Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 244

Phiên bản Dịch · 2741 chữ

Nhìn thấy Thư Diệu hôn A Nhạc, nam nhân đã không biết nói gì, y ngồi ở bên cạnh xem cảnh hôn diễn nóng bỏng này nhưng thân thể y đã có chút lạnh cả người. Có lẽ là hiện trường có quá nhiều người, không khí không lưu thông tốt làm cho y lúc lạnh lúc nóng, nhiệt độ cơ thể trở nên thật dị thường. Nam nhân bệnh chưa đỡ, vốn nên ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng nam nhân cảm thấy thời gian dài không có gặp Thư Diệu nên nghĩ có nên đến xem Thư Diệu, cùng Thư Diệu ăn một bữa cơm, tán gẫu vài câu hay không? Nhưng xem xong cảnh này, nam nhân lại mất đi tâm tình nói chuyện, có lẽ ngay cả bản thân nam nhân cũng không rõ loại cảm xúc biến hóa này đến tột cùng đại biểu cho cái gì.

Nhưng nam nhân vẫn thật sáng suốt lựa chọn đi ra ngoài hít thở không khí, chỉ cần chờ bọn họ hôn xong rồi y mới có tâm tình đối mặt Thư Diệu, muốn y nhìn bọn họ hôn môi như vậy, y thật không quen.

“Mộ Thiên không xem sao? Thư Diệu diễn rất khá, sao anh không xem?”

“Mộ Thiên, anh làm sao vậy? Hình như sắc mặt không tốt lắm, có cần gọi bác sĩ không?” Nhân viên công tác thao thao bất tuyệt hỏi tình hình Lâm Mộ Thiên, đương nhiên tất cả đều diễn ra dưới tình huống không ảnh hưởng hiện trường quay.

Lâm Mộ Thiên cường ngạnh chống đỡ, cũng tỏ vẻ không có việc gì: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa Thư Diệu diễn xong, nếu hỏi tôi thì nói tôi đi về trước.”

Nhân viên công tác đáp ứng thay Lâm Mộ Thiên truyền lời, Lâm Mộ Thiên sắc mặt không tốt lắm rời khỏi trường quay, y cảm thấy đêm nay khả năng không thích hợp cùng Thư Diệu ăn cơm. Đầu của y thật choáng, nóng lạnh luân phiên làm cho thân thể y trở nên thật không thoải mái, bệnh càng thêm bệnh, trở nên càng thêm nghiêm trọng. Vốn nghĩ đi ra ngoài một chút sẽ đỡ, nhưng giờ gió lạnh lại thổi khiến đầu y rất đau.

Nhưng khiến nam nhân không nghĩ tới là…… Thư Diệu thế nhưng đuổi theo. Vốn y nghĩ Thư Diệu tối nay sẽ tìm đến y, y còn chưa đi ra thì Thư Diệu đã đuổi theo.

Thân ảnh cao lớn ngăn ở trước mặt y, hơi thở Thư Diệu không ổn định, hiển nhiên là vội vàng chạy tới, có thể nhìn ra khẩn trương cùng bất an trong mắt Thư Diệu. Thư Diệu nhìn nam nhân liếc mắt một cái, liền cởi áo khoác khoác lên vai nam nhân.

Bên ngoài rất lạnh, thân thể nam nhân hơi hơi phát run……

Thư Diệu rất cẩn thận lưu ý đến chi tiết này, nhìn nhìn lại đôi môi trắng bệch của nam nhân, hắn rất muốn đem nam nhân kéo vào trong lòng, nhưng không được. Quá mạo muội chỉ biết dọa đến nam nhân, khiến cho nam nhân phản cảm.

“Sao anh đột nhiên bỏ đi, vì sao không đợi tôi?” Thư Diệu ấn bả vai nam nhân, khiến cho hai mắt nam nhân nhìn thẳng mắt hắn.

“Tôi chỉ là tới tham quan, nhìn xem rồi đi, tôi còn có việc……” Lâm Mộ Thiên nói chuyện không có khí lực, nhưng y lại nhìn đôi mắt ánh sáng nhu hòa của Thư Diệu _ mắt Thư Diệu rất đẹp, khiến nam nhân có chút lưu luyến.

Thư Diệu biết nam nhân căn bản không có việc gì để làm, nhìn thấy ánh mắt nam nhân chấn động, trong lòng hắn nói không nên lời tư vị gì. Thư Diệu cũng không có vạch trần nam nhân đang “ nói dối”.

