Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 205

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Việt thật không yên lòng. Ai có mị lực có thể làm cho nam nhân vì hắn “diện” như vậy? Hắn thực muốn nhìn một cái người này rốt cuộc là ai, có bản lĩnh gì có thể làm cho nam nhân để ý như thế. (thúc iu anh ý nhất muh:3)

Trời đã tối như vậy rồi còn ra ngoài?

Lâm Mộ Thiên không cho Lâm Việt đi theo, sợ Lâm Việt mạo phạm người khác. Lần này y ra ngoài là muốn đi gặp Thanh Dương, lúc chiều, y gọi điện thoại cho Thanh Dương, vì hôm nay vừa lúc y có thời gian, liền hẹn Thanh Dương ra gặp mặt.

“Quá muộn rồi, hoặc là em cùng anh đi, nếu không ngày mai anh lại đi.” Lâm Việt thật lo lắng, hắn nghĩ mà sợ. Chuyện nam nhân mất tích đã ép buộc hắn lâu như vậy, hắn không hy vọng lại phát sinh chuyện hao tâm tốn sức như thế nữa.

Lâm Mộ Thiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ ngẩng đầu, đành phải nói: “Vậy cậu cùng đi với tôi, dù sao cậu cũng biết người kia.” Y vẫn giằng co không lại Lâm Việt, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

“Bất quá cậu phải đáp ứng tôi, không được vô lễ với người ta.”

Tuy rằng Lâm Việt rất không tình nguyện nhưng vì để cho y yên tâm, hắn vẫn phải gật đầu.

……

Trong nhà ăn.

Thanh Dương im lặng ngồi ở đối diện hai người, động tác thong thả cắt món ăn, đầu ngón tay tái nhợt của hắn mang một chiếc nhẫn bạch ngọc, dưới ánh đèn hoa mỹ tản ra ánh sáng u tĩnh. Hắn ăn rất từ tốn, động tác lười biếng lại thong thả, hơn nữa hắn một thân đường trang tơ lụa màu xanh cổ điển cùng dung nhan tinh xảo cao quý kia, từ xa nhìn qua thật giống như nhân vật bước ra từ trong tranh.

Lâm Mộ Thiên muốn chính thức giới thiệu Lâm Việt cho Thanh Dương nhận thức, nhưng Lâm Việt dường như phát hiện ý đồ của y, nên giành trước một bước: “Anh không cần giới thiệu, chúng ta đã quen nhau rồi.”

“Không sao, cũng giống nhau.” Giọng Thanh Dương miễn cưỡng, hắn không có ngẩng đầu nhìn Lâm Việt.

Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Việt bên cạnh, hắn như thế nào có thể không lễ phép như vậy. Cũng may Thanh Dương không ngại, bằng không y đã làm thất vọng ân nhân cứu mạng mình.

Y không dám đem chuyện Thanh Dương cứu mình nói cho Lâm Việt, nếu vậy Lâm Việt sẽ hỏi tìm căn nguyên.

Lâm Việt bồi bên cạnh Lâm Mộ Thiên, cũng không nói chen vào cái gì, chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện phiếm. Dưới ánh đèn, hai tròng mắt màu nâu sáng của Lâm Việt xinh đẹp long lanh, hắn vốn rất lịch sự, hơn nữa khuôn mặt hắn tuấn mỹ, trong nhu hòa lộ ra tư thái tiêu sái. Nói như thế nào trước kia hắn cũng là ngôi sao, trình độ thưởng thức lại phi thường độc đáo, từ tư thái hắn uống rượu thì có thể nhìn ra nhất định là người biết hưởng thụ cuộc sống, đùa bỡn quyền thế. Một bàn bọn họ không ngừng thu hút ánh mắt người bên ngoài.

Lâm Mộ Thiên mặc tây trang chính thống mà Lâm Việt ăn mặc cách điệu, Thanh Dương lại ăn mặc hoa lệ mà cổ điển. Lâm Mộ Thiên bị kẹp ở giữa hai người, khí chất có vẻ có chút không hợp.

“Lát nữa có hứng thú đến sòng bạc mới mở của tôi chơi một chút hay không, hôm nay vừa lúc tôi muốn đi qua đó có chút việc, có hứng thú thì theo tôi cùng nhau đi xem.” Thanh Dương thong thả giương mắt nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, đồng thời, vươn tay tiếp nhận khăn ấm nhân viên đưa qua.

“Không cần, tôi không bài bạc.” Lâm Mộ Thiên vội vàng lắc đầu cự tuyệt, y cảm thấy thật có lỗi, “Cậu cũng biết trước giờ tôi chưa từng đến sòng bạc, tôi cũng không thích trò giải trí như vậy.”

Lâm Việt ngược lại đối với đề nghị của Thanh Dương bắt đầu hứng thú, hắn một bên đem đồ đã cắt xong đưa cho Lâm Mộ Thiên, một bên cảm thấy hứng thú hỏi Thanh Dương: “Sòng bạc kia của anh, chính là cái mới khai trương ở Tây khu?”

Động tác của hắn tất cả đều rơi vào mắt Thanh Dương, Thanh Dương chỉ trầm mặc gật đầu.

“Anh hai, dù sao đêm nay chúng ta cũng rất rảnh, không bằng đi xem thử đi, thế nào?” Lâm Việt trực tiếp vô cùng trưng cầu ý kiến của y. Ở trong mắt Lâm Việt đi sòng bạc chơi cũng không có gì đáng nói, có đôi khi hắn còn có thể hẹn mấy đối tác làm ăn đến sòng bạc chơi mấy ván.

Lâm Mộ Thiên cau mày, rất là do dự.

“Nếu rảnh thì cùng đi đi.” Thanh Dương ở một bên thong thả bổ sung, hai tròng mắt u tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vẻ mặt do dự của Lâm Mộ Thiên. Bộ dạng nam nhân bàng hoàng lo lắng cực kỳ giống trước kia, trong mắt hắn nam nhân Lâm Mộ Thiên này, thật đúng là chẳng thay đổi chút nào.

Lâm Việt cũng nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Thiên giống như chờ đợi, dưới ánh mắt hỏi cùng chờ đợi của hai người, y vẫn là không thể thừa nhận được áp lực đành gật đầu _ đi thì đi, đi xem cũng tốt……

Ba người nói chuyện cũng dần dần trở nên quen thuộc, tìm được đề tài chung để nói, Lâm Việt cũng thỉnh thoảng chen vào hai câu, Thanh Dương cũng không để ý. Hắn vội vàng cùng Lâm Mộ Thiên ôn chuyện, cũng không có tâm tình đi quản người bên ngoài.

“Hôm nay tôi rất cao hứng, còn có…… Thanh Dương, cám ơn cậu luôn giúp đỡ tôi như vậy.” Lâm Mộ Thiên uống chút rượu, sắc mặt hơi đỏ lên, trong lòng nghĩ cái gì cũng liền nói ra lời .

Lâm Mộ Thiên thật đúng là từ trước giờ vẫn không nghĩ tới có thể thoải mái cùng Lâm Việt, còn có Thanh Dương ngồi với nhau ăn cơm như vậy, hài hòa đến nỗi làm cho chính y cũng cảm thấy không quá chân thật. Có lẽ là may mắn sống sót sau tai nạn, lại có lẽ là do y luôn luôn im lặng đã lâu, tóm lại, hôm nay y trải qua thật thoải mái, thật vui vẻ.

Ba người từ nhà ăn đi ra, Lâm Mộ Thiên coi như thanh tỉnh, chỉ có sắc mặt hơi đỏ. Ban đêm rất lạnh, Lâm Việt cởi áo khoác khoác lên vai Lâm Mộ Thiên, toàn bộ quá trình tự nhiên mà phối hợp.

“Cám ơn.” Lâm Mộ Thiên mỉm cười.

“Không có gì.”

Lâm Việt không dấu vết ôm thắt lưng y, tựa vào nhau thật ấm áp, y không có đẩy ra.

“Thật không nghĩ tới, hai anh em các người tình cảm thật đúng là không tồi.” giọng Thanh Dương rất thấp, cũng rất lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, lông mi thật dài của hắn ở trong gió run run. Lông mi kia bao trùm đôi mắt lấp lánh như ngọc lưu ly, thuộc hạ Thanh bang tiến lên nâng hắn, hắn lười biếng lại sang trọng, cả người nhìn qua cũng rất tinh xảo.

Rất nhanh, ba người liền ngồi xe riêng của Thanh Dương đi tới đoạn phồn hoa nhất của Tây khu, lên thuyền tiến vào sòng bạc tự hào nhất của khu.

Sòng bạc được xây trên hải đảo bờ tây, xung quanh không có cầu vượt nối đảo, chỉ có thể ngồi thuyền hoặc là ngồi máy bay trực thăng riêng mới tiến vào được, đương nhiên người có thể tới đảo này đều là người có tiền.

Sau khi tiến lên đảo thì có chuyên gia thay bọn họ đeo thẻ vip trước ngực.

Thanh Dương chậm rãi dẫn bọn họ đi về phía trước, trên đường rất nhiều người quen chào hỏi Thanh Dương, Thanh Dương đều chỉ miễn cưỡng gật đầu.

“Hoan nghênh đến sòng bạc Tây khu, tối nay, mời mọi người tận tình hưởng thụ.” trước cửa lớn của sòng bạc tráng lệ, một loạt tiểu thư xinh đẹp ăn mặc gợi cảm lại không thấp kém tiếp khách, chỉnh tề xoay người nghênh đón khách quý đêm nay.

Bạn đang đọc Đại Thúc Ngộ Thượng Lang của Mặc Kỳ Lân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.