Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lợi ích mới là vĩnh hằng.

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

Thấy Nham Thạch có bộ dáng nho nhã, Lôi Động cũng nở một nụ cười. Hắn nhìn ra được Nham Thạch đã bỏ ra rất nhiều công phu để học tập văn hóa, tập tục và một chút lễ nghi, thói quen của nhân loại. Bằng không thì lấy sự thô bỉ bình thường của thổ cự nhân, Nham Thạch nhất quyết không thể biết cách xưng hô ngu huynh thế này, ngu huynh thế nọ được. Nhưng mà thật ra thì hắn vẫn khoe khoang ra nhiều hơn, sự khiêm tốn thì vẫn còn thiếu.

- Hừ... Lòng muông dạ thú.

Tên Khôi Thổ kia hiển nhiên cũng là một thổ cự nhân có chút học thức, hắn xen mồm vào nói:

- Nham Thạch huynh đệ, chúng ta là hậu duệ của cự nhân tộc vĩđại thái cổ. Ngươi là tộc trưởng, khẳng định là đã nhận được một chút truyền thừa, có thể biết được tổ tiên cự nhân tộc chúng ta bị diệt vong như thế nào phải không? Hừ... Mặc kệ là tiên tộc cũng tốt, ma tộc cũng được, còn có yêu tộc nữa, tất cả đều thểhiện vẻ bên ngoài cung kính đối với tổ tiên chúng ta, nhưng trên thực tế thì lại đối xử với tổ tiên chúng ta như công cụ chiến tranh mà thôi. Ngươi cũng không thể bị loại người này lừa dối, người dịtộc không có ai là tốt lành gì cả.

- Khôi Thổ huynh đệ, ta và Lôi Động là huynh đệ tốt, không phải xấu xa như trong tưởng tưởng của ngươi đâu. Ngươi đã khinh thường nhân loại như vậy, nhưng không phải trong bộ lạc của ngươi cũng có một đám nhân loại sao?

Nham Thạch không phục, phản bác lại Khôi Thổ nói.

- Trong bộ lạc của ta quả thực là có nhân loại, nhưng mà ta dùng bọn họ để học tập tri thức nhân loại mà thôi, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta. Thổ cự nhân bộ tộc chúng ta sở hữu huyết mạch cao quý của cự nhân tộc thái cổ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở thành chủ tể của cửu châu thế giới này một lần nữa.

Trong lời nói của Khôi Thổ không chỉ ẩn chứa sự khinh miệt đối với nhân loại, mà còn lóe ra một ít quang mang dã tâm của mình.

- Ta học tập tri thức của nhân loại chỉ là không muốn để thổ cựnhân bộ tộc chúng ta lại trở thành công cụ chiến tranh của các bộ tộc khác một lần nữa.

- Khôi Thổ, ngươi đã quá sai lầm rồi.

Nham Thạch chậm rãi lắc đầu nói:

- Ta thừa nhận rằng rất nhiều người trong bộ tộc khác muốn lợi dụng thổ cự nhân chúng ta trở thành công cụ chiến tranh, nhưng ta tin tưởng Lôi Động huynh đệ không phải là người như vậy. Cho tới bây giờ chỉ có hắn mới là người giúp đỡ cho ta, giúp đỡ cho bộ lạc của ta. Hơn nữa Lôi Động huynh đệ lại là đại anh hùng, đại hào kiệt trong nhân loại, hắn sẽ không làm như vậyđược. Lôi Động huynh đệ chưa bao giờ chiếm tiện nghi của thổ cự nhân chúng ta. Từ khi ta nhận thức được hắn thì chỉ trong mười, hai mươi năm ngắn ngủi, hắn đã từ tu sĩ Trúc Cơ kỳ thăng lên trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ rồi, tiền đồ của hắn vô cùng to lớn.

- Nham Thạch, đừng ngu ngốc nữa. Tên nhân loại này dựa vào cái gì mà tự nhiên lại giúp đỡ cho ngươi và bộ lạc của ngươi?

Khôi Thổ có chút không nhẫn nại mà trở nên phẫn nộ, liếc mắt nhìn Lôi Động nói:

- Ta khẳng định là hắn phải có mưu đồ gì đó. Ngươi xem hắn làtu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng lại thu liễm khí tức của bản thân mình trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, ai biết được lúc ngươi nhìn hắn có tu vi Trúc Cơ kỳ thì có phải là hắn đã thu liễm khí tức hay không? Nói không chừng hắn là lão quái vật Nguyên Anh kỳ không biết đã sống bao nhiêu lâu rồi. Nham Thạch, ta và ngươi liên thủ với nhau đi, lúc đó thì huynh đệ chúng ta cùng nhau thống nhất sở hữu thổ cự nhân bộ tộc, sau đó cùng nhau mở mang thiên địa, để cho thổ cự nhân bộ tộc chúng ta lại có thểmột lần nữa sinh tồn kiêu ngạo trên thế giới này. Đến lúc đó thìchúng ta không cần phải như hiện tại, luôn phải lang bạc kỳ hồ, sinh hoạt theo kiểu ăn bữa hôm lo bữa mai nữa.