Hắn thuận theo lời nam nhân, thấp giọng nói: “Chuyện này để sau rồi nói, hẳn là không phải quá quan trọng, đúng không?” Hắn từng bước một thử hỏi nam nhân, quan sát đến biểu tình của nam nhân, hắn không hy vọng quấy nhiễu đến tâm tình của y.

“……” Lâm Mộ Thiên đang do dự.

Nhìn thấy nam nhân đang tự hỏi, Thư Diệu động tác rất nhẹ một phen ôm nam nhân, cẩn thận đem nam nhân ôm vào lòng. Sườn mặt hắn dán lên khuôn mặt nóng bỏng của nam nhân, độ nóng kia làm cho Thư Diệu nhíu mày: “Mặt của anh nóng quá, có phải sinh bệnh hay không? Vì sao không nói cho tôi biết?” Giọng hắn rất ôn hòa.

Y đã bị bệnh vài ngày, chẳng qua Thư Diệu không biết mà thôi. Vì Thư Diệu gần đây vì chuyện đóng phim mà bận rộn, y không muốn quấy rầy đến Thư Diệu, cũng không muốn vì một chút “ bệnh vặt” mà khiến nhiều người vì y lo lắng.

“Tôi uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ khoẻ lại nên cậu không cần lo lắng, mau mau trở về quay phim đi.” Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng có phải Thư Diệu bỏ lại đoàn phim mà chạy tới hay không, y không muốn quấy rầy Thư Diệu công tác, “Cậu mau trở về đi thôi, A Nhạc vẫn đang chờ cậu.”

“Phân diễn hôm nay đã quay xong rồi, giờ tôi có thể cùng anh.” Thư Diệu tỏ thái độ, nam nhân cũng không có lý do cự tuyệt. Thư Diệu bảo nam nhân ở bên ngoài chờ hắn trong chốc lát, hắn đi vào đổi quần áo xong liền ra. Nam nhân trả áo khoác lại cho Thư Diệu, đó là trang phục trong phim của Thư Diệu, y không thể mặc ở trên người.

Nam nhân thành thật ở bên ngoài chờ Thư Diệu, Thư Diệu liền đi ra, nhưng lúc hắn đi ra A Nhạc cũng đi theo hắn ra tới, hai người còn nói nói cười cười. Nam nhân nhìn thấy cảnh này mày không dấu vết nhíu một cái.

Lúc này, Thư Diệu cũng thấy nam nhân, phát hiện nam nhân sắc mặt không tốt lắm. Sau khi hắn và A Nhạc mỗi người đi một ngả, liền đi tới nam nhân bên này, nam nhân vẫn bảo trì phong độ, có điều trên mặt không có biểu tình dư thừa mà chỉ có vẻ quá mệt.

“Nếu anh mệt, tôi sẽ đưa anh trở về nghỉ ngơi, đồ ăn có thể đưa đến tận phòng.” Thư Diệu không có ý gì khác, mỗi lần bên cạnh có người đi ngang qua, hắn đều buông nam nhân ra, cùng nam nhân bảo trì khoảng cách, dù sao cũng là nhân vật công chúng không thể quá rêu rao.

Trở về phòng?

Vậy khẳng định không được, nếu Lâm Việt gặp Thư Diệu sẽ thật xấu hổ, Lâm Việt nhìn thấy Thư Diệu cũng sẽ giận,. Thư Diệu khẳng định cũng không muốn gặp Lâm Việt, cho nên đề nghị của Thư Diệu rất nhanh đã bị nam nhân bác bỏ, cuối cùng hai người vẫn tìm tới nhà hàng. Lúc ăn cơm nam nhân có chút không yên lòng thuận miệng trả lời câu hỏi của Thư Diệu, thậm chí đôi khi Thư Diệu nói cái gì, y cũng không nghe vào, nhưng không khí lại hòa hợp một cách kỳ dị:

“Thật là trùng hợp, Thư Diệu anh ăn cơm ở đây à, không ngại tôi ngồi cùng bàn đi?” A Nhạc vừa mới tiến vào nhà hàng liền nhìn thấy Thư Diệu, phát hiện Thư Diệu cùng Lâm Mộ Thiên một chỗ, hắn đã chủ động đi tới.

Lâm Mộ Thiên không nói gì, Thư Diệu nhìn nam nhân liếc mắt một cái, phát hiện biểu tình của nam nhân không khác bình thường, liền hướng A Nhạc gật gật đầu: “Cậu ngồi đi, không cần quá ồn là được, chúng tôi thích im lặng.”

A Nhạc vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói không dứt, nói cái gì hôm nay cảnh diễn kia đạo diễn quay hắn không đẹp, nhưng quay Thư Diệu lại rất đẹp. Lâm Mộ Thiên cũng chỉ nghe, không có lên tiếng chen vào, thẳng đến khi A Nhạc nói mệt sẽ tự động câm miệng.

