Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 246

Phiên bản Dịch · 3011 chữ

Nhiên Nghị bế nam nhân cả người trần trụi dậy, Thư Diệu nhìn về phía nam nhân nửa hôn mê, kỳ thật trong lòng có chút lo lắng liệu khi nam nhân tỉnh lại có phải sẽ trách hắn hay không, nhưng dưới tình huống như vậy, nếu không làm cái kia thì phải làm sao bây giờ? Hắn nghĩ không ra biện pháp khác, hắn không muốn đem nam nhân đưa về nơi đó của Lâm Việt. Thư Diệu rất rõ, đưa hay không đưa về kết quả đều như nhau, Lâm Việt cũng sẽ đối với nam nhân làm ra chuyện giống như vậy.

Thư Diệu bảo Nhiên Nghị dùng chăn đắp lên thân thể nam nhân, Nhiên Nghị có chút không kiên nhẫn, nhưng Thư Diệu có chút bão nổi lạnh lùng nhìn hắn. Cho nên để không khí không bị phá hư, Nhiên Nghị thỏa hiệp kéo chăn qua đắp lên thân thể nam nhân. Nam nhân vô lực ngã vào trên giường, Nhiên Nghị có chút không kiên nhẫn rót một chén nước cho nam nhân. Hắn mới không nghĩ hầu hạ Lâm Mộ Thiên, nhưng dưới loại tình huống này, muốn không bị Thư Diệu đuổi ra, hắn cũng chỉ đành quy củ một chút.

Thư Diệu cởi áo khoác, đi phòng tắm xả nước. Lúc này Nhiên Nghị không kiên nhẫn đem nước sắp đưa đến miệng nam nhân thả trở lại đầu giường. Hắn mới mặc kệ nam nhân có phải khát nước hay không??? (=.,= có lộn ko ba?)

“Nước……” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nhẹ gọi, giọng của y hiện ra vô lực.

Trong mắt Nhiên Nghị hiện ra trào phúng, hắn vỗ vỗ chăn trên người nam nhân: “Muốn uống nước cũng không phải không thể, cầu tôi đi. Cầu tôi, tôi liền đút anh uống.” Hắn cười đến có chút ác liệt, ngữ khí cũng không tốt.

Nam nhân thật mơ hồ, nhưng y vẫn có thể nghe được Nhiên Nghị nói. Bị vũ nhục như vậy, nam nhân rất khó chịu, y rất muốn đánh Nhiên Nghị nhưng cánh tay y cũng rất vô lực, đánh vào trên người Nhiên Nghị căn bản không có lực uy hiếp.

Nhiên Nghị cười lạnh bắt lấy cổ tay vô lực của nam nhân, cơ hồ là tha, đem nam nhân kéo vào trong lòng hắn. Thân thể nóng bỏng của nam nhân dán lên thân hắn, hắn với lấy chai rượu đặt trên tủ đầu giường qua, nắm cằm nam nhân rồi hướng miệng nam nhân đổ xuống.

Dòng rượu nóng cháy kia làm nghẹn nam nhân khiến y rất không thoải mái, cả miệng đầy rượu tràn ra. Nhiên Nghị mặt nhăn ngậm một ngụm rượu liền đưa về phía miệng nam nhân, bức bách nam nhân nuốt rượu vào.

Rượu cay nóng kích thích đầu lưỡi nam nhân, nam nhân bị ép uống mấy hớp rượu to, đầu lưỡi nóng bỏng đau đớn, yết hầu cũng bị kích thích khó chịu. Cái loại cảm giác bị cắn nuốt như lửa này, giống như muốn thiêu cháy ý chí nam nhân, nhiệt độ cơ thể đang cấp tốc kéo lên. Đôi môi nam nhân bị rượu thấm ướt mang theo đau đớn, hơi thở của y phi thường nóng, cánh tay Nhiên Nghị không cẩn thận chạm phải hơi thở y, hắn hơi hơi sửng sốt.

Thư Diệu từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy nam nhân đỏ mặt thở dốc, hơn nữa Nhiên Nghị cầm trong tay bình rượu, hắn tự nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ai bảo cậu cho anh ấy uống rượu, cậu không cần nói với tôi cậu không biết anh ấy đang sinh bệnh!” Thư Diệu không hờn giận nhíu mày, mà Nhiên Nghị vẫn không nói gì cũng không trả lời câu hỏi của Thư Diệu. Thẳng đến khi hắn buông bình rượu xuống, thái độ Thư Diệu mới hơi dịu đi một chút, bảo hắn ôm nam nhân vào phòng tắm.

Ngay cả nam nhân đang nửa hôn mê cũng biết Thư Diệu đang phát hỏa với Nhiên Nghị, chỉ là nam nhân nhìn không rõ lắm biểu tình của Thư Diệu, cũng không biết biểu tình của Nhiên Nghị là gì. Ý thức y cực độ hỗn loạn, toàn bộ cảnh vật giống như đang xoay tròn.

“Muốn ôm tự cậu ôm, anh ta bệnh hay không đâu có liên quan gì tới tôi. Cậu để ý anh ta như vậy, vậy cậu có bản lĩnh tự mình làm đi!” Nhiên Nghị bất mãn đáp trả, này cũng là lần đầu tiên hắn cùng Thư Diệu cãi nhau, cư nhiên vẫn là vì nam nhân ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này.

Thư Diệu không nói được một lời đi qua, ôm lấy nam nhân đi về phía phòng tắm, giúp nam nhân tắm nước ấm sau dùng chăn dày bọc nam nhân lại. Nam nhân im lặng không động, tùy ý Thư Diệu loay hoay, vì nam nhân biết, Thư Diệu sẽ không thương tổn y.

Khi Thư Diệu ôm Lâm Mộ Thiên từ phòng tắm đi ra, Nhiên Nghị vẫn còn chưa đi (chưa ăn mà nó chịu đi à =.,=). Hắn ngồi ở bên giường uống mấy hớp rượu, nhìn thấy Thư Diệu đi ra hắn cũng chưa nói gì, Nhiên Nghị cũng không tính rời đi.

Lâm Mộ Thiên cảm giác được mình được đặt trên giường lớn mềm mại, trong phòng yên tĩnh làm cho y rất thoải mái, so với lúc nãy Nhiên Nghị trào phúng cùng cười nhạo, hiện tại yên lặng làm cho tâm tình nam nhân trở nên bình tĩnh. Rượu đang thiêu đốt trong cơ thể, nam nhân nóng rất khó chịu, ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng. Không bao lâu sau, y mơ hồ nghe thấy tiếng khắc khẩu của Nhiên Nghị và Thư Diệu, hai người đang tranh luận cái gì đó, y cũng nghe không rõ lắm nhưng tiếng động này làm cho y rất không thoải mái.

Không được ồn……

Không được ồn, đầu đau quá, trong lòng cũng rất khó chịu……

“Không…… Không được ồn……” Lâm Mộ Thiên thấp giọng mở miệng, âm thanh đứt quãng của y nghe có vẻ yếu ớt.

Thư Diệu và Nhiên Nghị đồng thời nhìn về phía nam nhân, hai người đều câm miệng không tranh luận nữa, kỳ thật hai người cũng chỉ tranh cãi hai ba câu. Nhiên Nghị cảm thấy Thư Diệu đối với nam nhân quá tốt, hắn nhìn không chịu được; mà Thư Diệu lại cảm thấy Nhiên Nghị đối với nam nhân không lễ phép nên giữa hai người trở nên gay gắt. Nếu chậm một bước, chỉ sợ mâu thuẫn sẽ trở nên cao hơn.

