Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên địa hồng lư

Phiên bản Dịch · 5561 chữ

Chương 2: Thiên địa hồng lư

Lăng Thủy hoàng tọa lạc tại mạn bắc Ly sơn, được xây dựng dựa vào núi, xung quanh rừng núi chập chùng.

Bắc giáp sông Vị, ngoằn ngoèo uốn lượn như một con rồng đen nằm vắt ngang vùng Quan Trung. Những ngôi mộ cao to được bít kín và những ngọn núi chập chùng cùng hòa hợp với Ly sơn.

Lôi Tiếu Thiên từ xa phóng mắt nhìn lăng Thủy hoàng, lẩm bẩm một mình.

Lăng Thủy hoàng tuy là một lăng mộ, nhưng đầy đủ điện các đình dài, hết sức nguy nga đồ sộ.

Cả lăng mộ gần như hình vuông, trên là mái bằng, phần giữa hơi có hình dạng bậc thang. Phía trước lăng một có đào mương sâu, một chiếc cầu bằng đá Đại Lý bắc ngang qua, mặt cầu bằng phẳng, dài khoảng trăm trượng, rộng đủ cho năm chiếc xe ngựa cùng lúc chạy qua, dưới cầu là mương sâu trăm trượng, đáy đầy đá nhọn.

Lăng mộ được chia làm hai thành trong và ngoài.

Thành ngoại hình vuông, bốn góc đều có một cửa, hệt như một thành Hàm Dương thu nhỏ.

Đêm đã khuya, gió lồng lộng.

Lôi Tiếu Thiên quay sang nhìn Hạng Đào bên cạnh hơi có vẻ căng thẳng, mỉm cười nói:

- Tiểu Đào, bây giờ ngươi đổi ý hãy còn kịp!

Hạng Đào hít sâu một hơi, ổn định tâm thần.

- Phiệt chủ, đã đến rồi, lẽ nào thấy cửa mà không vào? Nhưng có lẽ đây canh phòng rất nghiêm mật, phiệt chủ định vào bằng cách nào?

- Công khai xông vào!

Lôi Tiêu Thiên ngửa mặt cất tiếng huýt dài, rồi liền tung mình lao về phía cầu.

Trong tay ông là một sợi xích kỳ lạ, chẳng rõ được chế tạo bằng gì, bên ngoài lấp lánh ánh sáng màu lam, trông rất ghê rợn.

Hạng Đào cảm thấy máu nóng sục sôi, không còn bình tĩnh như mọi khi nữa.

Chàng theo sau Lôi Tiếu Thiên, dù tay không nhưng không hề sợ hãi.

Hai người xông lên cầu, trong lăng lập tức vang lên tiếng tù và, bốn cửa thành ngoại mở toang, hàng hàng lớp lớp quân Tần từ trong ào ạt xông ra.

Lôi Tiếu Thiên dẫn trước, vung động sợi xích trong tay.

Sợi xích kèm theo cương khí hung mãnh, mỗi lần vung động là phát ra tiếng sét, khiến địch khiếp đởm. Khi đao kiếm đối phương chạm vào xích, liền tức toàn thân cháy đen như bị sét đánh, văng bay xuống mương.

Lôi Tiếu Thiên đang thí mạng!

Mặc dù tiên lực Ngũ Lôi đã truyền cho Hạng Đào, nhưng nguyên lực sống do ông vận dụng Tàng Huyết đại pháp thúc đẩy vẫn cực kỳ lợi hại. Và ngọn Thiên Lôi sách mà ông đã khổ luyện gần trăm năm cũng chẳng phải tầm thường, quảng đường trăm trượng trên cầu đã lấy đi biết bao sinh mạng quân Tần, phía sau ông ngỗn ngang toàn là những xác chết tan xương nát thịt. Tuy nhiên, trong lúc tiến tới, ông vẫn không quên Hạng Đào ở phía sau.

Lúc này, Hạng Đào tay cầm một trường mâu đã đoạt của một quân Tần, dưới sự hỗ trợ của tiên lực Ngũ Lôi, trường mâu lúc thì xô ra từng làn sóng dữ, lúc thì như hằng vạn ngân xà bay lượn rợp trời. Ánh bạc thấp thó, toàn chiêu thức cương mãnh, tuy không sánh bằng Lôi Tiếu Thiên, nhưng không một ai chống nổi một chiêu của chàng.

