Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khích.

Tiểu thuyết gốc · 1499 chữ

Giao chiến với nhau trên trăm chiêu. Lúc này, Kinh Như Tuyết đã nhận ra. Bạch Hổ đang dùng một loại tâm pháp mới, có khả năng khuyếch đại năng lượng của chủ thể lên theo thời gian.

Điều đó giải thích cho lý do, càng đánh hắn lại càng hăng. Biết vậy, nên Kinh Như Tuyết bắt đầu nghiêm túc, cẩn thận hơn.

Não bộ của Kinh Như Tuyết phải hoạt động liên tục để tìm ra giải pháp thích hợp. Lẽ đương nhiên việc tiếp tục kéo dài việc đuổi bắt này đã trở nên vô nghĩa, mà chỉ còn cách đối kháng trực diện mà thôi.

Trong một lần tấn công, Bạch Hổ đã để lộ ra một chút yếu điểm ở phần mạn sườn bên phải. Tức thì khi hắn vừa thu tay về, Kinh Như Tuyết đã tẩm chân khí vào tả cước rồi quét một đòn thật mạnh vào nơi đó.

"Hỏa Lân Đạp Vân."

Cước pháp được phủ lấy một màu tử bạch sắc, ảo hóa ra hình ảnh kỳ lân to lớn vung thật mạnh hai chi sau đạp về phía mục tiêu.

Nhận ra được cước khí của đối phương là một đòn cực mạnh, Bạch Hổ không còn lựa chọn nào khác, liền thu tay về tạo ra một thế thủ. Do quá vội vàng, nên hắn cũng không thể giảm thiểu được sức mạnh của đối phương mà bị đánh lùi về phía sau một đoạn.

Chính nhờ như vậy mà khoảng cách của cả hai lúc này đã được giản ra đáng kể. Và ngay thời khắc này, không còn có thể thuận lợi hơn, để Kinh Như Tuyết chứng minh khả năng của chính mình.

Nhưng thật bất ngờ thay, Kinh Như Tuyết không hề làm vậy. Hắn đã chọn đứng lại đối diện với đối thủ của mình, điều đó đã khiến Tiêu Chính Nam bất ngờ và kinh ngạc tột cùng.

"Tại sao lại đứng lại ? Không muốn chạy tiếp ư, chẳng phải ngươi rất giỏi về khoản đó à."

Chỉnh chu lại dáng đứng, Bạch Hổ cười nói.

Thư thả đứng ưởn ngực lên trời, bàn tay phải đưa dịu dàng đưa lên nâng niu bờ má. Sau đó đưa song thủ chắp lại sau lưng, Kinh Như Tuyết chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ:

"Nếu hôm nay ta không đánh bại được ngươi, mà hèn nhát bỏ chạy như thế thì còn gì là Kinh Như Tuyết nữa."

Tĩnh lặng như nước, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy tiềm tàng.

Chính là cách để nói, về tình hình của hai cường giả lúc này. Nhìn bên ngoài, cứ ngỡ như bọn họ chỉ đang đứng nhìn nhau, vì suy cho cùng cả hai đều đã thu lại chân khí của bản thân và trưng ra dáng đứng cùng vẻ mặt vô cùng là bình thản.

Nhưng sự thật lại không như vẻ bề ngoài của nó.

Cả hai đều đang tranh thủ những giây phút ít ỏi này, để điều tiết lại khí tức nhằm chuẩn bị cho lần đụng độ kế tiếp. Bởi vì họ hiểu rằng, đối thủ trước mặt không phải dễ dàng bị đánh bại chỉ trong vòng hai ba chiêu thức. Nên sự cẩn trọng là điều khó tránh khỏi.

Nói đoạn, Kinh Như Tuyết liền mở giọng đùa cợt:

"Ây cha! Xem ra bao năm qua nhà ngươi đã tiến bộ không ít. Cảm giác bị bám kịp khiến người khác cảm thấy khó chịu."

Kết lời, Kinh Như Tuyết thêm một chút gia vị nóng nảy.

Nghe được những lời ấy, đã khiến Bạch Hổ cảm thấy như được tâng bốc. Nhất thời không giấu được sự kiêu ngạo. Hắn hừ lạnh đáp ngay:

"Đương nhiên rồi, ta đã mất nhiều thời gian để luyện thuần thục nó..."

Nói đoạn hắn nhìn lấy cơ thể của mình bằng đôi mắt chiêm ngưỡng mà tiếp:

"Phục Hổ Dưỡng Khí Công."

Vừa nghe được bốn chữ thốt ra từ miệng của Bạch Hổ, gương mặt của Kinh Như Tuyết khẽ biến.

"Thì ra ngươi đã luyện thành nó chẳng trách lại tự tin đến như vậy."

"Hahaha." Nghe vậy, Bạch Hổ đắc chí ngẩng mặt lên trời cười lớn.

"Dù là vậy, ngươi cũng chỉ là thủ hạ bại tướng mà thôi."

"..."

