Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 224

Phiên bản Dịch · 3667 chữ

Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang nhưng Lâm Mộ Thiên lại do dự rốt cuộc có nhận hay không, Lâm Việt nghiêng đầu thần thái bình tĩnh nhìn y.

“Sao lại không nhận điện thoại?” Lâm Việt nhẹ giọng nhắc nhở y.

“Tôi…… Tôi không muốn nhận.” Lâm Mộ Thiên có chút khiếp đảm giương mắt nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ thần sắc bình tĩnh bên cạnh mình (T.T tội thúc chứ), trong lòng y tràn ngập lo lắng cùng bất an _ nếu là Thư Diệu gọi tới vậy sẽ làm sao bây giờ……

“Ồn quá.” Lâm Việt liếc mắt nhìn nam nhân một cái, hắn liền dập điếu thuốc trong tay, chuẩn bị xoay người đi nhận điện thoại. Nam nhân nếu không nhận vậy hắn tự mình đi nhận, tiếng chuông điện thoại làm cho hắn thật khó chịu.

“Tôi tự tiếp.”

Dưới tình huống không có biện pháp, Lâm Mộ Thiên đành phải nhanh hơn Lâm Việt một bước, tiếp điện thoại.

“Alo……”

Lâm Mộ Thiên thật do dự mở miệng, y cẩn thận nhìn Lâm Việt, phát hiện Lâm Việt đang chăm chú nhìn mình, y liền khẩn trương gấp bội.

“Mộ Thiên, thật có lỗi, hôm nay lúc gần về tôi quên nói với anh đêm mai có một party thương mại lớn muốn anh tham dự. Party tổ chức ở cảng du thuyền sang trọng, anh nhất định phải tham dự đúng giờ nhé!” đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở khẩn trương của người đại diện, người đại diện tràn ngập có lỗi giải thích, “Thật sự xin lỗi, trễ như vậy còn quấy rầy anh……”

Lâm Mộ Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là người đại diện gọi tới, hại y còn tưởng rằng là Thư Diệu……

Y lễ phép đáp ứng rồi mới chậm rãi ngắt điện thoại, nếu có thể y thật muốn quăng điện thoại ra xa, để không đến mức khiến cho y lo lắng đề phòng giống đang làm chuyện xấu như vậy. (=.,=)

Lâm Việt vốn còn muốn hỏi bức tranh kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn nhớ rõ ngày đó bức tranh kia là bị Nhiên Nghị mang đi. Bức tranh xuất hiện ở trong nhà nam nhân chính là một nguyên nhân, không hề nghi ngờ bức tranh này khẳng định là Nhiên Nghị đưa cho y. Hắn không muốn suy đoán, cũng không muốn tưởng tượng mối quan hệ giữa nam nhân và Nhiên Nghị, nhìn nam nhân lộ ra biểu tình khẩn trương, hắn liền mất hứng thú đi tìm căn nguyên vấn đề. Lâm Việt trước giờ đều luôn bình tĩnh, nay trong lòng lại nổi lên tư vị khổ sở.

“Là người đại diện gọi tới, trước khi tan tầm cô ấy quên nhắc nhở tôi lịch ngày mai, cho nên cố ý gọi tới……”

“Em cũng chưa hỏi gì cả, anh không cần giải thích với em.” Lâm Việt ngắt lời nam nhân, hắn hy vọng nam nhân không đối với hắn sợ hãi như vậy, không đến mức khiến Lâm Việt cảm thấy bản thân cứ như yêu quái ăn thịt người.

Bất quá nam nhân chủ động giải thích với hắn, điểm này vẫn khiến nội tâm hắn cảm giác vui sướng, này chứng tỏ nam nhân rất để ý cảm giác hắn.

“Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chắc cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, gần đây công ty không ổn định, cậu cũng mệt mỏi, ngủ đi.” Lâm Mộ Thiên kéo chăn, kéo cái chăn tụt xuống bên hông lên bao trùm khuôn ngực trần trụi của hai người.