Trong lúc xông tới, Hạng Đào không hề tụt hậu một bước.

Hồi nửa ngày trước, đó là điều không thể nào. Hạng Đào cũng hiểu, sở dĩ chàng theo kịp Lôi Tiếu Thiên hoàn toàn là nhờ vào tiên lực Ngũ Lôi.

Lúc này, tiên lực ấy đang sục sôi xô giạt khắp người.

Lôi Tiếu Thiên bỗng dừng lại hỏi:

- Có cần nghỉ ngơi không?

Hạng Đào lắc đầu:

- Phiệt chủ cứ tiến tới, tiểu Đào chắc chắn không tụt hậu nửa bước!

- Vậy thì chúng ta tiếp tực xông tới!

Trong khi nói, hai người đã vượt qua thành ngoại. Bốn cửa thành đang mở toang, hai người vừa qua khỏi, lập tức đóng sầm lại.

Khắp nơi trong thành đầy những kiến trúc như phòng ốc, thoạt nhìn giống như phần mộ, nhưng không có cửa sổ, chỉ có một bia đá trống trơn dựng phía trước.

Sau khi cửa thành đóng lại, những bia đá trước phần mộ liền tức lún xuống, lộ ra một cửa to đen ngòm, từng đội binh sĩ mặc giáp nặng từ trong đi ra, nhưng rất chậm và không hề gây ra tiếng động.

Hạng Đào trường mâu quét ngang, “bình” một tiếng, một binh sĩ áo giáp ngã xuống.

Ngay khi binh sĩ ấy ngã xuống, tiếng “rào rào” vang lên liên hồi, đã vỡ thành nhiều mảnh sành rơi xuống đất.

Hạng Đào giật nẩy mình, vội đưa mắt nhìn Lôi Tiếu Thiên, chỉ thấy ông vẻ mặt trĩu nặng và thoáng chút lo âu.

- Phiệt chủ…

Lôi Tiếu Thiên thấp giọng:

- Đất bẩn chuyển sinh! Tiểu Đào tuyệt đối không nên khinh địch, bọn này không phải là người, phải hết sức cẩn thận, không được chạm vào mảnh sành, bên trong có chứa âm độc của giới u minh, dính vào người khó thể gỡ ra, xem ra chúng ta muốn hạn chế tiêu hao chân lực cũng chẳng thể được.

Dứt lời, Thiên Lôi sách trong tay quét ra như thể linh xà, binh sĩ nào trúng phải đều vỡ ra thành nhiều mảnh.

- Tiểu Đào, đứng cạnh ta, đừng cử động!

Lôi Tiếu Thiên dứt lời, ngón cái tay phải đột nhiên “đùng” một tiếng nổ ra, nhưng chỗ vết thương không có máu chảy, mà là một chất dịch màu vàng kim. Nhưng dường như ông không cảm thấy đau đớn, dùng ngón cái vẽ lên trên lòng bàn tay trái một hình Thái Cực, rồi vỗ mạnh lên trên mặt đất.

Mặt đất được lát bằng đá xanh, liền tức rung chuyển như sóng xô.

Với Lôi Tiếu Thiên làm trung tâm, Thiên Lôi sách tự động hình thành một vòng tròn to lớn, ánh vàng rực rỡ.

Trên không vang lên tiếng sấm liên hồi.

Ánh sáng màu hoàng kim không ngừng khuếch đại, những binh sĩ sành đất vừa chạm vào ánh sáng màu hoàng kim lập tức nổ tung, biến thành bụi đất màu đen rơi xuống đất, tỏa mùi hôi thối kinh khủng.

- Trong tam giới, Ngũ Lôi Đô Ty thay trời hành hóa, các vật âm độc kiếp trước đời nay, Thiên Lôi thượng tấu, xin xá lệnh hầu trừ diệt, 12 vị Lôi Thần nhận.

Lôi Tiếu Thiên lẩm nhẩm đọc, ánh vàng càng lúc càng rực rỡ.