Thư Diệu nói với nam nhân một chút chuyện mấy ngày nay quay phim, vì A Nhạc ở đây nên nam nhân không ngừng thất thần, làm cho Thư Diệu có chút bất mãn, nhưng Thư Diệu cuối cùng cũng không có trách cứ nam nhân.

“Tôi ăn no rồi.” Lâm Mộ Thiên đứng lên, đối với Thư Diệu và A Nhạc nói cáo từ, “Tôi đi về trước, các cậu chậm rãi tán gẫu, ngại quá không thể bồi.” Y không muốn ở lại nữa, nói y không phong độ cũng tốt, nói y keo kiệt cũng được, y chính là không thoải mái, thật sự không!

Lần này Thư Diệu không có mở miệng giữ nam nhân lại, nam nhân say xẩm trở về phòng, khi y tới hành lang thì đã đi không đặng. Ngay tại lúc nam nhân cảm thấy mình sắp té xỉu thì một cánh tay hữu lực ôm lấy eo nam nhân, ổn định thân thể y.

Nam nhân vô lực nghiêng đầu, lại thấy sườn mặt Thư Diệu gần gang tấc……

Là Thư Diệu sao?

Thật là Thư Diệu sao?

Ngay cả bản thân nam nhân cũng không thể xác định, Thư Diệu không phải đang cùng A Nhạc ăn cơm sao? Như thế nào lại ôm y? Nam nhân có chút hồ đồ, thần trí cũng trở nên hơi mơ hồ……

Thư Diệu vẫn rất lo lắng an nguy của nam nhân, hắn đi theo phía sau nam nhân. Thân thể nam nhân phi thường suy yếu, lúc ăn cơm hắn đã nhìn ra, nam nhân mấy lần muốn mở miệng đứng lên nhưng cuối cùng đều nhịn xuống. Vốn hắn tính cơm nước xong sẽ đưa nam nhân trở về, đáng tiếc nam nhân lại chủ động đề nghị rời đi trước, hắn lo lắng nên theo tới.

Thư Diệu biết nam nhân có chút không xác định, hắn mệt mỏi thở dài một hơi: “Tôi là Thư Diệu, không phải Vĩnh Trình, cũng không phải Lâm Việt, không cần gọi nhầm, tôi sẽ thương tâm.” Hắn hôn hai má nóng bỏng của nam nhân, đem nam nhân ôm vào phòng hắn.

Đúng vậy _ là phòng Thư Diệu!

Lâm Mộ Thiên không quá thoải mái, nhưng vẫn “uh” một tiếng, Thư Diệu đem y đặt ở trên giường, liền gọi điện thoại tìm bác sĩ tới xem bệnh cho Lâm Mộ Thiên. Sau khi cho nam nhân uống thuốc xong bác sĩ mới rời đi.

“Bác sĩ nói anh đang phát sốt, bệnh tích luỹ quá lâu, hơn nữa anh không thể bị cảm lạnh, vậy nên anh ở nơi này của tôi nghỉ ngơi đi, Lâm Việt bên kia tôi sẽ thay anh đi xử lý.” Thư Diệu canh ở bên giường nam nhân, khi hắn nói chuyện, hơi thở đều phun ở trên mặt nam nhân. Nếu là trước đây, nam nhân khẳng định sẽ tránh đi hơi thở ái muội này, nhưng giờ phút này nam nhân toàn thân vô lực, chỉ có thể mở to hai mắt mê ly nhìn Thư Diệu.

Nam nhân lắc đầu: “Không cần cùng Lâm Việt phát sinh xung đột nữa……” Như vậy nam nhân sẽ khổ sở, một người là em trai y, một người là bạn y, hai người đều là người từng cùng y có quan hệ thể xác.

“Được, tôi đáp ứng anh.” Thư Diệu do dự trong chốc lát mới gật đầu đáp ứng nam nhân, hắn lựa chọn thuận theo ý nguyện nam nhân.

“Về sau cũng không cần……”

Thư Diệu thật khó xử, nhưng vẫn gật đầu: “Chỉ cần cậu ta không vi phạm, tôi sẽ không cùng cậu ta trở mặt, anh không cần lo lắng.” Hắn ôm ôm bả vai nam nhân, làm cho nam nhân có thể an tâm.

Thân thể nam nhân lúc lạnh lúc nóng, tay cũng khi băng khi nhiệt. Thư Diệu nắm cái tay khẽ run của nam nhân, hỏi tình trạng y: “Rất khó chịu sao? Có phải giờ anh rất lạnh hay không?”