Đầu Lâm Mộ Thiên rất đau, y không hy vọng nghe thấy tiếng động gì nữa, như vậy sẽ chỉ làm y càng thêm đau đầu. Thân thể nam nhân nóng lên, hơn nữa chăn lại dày, lại nóng khiến nam nhân ứa mồ hồi. Y theo bản năng giãy dụa muốn đá chăn ra, lại bị Nhiên Nghị và Thư Diệu ấn lại. Da nam nhân nóng đến phỏng tay, lại mang theo lực hút không hiểu nào đó, làm cho người ta không muốn cứ vậy buông tay.

Thư Diệu ôm nam nhân vào trong ngực, thân thể nóng bỏng của nam nhân ôm vào thật thoải mái. Nhiên Nghị có chút bất mãn nhưng không nói ra lời, hắn mặt không chút thay đổi cởi áo, xốc chăn lên chen vào bên cạnh nam nhân. (=.,= vội thế ca)

Nam nhân bị hai người kẹp ở bên trong, cái lưng nóng bỏng của y dán lên ngực Thư Diệu, hơi thở của Thư Diệu ngay bên tai y, nhẹ nhàng có chút quyến rũ. Tay Thư Diệu ôm sát eo nam nhân, làm cho cái mông khéo đưa đẩy mà rắn chắc của nam nhân dán lên dục vọng đang cương của hắn. Tuy cách một lớp quần nhưng hắn vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể khác hẳn với người thường của nam nhân. Mà Nhiên Nghị lại không có thành thật như vậy, hắn mới mặc kệ nam nhân có phải sinh bệnh hay không, có phải khó chịu hay không, hắn vươn tay sờ loạn một trận trên thân thể nóng cháy của nam nhân. (=..=)

Không thể phủ nhận, thân thể nam nhân sờ lên rất có cảm xúc, mà nhiệt độ cao kia cứ như biến thành một loại kích thích. Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phun ở trên mặt Nhiên Nghị, Nhiên Nghị chẳng những không có tránh đi, ngược lại trực tiếp nghiêng đầu, hôn lên đôi môi phát khô của nam nhân……

Không khí yên tĩnh làm cho nam nhân đang sốt cao thần trí tan rã, hơn nữa lúc nãy bị Nhiên Nghị chuốc rượu, nam nhân ngoại trừ có chút ý thức ra, căn bản không khí lực gì cả, ngay cả khí lực giương mắt cũng không có. Mỏi mệt xâm nhập toàn thân nên y chỉ có thể im lặng nhắm mắt lại, cảm giác được trước sau đều có người, hơn nữa xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho nam nhân giảm bớt một chút thống khổ, xúc cảm lạnh lẽo trên môi cũng phát ra rõ ràng.

Nam nhân cảm giác được cằm mình bị người nâng lên, đôi môi hơi mở bị tách ra, đôi môi bị đôi môi lạnh lẽo lại ướt át của đối phương gắt gao ngăn chặn. Đầu lưỡi ướt mềm của đối phương luồn vào miệng y, mềm mềm, trơn trượt, bá đạo xâm nhập, tùy ý giao quấn, mút vào đầu lưỡi mềm nhũn nóng ướt của nam nhân. Cái loại cảm giác như bị cắn nuốt này, mang theo một chút khoái cảm hít thở không thông, nam nhân không dấu vết nhẹ “ uhm” một tiếng, nụ hôn kia cũng càng thêm sâu sắc.

Nhiên Nghị vốn không thích hôn nam nhân, hắn cảm thấy miệng nam nhân bẩn, bị nhiều người cắn qua như vậy nhưng hôn lên một cái thì không thể buông ra. Nam nhân trở nên thật dịu ngoan, đôi môi nóng rực, đầu lưỡi giống như cũng bị hòa tan.

“Tôi bảo anh đưa tay qua đây, nghe thấy không?” Nhiên Nghị một bên ngậm vào môi dưới của nam nhân, một bên mệnh lệnh nam nhân: “Không cần giả chết với tôi.” (beta: thằng này -_-)

Nam nhân không có khí lực, căn bản không có biện pháp nâng tay. Nhiên Nghị thấy y chậm chạp chưa động liền dứt khoát kéo tay y qua, làm cho cái tay nóng bỏng của nam nhân phủ lên dục vọng của hắn, khiến ngón tay nam nhân nhẹ nhàng ma sát hắn. Cho dù cách lớp quần, cũng có thể đụng đến hình dáng dục vọng kia.