Trong ánh sáng màu hoàng kim, các ngôi mộ trong thành lần lượt nổ tung, đất đen rợp trời, khi rơi xuống đất nhè nhẹ run rẩy, rồi liền tan biến, không còn vết tích.

Lôi Tiếu Thiên ngã ngồi trên đất, miệng phún ra một ngụm máu tươi.

Lần này, máu của ông màu đỏ.

Trong thành hoàn toàn tĩnh lặng, ngoài Lôi Tiếu Thiên và Hạng Đào, không còn một vật nào di động. Trên mặt nền đá xanh sạch bóng như mới vừa được chùi rửa. Ngoài xa, lăng mộ trong thành nội cửa to rộng mở, một làn khí u ám ập đến, khiến người không lạnh mà run.

Hạng Đào nói:

- Phiệt chủ, vừa rồi là chuyện gì vậy?

- Còn có mặt của cao thủ Lôi Tông!

- Ồ!

Lôi Tiếu Thiên cười thiểu não:

- Những chiến binh sành đất khi nãy là thuật đất bẩn chuyển sinh của lôi pháp Thần Lôi trong Ngũ Lôi thượng phẩm, người điều khiển hẳn cũng là người của Lôi Tông, và trình độ chẳng kém Ngũ Điểu thần quan, nếu một chọi một còn cao hơn một bậc.

Hạng Đào ngạc nhiên:

- Người của Lôi Tông? Đó không phải môn hạ của phiệt chủ sao?

Lôi Tiếu Thiên ổn định huyết khí trào dâng:

- Ta không biết!

Hạng Đào định hỏi tiếp, Lôi Tiếu Thiên đã đứng lên nói:

- Tiểu Đào, có một số điều phải nhìn thấy mới là sự thật, chúng ta ở đây suy đoán chẳng ích gì. Thời gian của ta không nhiều, cần phải phá hoại long mạch nước Tần trước giờ Dần, hiện chỉ còn ba giờ nữa thôi.

Hạng Đào biết Lôi Tiếu Thiên hẳn lại sử dụng Tàng Huyết đại pháp, thúc đẩy cho tiềm năng phát ra, nên thời gian cũng giảm đi một giờ.

Kể từ đây, hai người không còn gặp trở ngại gì nữa.

Quân Tần dường như chỉ có bố trí ở thành ngoại và bên ngoài thành, trong thành nội hoàn toàn hanh thông, thậm chí vào đến lăng mộ mà cũng không gặp bất kỳ trở ngại gì. Nhưng Hạng Đào hiểu rõ, trong lăng mộ hẳn có nguy cơ lớn hơn. Cao thủ Lôi Tông thần bí nào đó ẩn nấp bên trong như là rắn độc, bất kỳ lúc nào cũng có thể tung ra một đòn chí mạng, trong khi thời gian còn lại của Lôi Tiếu Thiên mỗi lúc càng giảm.

Trong lăng mộ như thể mê cung.

Thủy hoàng Doanh Chính hẳn là sợ bị người phá hoại mộ phần nên đã xây dựng lăng tẩm này hết sức ngoằn ngoèo khúc khuỷu, nếu không có bản đồ hẳn bị giam hãm.

Thiên Lôi sách dẫn đầu, như là có sự sống, hướng dẫn hai người tiến tới, đồng thời ánh sáng màu lam trên sợi xích đã xua tan bóng tối trong lăng mộ. Nhưng ánh sáng u ám lại gây cảm giác ớn lạnh, tưởng chừng như đi vào u minh địa phủ.

Hạng Đào không nhớ đã đi được bao lâu, cũng không nhớ đi được bao xa.

Không khí dưới lòng đất càng lúc càng loãng, chứng tỏ hai người đã xuống rất sâu.

- Phiệt chủ, lăng tẩm này thật ra sâu bao nhiêu?

Lôi Tiếu Thiên đầu ngón tay bắn ra một luồng sáng vàng, trúng vào Thiên Lôi sách.

Thiên Lôi sách vang lên tiếng “ong ong”, như là nói chuyện với Lôi Tiếu Thiên.

Lát sau, Lôi Tiếu Thiên nói:

- Năm trăm sáu mươi trượng!