“ Ừ ” nam nhân thần trí không rõ trả lời, tiếng y ngậm ở trong miệng có vẻ rất mơ hồ, “Lạnh quá……” Nam nhân nắm chặt chăn, cả người co rút chặt vào trong ngực.

Thư Diệu bế nam nhân lên để cho nam nhân tựa ở trong ngực hắn, hai tay gắt gao cầm tay nam nhân, hơn nữa vây trên thân nam nhân với chăn kín mít. Nam nhân nhân bị nóng lạnh luân phiên khiến cho khó chịu mà bắt đầu thấp giọng thống khổ nghẹn ngào.

Thật khó chịu……

Cái cảm giác này nam nhân cũng sắp quên rồi, rất nhiều năm trước, lúc Thanh Dương “ cự tuyệt” y, sau đó y bệnh nặng một hồi, khi đó cùng hiện tại không khác gì mấy. Lần này bệnh giống như thức tỉnh lại những chuyện không thoải mái mà y đã trải qua nên y nắm chặt áo Thư Diệu, tay không ngừng run run.

“Không phải anh đang giận tôi đó chứ? Cảnh diễn hôm nay đó là nội dung phim cần như vậy.” Thư Diệu không có tiếp tục nói tiếp, hắn biết nam nhân hẳn đã hiểu ý tứ của hắn. Hắn quay mặt nam nhân qua, muốn hôn đôi môi run run của nam nhân nhưng y lại tránh được hắn hôn.

Lâm Mộ Thiên nhắm mắt, tựa hồ đang nhẫn nại gì đó, giọng y ôn hòa tỏ vẻ: “Tôi bị cảm, sẽ lây bệnh cho cậu, cậu tốt nhất đừng dựa vào tôi gần quá…… Đừng…..” Y còn chưa nói xong, Thư Diệu liền nhân lúc y không chú ý, nhẹ nhàng chuyển mặt y qua. Đôi môi đường cong ôn nhu rõ ràng kia vững vàng hôn lên đôi môi vì run run mà hé mở của nam nhân.

Môi nam nhân so với bình thường nóng hơn rất nhiều, hơi thở cũng nóng bỏng người. Đầu lưỡi Thư Diệu tách mở môi nam nhân ra, nhẹ nhàng, ôn nhu, thương tiếc khiêu khích đầu lưỡi nóng cháy của nam nhân. Hắn ngậm vào đầu lưỡi nam nhân, khoang miệng nóng bức của nam nhân cứ như muốn hòa tan đầu lưỡi hắn. Nam nhân vô lực chỉ có thể giương miệng, tùy ý Thư Diệu đòi lấy, tham lam mút vào chất lỏng trong miệng y.

Kia đầu lưỡi ướt mềm quấn quanh đầu lưỡi vô lực của nam nhân, nụ hôn ôn nhu kia, có vẻ ái muội lại triền miên. Hơi thở của nam nhân trở nên dồn dập, thân thể đang dần dần nóng lên, nhưng hàn khí bên trong vẫn không vì vậy mà bị xua tan. Đầu lưỡi linh hoạt của Thư Diệu trượt vào miệng nam nhân, dẫn dắt động tác của y……

Hai má mam nhân trở nên nóng bỏng, giống như đang thiêu đốt, khô khốc khó chịu. Hai mắt y phiếm nhợt nhạt tơ máu, nhìn qua vừa bất lực lại vừa đáng thương, lại làm cho người ta nhịn không được muốn ôm y.

Thư Diệu hôn, ôn nhu lại triền miên, đầu lưỡi quấy đảo đầu lưỡi vô lực của nam nhân. Mùi hương trên thân Thư Diệu rất dễ chịu, làm cho nam nhân thả lỏng.

Triền miên……

Ôn nhu……

Ánh mắt mê mang của nam nhân bởi vậy mà chấn động.

Ngay lúc Thư Diệu hôn nam nhân đến mức khó chia lìa, bên ngoài truyền đến tiếng cửa phòng bị đẩy ra, còn kèm theo tiếng bước chân rõ ràng, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần……

Đột nhiên.

Một tiếng cười nhạo lạnh băng và tràn ngập tức giận, nháy mắt vang lên ở trong phòng:

“Hai người các người đang làm cái gì?!”

Cùng với một câu trào phúng lạnh băng này là người xuất hiện ở trong phòng, cư nhiên là Nhiên Nghị mang theo vẻ mặt tức giận cùng trào phúng…… ( Edit: =.,= đậu, ca cứ tranh đi bắt gian) (

Bạn đang đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang của Mặc Kỳ Lân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.