Lời nói của Kinh Như Tuyết, đã khiến Bạch Hổ thay đổi sắc mặt. Hắn hậm hực nghiến răng, nụ cười sảng khoái khi nãy theo đó mà biến mất. Nhìn thấy Bạch Hổ mất vui, Kinh Như Tuyết nở nụ cười thích thú, sau đó như một thói quen mà đưa tay lên vuốt ve bờ má thêm một lần nữa.

Hành động này của Kinh Như Tuyết không giống một nam nhân thực thụ, nhưng cũng phần nào dễ hiểu mà thôi. Vì hắn vỗn dĩ là một cường giả bán nam bán nữ nổi danh khắp đại lục.

Vừa tự luyến bản thân, hắn vừa cười khẩy đầy coi thường đối phương mà tiếp lời:

"Sao nào? Cảm thấy bị xúc phạm ư? Vậy thì đến đây."

Kết thúc câu nói, Kinh Như Tuyết hất phần tóc mai sau gáy, một cách đầy nữ tính.

Tận mắt chứng kiến, những hành động đó khiến một kẻ coi trọng nam nữ rạch ròi như Bạch Hổ, bất giác cảm thấy khó chịu ra mặt.

Được nước lấn tới, Kinh Như Tuyết tiếp tục khiêu khích:

"Vài ngày trước ta đã gặp Thanh Long. Hắn gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ngươi."

Nhắc đến Thanh Long là nhắc đến một vết sẹo, đã được khắc ghi ở sau lưng của Bạch Hổ. Nơi đó lại được khơi lên một cơn đau nhói. Bất giác hắn đưa bàn tay, chạm đến phần lưng chứa vết thương không bao giờ phai tàn với khuôn mặt uất hận.

Lời nói cùng thái độ của đối phương, đã đả động đến cơn cuồng nộ vốn đã ngủ yên hàng trăm năm nay của Bạch Hổ. Khiến hắn không kiềm chế được mà hiện lên sát ý.

Ngụ ý của Kinh Như Tuyết đã quá rõ ràng, đối phương muốn nói với Bạch Hổ rằng, hắn chỉ là thủ hạ bại tướng không đáng để ra tay. Những lời nói xoáy thẳng vào nỗi nhục lớn nhất của Bạch Hổ, chỉ thiếu mỗi những từ ngữ tồi tệ và miệt thị thẳng mặt mà thôi.

Điều đó đã khiến cơ thể của hắn, không thể chờ đợi được thêm. Mà đã bộc phát ra, những đường chân khí cuồn cuộn. Bên cạnh đó, cơn tức giận đã vùng dậy lấn át lý trí của hắn khiến cơ miệng giật lên liên hồi. Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn đang sắp xếp từ ngữ.

Chỉ được một chút, thì Bạch Hổ đã trở nên mất kiên nhẫn. Cứ tưởng hắn sẽ ra tay ngay, tuy nhiên hắn vẫn không quên thể hiện cái uy của bậc quân vương, qua lời nói trước khi hành động.

"Kẻ không rõ được giới tính của bản thân, như là ngươi. Mà lại có quyền xem thường bổn vương sao? Hôm nay dù cho trời có sập xuống, bổn vương cũng sẽ lấy đầu của ngươi về tế trời."

Khí tức cùng sự phẫn nộ, từ trong người Bạch Hổ theo đó mà truyền ra khung gian xung quanh, tạo cho kẻ khác một cảm giác không an toàn. Điều đó ngay đến những sinh vật cực kỳ nhỏ bé, cũng nhận ra được mối đe dọa này.

Kinh Như Tuyết thấy đối phương, đã dần mất đi sự bình tĩnh, thì đắt chí lắm vì bản thân đã phần nào đạt được mục đích. Hắn cũng không hề coi thường đối thủ, mà nhanh chóng chuẩn bị sẵn tâm thế phòng bị.

Trong cuộc chiến mang tính chất sinh tồn, chỉ cần một chút lợi thế là đã có thể định đoạt hoàn toàn thế cuộc. Bạch Hổ đã thể hiện sẵn ra ý định đánh phủ đầu, nên không có lý do gì có thể khiến hắn phải chùn chân. Hắn đưa nội tức vào song trảo thủ, khiến chi thể đó được bao bọc bởi một màu sáng trắng uy lực không khác gì một cái bao tay.

Việc Bạch Hổ tấn công Kinh Như Tuyết, khơi màu cho trận chiến một mất một còn, chỉ còn là vấn đề dấu hiệu và thời điểm mà thôi.

Phát súng khơi màu cho cuộc chiến của hai cường giả đỉnh phong, lại đến từ cánh rừng đã bị họ tàn nhẫn hủy hoại bên dưới.

Một chiếc lá phong vàng chậm rãi rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh nhỏ đến mức nhường như không thể nghe thấy được. Ngay chính thời điểm ấy, một tia sét niệm trong tâm khảm của họ được đánh thức.

Thời khắc giao chiến đã điểm.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.