- Ồ…

- Doanh Chính vì xây dựng lăng tẩm này đã tốn đến hằng trăm vạn nhân lực, tiền tài càng không đếm xuể. Có điều là ta không hiểu, ông ta xây lăng tẩm này sâu như vậy để làm gì. Nhưng bất kể thế nào, ông ta đã chết… và xác cũng không có trong lăng tẩm, đó thật là chuyện đùa.

Hạng Đào gật gật đầu, lòng thầm khen ngợi.

Ngay khi ấy, hồi âm vang lên ầm ầm trong đường hầm, cả lăng tẩm như đang rung chuyển.

Hạng Đào giật nẩy mình, vừa định cất tiếng, bỗng thấy một bóng mờ xuất hiện ở góc vách không xa, chưa kịp phản ứng, bóng mờ ấy đã vung đại đao lao đến tấn công chàng. Hạng Đào vội vung mâu đâm thẳng, tiên lực Ngũ Lôi dồn vào trường mâu, tia chớp loe lên, xuyên thấu đối phương.

- Phiệt chủ, lại là đất bẩn chuyển sinh!

Trong thoáng chốc, trong đường hầm đã tràn ngập bóng quỷ.

Lôi Tiếu Thiên cười thiểu não:

- Vẫn chưa cam tâm sao?

Rồi liền vung động Thiên Lôi sách, trong tiếng sấm vang rền, bóng quỷ lần lượt ngã xuống, biến thành đất đen vung vãi khắp nơi.

Hạng Đào không dám hành động bừa bãi, vì theo lời Lôi Tiếu Thiên, trong đất đen có chứa âm độc cõi u minh, chàng đành đứng tại chỗ, vung động trường mâu diệt địch.

- Phiệt chủ, hãy mau tìm cách!

- Không còn cách nào khác, đành phải xông tới thôi. Khi nãy ta đã vận dụng lôi pháp Thần Lôi, nếu thi triển lần nữa, ta không còn đủ thời gian.

- Vậy làm sao đây?

- Tiểu Đào, đón lấy.

Lôi Tiếu Thiên như thể quỷ mị, ngón tay trỏ gõ trên Thiên Lôi sách, làm đứt một đoạn dây xích, ném cho Hạng Đào.

Hạng Đào vận dụng tiên lực Ngũ Lôi đón lấy. Chưa kịp nắm chặt, dây xích đã kéo chàng bay lên không, vượt qua đầu những bóng quỷ.

- Tiểu Đào, không được buông tim Thiên Lôi sách, bên trong có linh phù hộ thân, sẽ đưa ngươi đến chốn an toàn, hãy tự bảo trọng.

Lôi Tiếu Thiên dứt lời, Hạng Đào đã bay đi rất xa.

Tim Thiên Lôi sách bay cực nhanh, khiến Hạng Đào không kịp trả lời, đành nhắm mắt nắm chặt tim sách, Tiên lực Ngũ Lôi sau khi dồn vào tim sách, ánh lôi lấp lánh tỏa ra tứ phía, khiến những bóng quỷ cản đường thảy đều tan biến.

Hạng Đào chẳng rõ bay được bao lâu. Sau cùng, tim sách dừng lại, ánh sáng dần biến mất.

Hạng Đào hai chân chạm đất, vừa định vứt bỏ tim sách đã không còn công dụng, nhưng đoạn tim sách ấy đột nhiên tan chảy, biến thành một vật tròn như là thủy ngân, chuyển động qua lại trên lòng bàn tay chàng.

Hạng Đào hết sức lấy làm lạ, định vứt đi, nhưng không thể được. Đang thắc mắc, ánh sáng của thủy ngân bỗng rực lên, từ từ xuyên qua da, vào trong cơ thể. Lập tức, tiên lực Ngũ Lôi tự động vận hành và càng lúc càng nhanh.

Hạng Đào cảm thấy tiếng sấm vang rền bên tai, khiến đầu óc choáng váng.

Trước mắt hiện ra các ảo ảnh ma pháp, chuyển động quanh chàng.

Hạng Đào vội ổn định tâm thần, ngồi xuống xếp bằng dựa vào vách đường hầm, mặc cho ảo ảnh lao đến thế nào, chàng chỉ thầm niệm lôi quyết, không thèm màng đến.

Trạng thái này, theo đạo pháp Lôi Tông gọi là “lôi động”. Người tu luyện một khi gặp trạng thái này, kể như sắp bước vào cửa của người điều khiển lôi.

Thông thường, người điều khiển lôi nếu không có 20 năm tu luyện, tuyệt đối không thể có trạng thái này. Nhưng Hạng Đào nhờ có được tiên lực Ngũ Lôi của Lôi Tiếu Thiên đã tu luyện hằng trăm năm, mặc dù chàng tu luyện lôi quyết chưa được một ngày và liên tiếp trong tình trạng kiệt sức qua mấy lần ác chiến. Tiên lực Ngũ Lôi trong cơ thể chàng đã tiến hành bổ sung và điều chỉnh đúng mức, Thiên Lôi sách kích thích tiên lực, nhanh chóng đưa chàng vào trong ảo ảnh “lôi động”.

Trong lúc này, Hạng Đào không còn ý thức nữa.

Tiên lực Ngũ Lôi hòa hợp với linh thức của tim Thiên Lôi sách, chuyển đến tứ chi bách hài toàn thân chàng.

Tiên lực cuồn cuồn, hóa thành những phù hiệu kỳ lạ in sâu trong não, trong máu và trong cơ thể chàng.

Những phù hiệu ấy gọi là “ấn ký” của người điều khiển lôi, ghi nhớ mọi lôi pháp mà chủ nhân lôi khí từng sử dụng. Trong Lôi Tông, ít ai sử dụng phương pháp này truyền thụ lôi pháp, vì mỗi ấn ký đều có ghi chép nỗi khổ cực cay đắng trong quá trình tu luyện, đó là tư liệu hết sức quý giá.

Cho dù là sư đồ, cũng không ai muốn giao lại cho hậu nhân tất cả mọi thứ về mình.

Lôi Tiếu Thiên cũng không ngờ, Hạng Đào lại có thể tiến vào ảo ảnh lôi động trong tình huống này, nên mới giao tim Thiên Lôi sách cho chàng.

Đã có những ấn ký đó, khi Hạng Đào tiến hành tu luyện, ấn ký sẽ tự động giúp chàng tránh khỏi những đường rẽ không nên đi. Bất kỳ đệ tử Lôi Tông nào cũng không thể có được cảnh ngộ đặc biệt như vậy. Phải biết, những ký ức trong ấn ký biết bao quý giá.

Nhưng Hạng Đào hoàn toàn không biết.

Một giờ sau, Hạng Đào hồi tỉnh.

Trước mắt sáng tỏ, trong địa cung âm u nhưng chàng nhìn thấy hết sức rõ ràng, đôi ngươi đen thoáng hiện ánh lam, trong bóng tối trong rất ghê rợn. Chàng không hề biết mình đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất của người điều khiển lôi. Nhưng trong lúc này, chàng chỉ muốn nhanh chóng tìm gặp Lôi Tiếu Thiên, hoàn thành nhiệm vụ phá hủy long mạch.

Phải đi về hướng nào?

Hạng Đào như ruồi không đầu phóng đi loanh quanh trong địa cung, hoàn toàn không có phương hướng.

Chàng thơ thẫn phóng đi chừng một khắc, bỗng nghe “đùng” một tiếng từ xa vọng đến, rất giống tiếng vang của Thiên Lôi sách. Hạng Đào mừng rỡ, liền tức phóng đi nhanh hơn.

Nhưng sự mừng rỡ chỉ được chốc lát, thì ra xuất hiện trước mắt chàng là một đường hầm sâu thẳm, hai bên vách đường hầm lóe lên những tia chớp màu lam và vang lên tiếng “đùng đùng” liên hồi, tiếng động mà chàng đã nghe vừa rồi chính là do những tia chớp này phát ra.

- Đây lại là đâu?

Quả thật, trong lăng tẩm này đâu đâu cũng có vẻ quái lạ, chẳng hạn như ánh sáng lam trên vách đường hầm, dường như cũng có liên quan với Lôi Tông. Khi nãy Lôi Tiếu Thiên giải thích cũng không được rõ ràng, thật khó hiểu thấu. Hạng Đào nhận thấy, Lôi Tiếu Thiên hