìn chằm chằm Nhiên Nghị không ngừng đả kích y, nam nhân bị Nhiên Nghị nói cơ hồ hỏng mất, bắt đầu nức nở nghẹn ngào.

Lời Nhiên Nghị nói làm tổn thương tâm nam nhân, nam nhân không có biện pháp cho rằng cái gì cũng chưa nghe thấy. Dù Lâm Việt thật sự nói như vậy, y cũng không có biện pháp thay đổi……

Có điều, nam nhân bị Nhiên Nghị đảo loạn tâm thần, không có nhận thấy được lo lắng trong mắt Nhiên Nghị, đương nhiên cũng không phát hiện Nhiên Nghị đang nói dối. Nhiên Nghị vốn cũng chỉ là thuận miệng nói lung tung, không nghĩ tới nam nhân thật sự tin……

Kỳ thật tối hôm đó, Nhiên Nghị và hai người kia xuống lầu sau, căn bản không có gì trao đổi liền tự rời đi, vì mọi người đều cảm thấy không cần bàn lại. Nhiên Nghị và Vĩnh Trình, còn có Thanh Dương chỉ là đối tác làm ăn mà thôi, nhưng trong cuộc sống riêng, giữa bọn họ cũng không phải bạn bè. Nhưng bọn họ trước giờ đều công – tư rõ ràng, giữa bọn họ sẽ không vì chuyện nam nhân mà ảnh hưởng đến công việc.

“Cậu gạt tôi, tôi sẽ không tin cậu……” Nam nhân thấp giọng phản bác, thừa dịp Nhiên Nghị thất thần, nam nhân đẩy hắn ra.

“Anh ở trong lòng Lâm Việt rốt cuộc là loại người gì, chính anh rõ ràng, không cần tôi nói bọn họ cũng rất rõ, anh bị bao nhiêu người ngủ qua……” Nhiên Nghị sửa sang lại quần áo một chút, ánh mắt châm chọc nhắm vào hướng nam nhân. Nam nhân khẩn trương quay đầu, không nghĩ nhìn hắn.

Nhìn nam nhân không phản ứng, Nhiên Nghị hỏa thiêu càng vượng, hắn từ bên chính phủ lại đây không phải vì bị đánh, mà là vì phát tiết. Hắn rất muốn xé quần áo nam nhân, khiến nam nhân ở dưới thân hắn rên rỉ, nếu nam nhân có thể phối hợp hắn động eo hoặc là phát ra tiếng rên rỉ mê loạn, vậy thì không thể tốt hơn, nhưng ngẫm lại chung quy chỉ là tưởng tượng.

“Tôi không muốn……” Nam nhân nói xong liền xoay người vào phòng, trở tay khóa cửa lại.

Nam nhân biết Nhiên Nghị ở phòng khách chưa có đi, y không muốn đi ra ngoài đối mặt. Y thật sự sợ hãi người kia, người kia luôn không ngừng thương tổn y, vũ nhục y, làm cho y rất khó chịu, cùng hắn ở chung là bất hạnh lớn nhất của nam nhân.

Không quá bao lâu, trong phòng khách đã không còn động tĩnh, nam nhân cũng hỗn loạn ngủ thiếp đi. Khóe mắt y có chút ướt át, trong lòng nam nhân dĩ nhiên đã chịu khổ sở.

Nam nhân ngủ thẳng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, tiếp theo liền cảm giác được có người trèo lên giường y. Chăn bao trùm trên thân nam nhân bị tiện tay xốc lên, một đôi tay ấm áp, trượt vào trong áo ngủ hơi mở của nam nhân……

Nam nhân mơ hồ cảm giác hai điểm trước ngực bị người nhu nắn, có hơi đau, đối phương đột nhiên tăng thêm lực đạo, nam nhân ăn đau nhăn chặt mày, đôi môi run run phun ra tiếng rên rỉ yếu ớt……

Tiếng rên rỉ nhợt nhạt, mỏng manh, vô lực, xen lẫn một chút thống khổ này thật là mê người……

Bạn đang đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang của Mặc Kỳ Lân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.