Nghe được vài từ Nguyên Anh kỳ lão quái vật của Khôi Thổ, LôiĐộng không khỏi nở một nụ cười. Đích xác là có rất nhiều tu sĩnhân loại có thói quen xưng hô như vậy.

Nhưng nghe được những từ này từ một tên thổ cự nhân, nhất làmột thổ cự nhân Nguyên Anh kỳ lại nghe được ở nơi nào nói như thế, vì sao mà Lôi Động nghe lại không có chút buồn cười đây? Lôi Động cũng lười không muốn nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện dài dòng nữa, lúc này hắn đạm nhiên nói:

- Ngươi tên là Khôi Thổ sao? Ta nhìn ra được ngươi học thêm không ít thứ từ những nhân loại nô lệ đó. Thực ra thì đúng như lời Nham Thạch huynh đệ đã nói, trong nhân loại cũng có tốt cóxấu. Ta tương giao cùng với Nham Thạch huynh đệ chính làchuyện tình của bản thân chúng ta mà thôi. Chỉ có điều nếu như ngươi đã có ý tứ muốn nhúng tay vào thì ta cũng không ngại mànói rõ cho ngươi biết. Quả thật là ta tương giao cùng với Nham Thạch huynh đệ, tất nhiên cũng có ý tứ muốn lợi dụng thực lực của bộ tộc thổ cự nhân, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.

- Cái gì?

Khôi Thổ và Nham Thạch đồng thời ồm ồm kinh hô lên. Khôi Thổ thực sự không tin nổi Lôi Động cư nhiên lại nói rõ ràng ra như vậy. Mà Nham Thạch thì tựa hồ rất kinh ngạc, lại cảm thấy thất vọng, dường như lời nói vừa rồi của Lôi Động đả kích rất lớnđến tâm tình của hắn. Hiển nhiên là việc Lôi Động quan tâm đến hiệu quả và lợi ích đã làm bẩn đến tình huynh đệ hữu nghị thuần khiết của hai người.

Lôi Động yên lặng theo dõi biến hóa tâm tình của bọn họ, sau đóthần sắc bình tĩnh nhìn Nham Thạch đang có vẻ thất thần, chán nản rồi nói:

- Hai người các ngươi đều đã nghiên cứu văn minh và lịch sử của các chủng tộc khác, học được không ít văn hóa của nhân loại.Đương nhiên các ngươi biết rõ vì sao nhân loại lại quật khởi đứng vững trên phiến thổ địa này, trở thành chủ nhân của cửu châu thế giới. Nham Thạch, ta cũng biết ngươi rất thất vọng, tựa hồ như ngươi đang trách ta dụng tâm tiếp cận ngươi. Nhưng màNham Thạch ngươi vì sao lại không biết? Quan hệ giữa người với người, quan hệ giữa chủng tộc với chủng tộc, từ trước đến nayđều không có địch nhân nào là vĩnh hằng, cũng không có bằng hữu nào là vĩnh viễn. Nếu có chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nham Thạch, ta hỏi ngươi, nếu như một ngày nào đó hai người chúng ta nảy sinh xung đột lợi ích nghiêm trọng, ngươi sẽ xử lýnhư thế nào?

- Ngươi là huynh đệ của ta, nếu như ngươi cần bất kỳ một cái gìthì ta đều có thể cho ngươi được, cho dù bất cứ giá nào đi chăng nữa thì ta đều có thể làm cho ngươi, cho dù mất đi tính mệnh thìta cũng không tiếc.

Nham Thạch cực kỳ chú trọng nghĩa khí, lời nói của hắn chứa đầy sự chân thành, tựa hồ như không có một chút giả tạo nào.

- Đúng vậy, mất đi tính mạng thì ta tin ngươi có thể làm được.

Lôi Động nở một nụ cười nói:

- Thế nhưng còn tộc nhân của ngươi, chẳng lẽ tộc nhân của ngươi vì ngươi cho ta thứ gì đó mà không nảy sinh oán hận đối với ta hay sao?

- Bọn họ...

Thực ra thì Nham Thạch định nói rằng bọn họ không dám, nhưng lời đang nói ra một nửa thì hắn lại nuốt ngược vào bụng.

Bạn đang đọc Đại Ma Đầu của Tiên Tử Nhiêu Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 231

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.