“Đừng thô lỗ như vậy, không cần làm anh ấy bị thương, anh ấy rất yếu.” Thư Diệu dùng sức đẩy Nhiên Nghị một cái.

Thư Diệu nhìn chằm chằm Nhiên Nghị như cảnh cáo, Nhiên Nghị bật cười: “Cậu khẩn trương như vậy làm cái gì, cũng không phải chưa làm qua, hơn nữa, tôi còn chưa bắt đầu làm anh ta.”

Thư Diệu vừa định đá Nhiên Nghị xuống giường, Nhiên Nghị vụng trộm dùng sức nhéo nhéo nhũ tiêm nam nhân, nam nhân bắt đầu kêu đau. Thư Diệu cũng không biết xảy ra chuyện gì, lực chú ý toàn bộ đều tập trung ở trên thân nam nhân. Hắn hôn bả vai nam nhân, hai tay âu yếm cánh tay bóng loáng của nam nhân.

Nhiên Nghị lại ngay cả mắt cũng không thèm nâng, cái tay đùa bỡn nhũ tiêm nam nhân kia, bắt đầu trược xuống …… trượt vào giữa hai chân nam nhân. Bàn tay hơi lạnh phủ lên dục vọng mềm mại giữa hai chân nam nhân, nghe thấy hơi thở của y tăng thêm, hắn ác ý nhu nhu dục vọng của nam nhân, rất nhanh nghe được tiếng nghẹn ngào của y.

Thư Diệu một bên hôn lưng nam nhân, một bên vuốt ve cái mông rắn chắc nam nhân, thân thể mềm dẻo kia làm cho hắn vừa lòng vô cùng. Thư Diệu và Nhiên Nghị tựa hồ đạt được ăn ý, bốn bàn tay hơi lạnh ở trên thân nam nhân vuốt ve, ái muội nhẹ nắn, khiêu khích những điểm mẫn cảm trên thân thể nam nhân. Không ai nói gì vào thời điểm này, có lẽ ai cũng không muốn phá hư không khí.

Tuy bình thường Nhiên Nghị chán ghét nam nhân, nhưng hắn không phủ nhận hắn thích thân thể nam nhân. Ở trong trí nhớ của hắn, mỗi lần nam nhân đều làm cho hắn rất thích. Nhiên Nghị là nhân vật quan trọng của chính phủ, không thể cứ miệt mài như người thường, mấy người phụ nữ đó làm hai hiệp liền la khóc hô đau, nghe thấy liền phiền. Hơn nữa thân phận của hắn là gì chứ? Cũng không thể tùy tiện gọi Gà tới (gái làng chơi). Mặc dù có rất nhiều người cấp cho, nhưng hắn vẫn muốn duy trì phong độ, cho dù là làm cũng không thể làm quá sức.

Nhưng Lâm Mộ Thiên sẽ không như vậy, dù làm như thế nào cũng không bị phá hư, chẳng những sẽ không giống đàn bà kêu đau, la khóc, nam nhân lúc làm tình chỉ biết phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, hoặc là liền câm miệng không nói lời nào. Trừ phi dưới tình huống nhịn không được, nam nhân mới có thể nói một câu “chậm một chút”.

Nhiên Nghị mang theo một chút cười nhạo nhìn chằm chằm nam nhân đang trong mê man: “Hôm nay thật im lặng, sớm nghe lời như vậy không phải không có việc gì rồi.”

Thân trên trần trụi của Thư Diệu cùng cái lưng nóng bỏng của nam nhân kề sát vào nhau, đầu nam nhân hơi hơi ngửa về sau. Thư Diệu cúi đầu hôn sườn mặt vì phát sốt mà trở nên hồng của nam nhân, xúc cảm cực nóng kia có chút doạ người. Hắn biết nam nhân vì cảnh diễn hôm nay mà giận, nhưng nam nhân luôn nói không nên lời, Thư Diệu có điểm hối hận không an bài phân diễn hôm nay sang ngày mai. Hắn không biết hiện tại nên cao hứng hay là khổ sở, nhìn thấy nam nhân bệnh, hắn vẫn là đau lòng.