Lâm Việt nhìn nam nhân trong chốc lát, mới chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng dựa vào mặt nam nhân nghỉ ngơi. Hơi thở nhẹ nhàng kia phun ở trên mặt nam nhân, giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua mặt y.

Đêm nay, Lâm Việt ôm nam nhân ngủ thẳng đến hừng đông, đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong gần mấy tháng qua. Bình thường không có Lâm Mộ Thiên ngủ bên cạnh, hầu như mỗi đêm hắn đều mất ngủ, có lẽ đã quen sự tồn tại của nam nhân, hắn mới có thể đối với y ỷ lại như thế. Những lúc ngủ không được Lâm Việt lại đi tìm từng bạn giường đến thay mình làm ấm giường, nhưng những người đó chỉ làm hắn cảm thấy phiền chán và không tự nhiên.

Cảm giác ôm hoàn toàn không giống với khi ôm nam nhân, hơn nữa trên thân nam nhân phát ra loại hơi thở đặc thù, cùng với mùi tóc thơm ngát, làm cho hắn cảm thấy bình tĩnh lại thoải mái, đó là thứ mà người khác không có.

Đó là mùi của anh hai……

Làm cho Lâm Việt yêu thích không buông tay.

Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ tới Lâm Việt sau khi tỉnh sẽ rời đi, dù sao Lâm Việt cũng là giám đốc của công ty, bình thường có rất nhiều việc cần hoàn thành. Nhưng Lâm Việt lại không có rời đi, cả buổi sáng mọi việc đều xử lý thông qua điện thoại và phân phó trợ lý làm.

Hôm nay y cũng không có hoạt động gì, chỉ có buổi tối cần tham dự một party thương mại lớn, cho nên ban ngày hai người liền ở nhà nghỉ ngơi. Tình cảnh hiện tại khiến y nhớ tới cuộc sống ở chung mấy tháng trước.

Bình tĩnh lại tự nhiên, lại mang theo ấm áp nhàn nhạt, có lẽ là huyết thống ràng buộc nên trong lòng nam nhân đối với em trai Lâm Việt này, y luôn có nhiều hơn một phần quan tâm.

Có đôi khi chính nam nhân cũng không rõ, rốt cuộc ở trong lòng y ai quan trọng hơn…… ( Thúc tự hỏi trong lòng thúc mấy thằng cầm thú ai quan trọng hơn – beta )

Trong lúc đó, Lâm Việt đi xuống gara đem túi giấy da chứa ảnh giường chiếu của nam nhân lấy lên lầu, hắn ngồi ở trên sô pha mở ra nhìn nhìn một hồi vẫn tìm không ra manh mối. Mấy tấm ảnh này bị cắt xén rất kỹ thuật, nhìn không ra phòng và bối cảnh xung quanh, rất khó phán đoán người còn lại trong ảnh là ai???? Bất quá chuyện này hắn không tính để cho nam nhân dính líu vào, hắn đã tìm người đi thăm dò, giờ chỉ cần chờ tin tức.

“Anh hai, anh suy nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy, cẩn thận phỏng tay.” Lâm Việt mặc áo ngủ đi vào phòng bếp, ổn định cái tay đang cầm bình cà phê của nam nhân. Nếu không phải hắn xuất hiện đúng lúc, cà phê nóng bỏng kia đã làm phỏng tay nam nhân.

“Không nghĩ gì cả……” Lâm Mộ Thiên vững vàng buông bình cà phê xuống, trong lòng ít nhiều nghĩ mà sợ.

Lâm Việt có chút đăm chiêu tiếp nhận cà phê nóng mà nam nhân đưa qua, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Thời gian không còn sớm, thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuất phát.” Nam nhân thế này mới biết, thì ra Lâm Việt cũng tham dự hoạt động thương mại đêm nay.

……

Đêm đó bảy giờ, Lâm Mộ Thiên cùng Lâm Việt hai người trang phục chỉnh chu, ngồi trên chiếc Hummer thân dài của Lâm Việt đi vào cảng. Từ thảm đỏ đi tới đã đón vô số phóng viên, dưới sự chú ý của vô số người, cùng với ánh đèn chiếu vào, đón tiếng thét chói tai của fan hâm mộ đi lên du thuyền xa hoa thật lớn. Hôm nay là ngày chiếc du thuyền xa hoa có tên “Tiểu Thái Thản” chính thức thử hàng, cũng là ngày cắt băng khánh thành.

Trên du thuyền, vô số nhân vật nổi tiếng, tai to mặt lớn tập hợp lại, hiện trường đều là ngôi sao, hơn nữa nhân vật xã hội nổi tiếng cũng đại đa số là những người thường xuyên được đề cập trên tin tức. Khi Lâm Mộ Thiên tới hiện trường liền nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc từng thấy ở trên TV và tạp chí, nhìn thấy trường hợp hoành tráng lại hoa lệ như vậy, nam nhân dù có trì độn như thế nào cũng biết được “Bọn họ” khẳng định cũng tới đây. (bọn họ là ai thì biết giồi nhỉ:3)

Người tiến đến tham gia hoạt động rất nhiều, không thể từ trong đám đông tìm ra thân ảnh mấy người kia. Nếu nói đêm nay là một hoạt động thương mại lớn, còn không bằng nói là một buổi tiệc xa hoa của những nhân vật xã hội nổi tiếng.

“Hoan nghênh quý khách hôm nay tới tham dự buổi lễ ra khơi của du thuyền, du thuyền của chúng tôi chủ yếu phục vụ giải trí là chính. Nó vừa chở quý khách ra biển, đồng thời, còn có thể thưởng thức nhiều dịch vụ trên du thuyền sang trọng, hi vọng quý khách có một tuần thật vui vẻ trên du thuyền, xin mời quý khách tận tình hưởng thụ……” MC đêm nay là người dẫn chương trình nổi tiếng của làng giải trí, là một MC nổi tiếng.

Đứng trong đại sảnh lộng lẫy, hoa lệ như hoàng cung, Lâm Mộ Thiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mọi người đều chú ý người đàn ông bình thường ở trên TV nhìn hàm hậu, chân nhân, lại ôn nhuận, thân sĩ này.

Trong đám người, có người cảm thấy hứng thú bàn luận về Lâm Mộ Thiên —

“Đó là Lâm Mộ Thiên sao? Sao so với trên TV nhìn thuận mắt hơn nhiều?” người phụ trách Công ty giải trí Đông Tinh đánh giá nam nhân giữa đám người.

“Hắn đúng là không quá ăn ảnh, người thật cũng bình thường, có điều khí chất hấp dẫn các rạp phim.” Một ông chủ lớn của công ty nào đó đưa ra đánh giá.

“Ông chủ của hắn trước kia nổi danh như vậy, ai lại không biết hắn, ông chủ hắn chính là người cầm quyền công ty giải trí Phong Xa đời trước, cái người làm việc ngoan độc kia đó.” Một nhân vật trung niên nổi tiếng nào đó cảm thán. (nói về lão ba thúc mà sao lại nói là ông chủ của thúc nhở >’’<)

……

Lâm Mộ Thiên không để ý đến người bên ngoài bàn luận, tuy y không thích người khác ở sau lưng đánh giá ba ba y, nhưng y thủy chung cũng không quản được miệng người khác.

“Anh hai, có một đối tác làm ăn ở Bắc Mĩ bên kia, em đi qua chào họ một tiếng, mình anh tùy tiện tìm người tâm sự đi.” Lâm Việt ở bên tai nam nhân nhẹ giọng nói. Nhìn thấy nam nhân gật đầu đồng ý sau, hắn mới len qua đám người đi đến trao đổi với đối tác làm ăn, rất nhanh thân ảnh Lâm Việt đã biến mất ở trong đám người.

Lâm Mộ Thiên lấy tư cách du khách tới tham gia hoạt động này, y không cần lên tiếng, không cần làm dáng, chỉ cần hưởng thụ việc thử hàng này. Khi phóng viên đài truyền hình phỏng vấn y, y chỉ nói vài câu cảm tưởng, kẻ có tiền luôn thích dùng ngôi sao để phô trương.

Nam nhân tại đại sảnh gặp được người quen, đó là nữ người mẫu cao gầy xinh đẹp ngồi cạnh y ở phiên đấu giá lần trước. Nữ người mẫu kia tỏ vẻ tiếc hận vì không mua được bức tranh đó, lúc từ trong miệng Lâm Mộ Thiên biết được bức tranh kia đang ở trong nhà nam nhân thì cô lại mãnh liệt muốn mua lại với giá gốc, Lâm Mộ Thiên xua tay cự tuyệt cô. Bức tranh kia cũng không phải của y, y không có quyền chi phối.

“Như vậy sao, thật là đáng tiếc.” Nữ người mẫu lấy ra một danh thiếp, nhiệt tình đưa cho nam nhân, “Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh muốn chuyển nhượng bức tranh, phải nhớ liên hệ với tôi trước tiên nha!”

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Lâm Mộ Thiên đành phải tiếp nhận danh thiếp, gật đầu đáp ứng: “Uhm.” Thế này mới tránh được dây dưa dư thừa giữa y và nữ người mẫu.

Lúc này.

Di động trong túi Lâm Mộ Thiên vang lên, y lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Vĩnh Trình gọi tới. Vì MC hiện trường nói lớn quá nên có thể y sẽ không thể nghe rõ, vì vậy nam nhân bước nhanh xuyên qua đám người đi vào hành lang.

Hành lang được trải thảm đỏ, ánh đèn có chút mờ ảo, trên tường phủ kín giấy dán hoa lệ, đèn tường thủy tinh được gắn đều dọc hành lang, tràn ngập phong cách ngoại quốc.

Nam nhân vừa nhấc điện thoại lên, y chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vĩnh Trình từ đầu kia điện thoại truyền đến.

“Vì sao ngày hôm qua anh không tiếp điện thoại tôi?” giọng nói mang theo chút bất mãn của Vĩnh Trình từ đầu kia điện thoại truyền đến.

“……” Lâm Mộ Thiên há miệng lại không biết hẳn nên trả lời như thế nào.

Không có được đáp án, Vĩnh Trình thay đổi một phương thức hỏi khác: “ Cả ngày hôm qua, sao điện thoại của anh đều gọi không thông?”

“……”

“Sao không trả lời tôi, ngày hôm qua anh bề bộn nhiều việc sao?”

“Cũng không phải bề bộn nhiều việc, chính là……” Nam nhân tạm dừng một chút, mới thấp giọng giải thích: “Chính là ngày hôm qua…… Ngày hôm qua điện thoại của tôi hết pin.” Lâm Mộ Thiên nói dối, trong lòng y khó tránh khỏi có chút áy náy.

Vĩnh Trình trầm mặc nửa ngày sau, cũng không hỏi nhiều, hắn nói sang chuyện khác, hỏi nam nhân đã lên du thuyền chưa, biết nam nhân đã ở trên thuyền hắn liền trở nên dị thường tinh thần (=.,=), một tuần kế tiếp hẳn sẽ không quá nhàm chán. Bởi vì hai người đều có chuyện riêng muốn làm nên ở những trường hợp như thế này cũng không tiện gặp mặt, nhưng Vĩnh Trình lại tỏ vẻ chờ bận xong chuyện bên kia sau sẽ lập tức đi tìm y.

Sự nhiệt tình của Vĩnh Trình có đôi khi làm cho nam nhân cảm thấy thật hoang mang. Tình cảnh của nam nhân thật đúng là khó nói, bị nhiều người canh chừng như vậy, y cũng không biết thuật phân thân, cũng không có biện pháp chiếu cố hết. Y chỉ có thể duy trì phương thức như “ bạn bè ” để gặp mặt, nhưng bọn họ lại luôn đối với y làm cái chuyện kia. Mỗi lần tới thời điểm trọng yếu, nam nhân đều chống cự không được, đều bại trận……

Vừa trở lại phòng tiệc, Lâm Mộ Thiên liền đụng vào một người mà y không muốn nhìn tới.

“Đi gấp như vậy, vội vàng đi đầu thai à? Hay vội vàng đi để bị người thao?” Nhiên Nghị mắt lạnh đánh giá nam nhân, trào phúng cùng khinh thường trong mắt hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, trong hội trường tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, nhưng nam nhân lại vô tâm thưởng thức.

“…….” Lâm Mộ Thiên làm bộ không thấy, không nghe gì cả, thầm nghĩ nhanh lên rời đi.

Lâm Mộ Thiên trầm mặc đổi lấy Nhiên Nghị bất mãn (=.,= chướng cũng vừa thôi ca), hắn liếc mắt nhìn nam nhân một cái, bên miệng hiện lên nụ cười tràn ngập hàn ý: “Đại minh tinh, mấy tấm ảnh kia chụp không tồi đi?”

Nhất thời, cả người Lâm Mộ Thiên cứng ngắc khựng ở tại chỗ, Nhiên Nghị cười lạnh vươn tay, bắt lấy cánh tay nam nhân, kéo nam nhân đang bị vây trong kinh ngạc cùng không tin trở lại.

“Cậu……” Lâm Mộ Thiên run run đôi môi, khó có thể tin nhìn người trước mắt, “Mấy tấm ảnh đó là cậu gửi?”

“Mấy tấm ảnh đó tôi còn rất nhiều, nếu anh muốn xem thì hẹn một ngày tới chỗ tôi đi.” Nhiên Nghị hào phóng thừa nhận việc làm của mình, hắn ác ý để sát vào nam nhân: “Có thể thuận tiện chụp thêm mấy tấm, nếu anh thích, hôm khác tôi sẽ gửi thêm mấy tấm đến công ty anh.” mỗi một câu, mỗi một chữ của hắn đều đâm nam nhân tổn thương.

Thật hiển nhiên, sự thật đã bày ra trước mắt, người dùng ảnh giường chiếu để uy hiếp và vơ vét tài sản Lâm Việt chính là Nhiên Nghị! Hơn nữa mấy tấm ảnh khó coi kia cũng là do Nhiên Nghị chụp, nói như vậy mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng ……

Nhiên Nghị làm như vậy là muốn giúp Thư Diệu? Thay Thư Diệu trả thù Lâm Việt? Nếu thật sự là như vậy, vậy hắn thật là đã trăm phương ngàn kế tìm đúng nhược điểm của Lâm Việt. Mà y cũng biết, Nhiên Nghị đúng là có quyền thế. Nhiên Nghị không sợ thế lực Lâm Việt, cho dù Lâm Việt biết ảnh là do hắn chụp, Lâm Việt cũng không thể làm gì với hắn.

“Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Chỉ cần cậu đem phim ảnh trả lại cho tôi, không cần dùng mấy thứ kia uy hiếp Lâm Việt, cậu muốn tiền tôi có thể cho cậu, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi……” Lâm Mộ Thiên vô lực rũ đầu xuống, ánh mắt y trở nên hồng hồng, phiếm quang mang ướt át. Y không muốn để Nhiên Nghị nhìn thấy bộ dáng chật vật của y như thế, như vậy cũng chỉ đổi lấy sự khinh thường càng thêm mãnh liệt của đối phương.

Nam nhân không muốn trở thành gánh nặng và trói buộc của ai.

“Anh cho là tôi rất thiếu tiền sao?” lời nói khiêu khích của Nhiên Nghị làm cho nam nhân á khẩu không trả lời được.

“Mấy tấm ảnh kia làm sao cậu có? Cậu chụp khi nào? Vì sao tôi cũng không biết?” Lâm Mộ Thiên cảm thấy sắp điên rồi, người này tại sao cứ luôn phá hư cuộc sống của y! (vì iu mà:333)

“Đại minh tinh, anh kích động như vậy làm gì, hiện tại có rất nhiều người đang nhìn, anh không nhớ rõ tôi liền nhắc nhở anh cũng được. Nói như thế nào, chúng ta cũng từng ‘’ở chung’’ một đoạn thời gian, chụp mấy tấm ảnh còn không dễ dàng sao?”

Y nghĩ tới……

Lần đó sau khi gặp nạn ở nước ngoài, y đúng là bị Nhiên Nghị nhốt thật lâu, chẳng lẽ là chụp lúc đó ……

Nam nhân nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu như vậy: “Xin cậu không cần nhằm vào Lâm Việt.” Nói như thế nào, Lâm Việt cũng là em trai y, loại chuyện này lại vì y mà dựng lên, y không thể không đếm xỉa đến.

“Anh đừng có ngây thơ, anh cũng đã từng tuổi này rồi còn không thực tế như vậy, lúc trước khi hắn nuốt công ty Thư Diệu, sao không thấy anh thay Thư Diệu nói nửa câu?” Nhiên Nghị phiền chán nhíu mày, tựa hồ không muốn nghe nam nhân nhiều lời, liền mang theo vệ sĩ từ bên cạnh nam nhân lướt qua, lạnh đến nỗi làm cho người ta thất vọng, đau khổ.

Nhiên Nghị bình thường bề bộn nhiều việc, ở cục diện chính trị có rất nhiều chuyện đang đợi hắn xử lý, làm việc ở trong chính phủ lúc nào cũng phải cảnh giác, hắn cũng không có tâm tình gì đi quản việc này. Chuyện gửi mấy tấm ảnh kia hắn đều phân phó tâm phúc đắc lực đi làm, giờ xem ra hiệu quả của mấy tấm ảnh cũng không tệ lắm, vốn hẳn phải rất cao hứng nhưng khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy vẻ mặt bất an của nam nhân thì hắn nhíu mày.

Tối nay, bởi vì tâm tình phiền muộn nên Lâm Mộ Thiên uống chút rượu, người ta nói chuyện với y, y đều chỉ gật đầu, căn bản không biết người ta đang nói cái gì. Y không có tâm tình tiếp tục ở lại buổi tiệc nữa cho nên y nhờ nhân viên phục vụ phụ trách chiêu đãi khách trên du thuyền thay y sắp xếp phòng.

Nam nhân vừa mới bước một chân vào phòng thì đã bị nhân viên phục vụ nam mặc đồng phục, hơn nữa mũ đè tới rất thấp, còn cúi đầu im lặng kia bất ngờ đẩy mạnh vào phòng mà không kịp phòng bị.

Lập tức, cửa phòng bị đóng chặt lại.

“Cậu là ai……” Lâm Mộ Thiên còn chưa kịp hô lên thì đã bị người phía sau bịt kín miệng.

Dung mạo nhân viên phục vụ nam kia bị mũ che lấp, không thể thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo cùng cái cổ trắng nõn……

Nhân viên phục vụ nam một thân đồng phục sạch sẽ, dáng người lại hoàn mỹ, thân ảnh thon dài ảnh ngược trên tường dưới ánh sáng mờ……

Là ai? Tâm Lâm Mộ Thiên vì khẩn trương mà kinh hoàng, người này rốt cuộc là ai……

Bạn đang đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang của Mặc Kỳ Lân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.