Nam nhân bị vây trong mê man dị thường im lặng, bốn cái tay ở trên thân nam nhân sờ tới sờ lui, từ cánh tay đến bắp chân, theo đùi lên ngực. Nam nhân cả người trần trụi bị kẹp ở bên trong, toàn thân cơ hồ đều bị sờ loạn, nam nhân hơi run run. Hơi thở của hai người bồi hồi ở cần cổ nam nhân, hai tay ở trên thân nam nhân chạy, thẳng đến khi nam nhân bị Nhiên Nghị tách ra, ngón tay Thư Diệu cho vào thân thể nam nhân……

Thân thể nam nhân nóng cháy mà chặt chẽ, Thư Diệu thậm chí có thể tưởng tượng đến nếu chân chính tiến vào thì khoảnh khắc kia thật tuyệt vời. Ngón tay hắn chậm rãi đẩy vào, chen vào thân thể nam nhân.

Nhiên Nghị kéo chân nam nhân qua, chân nam nhân vờn quanh ở trên lưng Nhiên Nghị, tư thế như vậy thuận tiện cho ngón tay Thư Diệu tiến vào. Tay Nhiên Nghị xoa cái mông nam nhân, nhẹ nhàng mà nhu nhu, động tác của hắn dẫn đến bí huyệt nam nhân đè ép ngón tay Thư Diệu.

“Mộ Thiên, trong thân thể anh nóng quá, ngón tay của tôi sắp đi vào toàn bộ.” Thư Diệu hôn mặt nam nhân, bắt đầu chậm rãi co rút ngón tay. Ngón tay thon dài chuyển động trong cơ thể nam nhân, thật tuyệt, thật mỹ diệu.

Giữa lúc mơ hồ, nam nhân nghe thấy Thư Diệu đang nói, cũng cảm giác được ngón tay kia ở trong thân thể y chậm rãi chuyển động, co rút……

Nam nhân hô hấp tăng thêm, nhẹ nhàng mà yếu ớt, mơ hồ không rõ gọi tên Thư Diệu. Ba người chen cùng một chỗ, cả người nam nhân nóng rần lên, trên trán tràn ra mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể nóng cháy của y truyền sang hai người làm cho Nhiên Nghị và Thư Diệu cũng đều trở nên miệng khô lưỡi khô.

Nhiên Nghị rõ ràng ngăn chặn đôi môi nam nhân, dùng nụ hôn nồng nhiệt bá đạo cướp đoạt quyền nói chuyện của nam nhân, hắn xoa dịu đôi môi khô khốc của nam nhân. Cái tay Nhiên Nghị “âu yếm” dục vọng run run phía trước của nam nhân kia, trượt về phía bí huyệt nam nhân, theo ngón tay Thư Diệu chen vào trong thân thể y. Ngón tay hai người chôn ở trong cơ thể của nam nhân, trong cơ thể nóng cháy, nhiệt độ phỏng người kia làm cho Nhiên Nghị có chút kinh ngạc _ nhiệt độ nóng rực trong thân thể nam nhân vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Ngón tay khác của Nhiên Nghị xâm nhập làm cho nam nhân không thích ứng, hơn nữa tần suất co rút càng lúc càng nhanh. Nam nhân theo bản năng nhẹ nhàng khép kín hai chân, động tác vô ý thức của nam nhân lại khiến cho ngón tay hai người bị nuốt càng sâu.

Nam nhân đang trong mê man cũng không biết, trong mắt hai người đều có dao động bất đồng trình độ, chỉ có giống nhau là trong đồng tử kia tràn đầy dục vọng, mãnh liệt làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Bạn đang đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang của Mặc Kỳ Lân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.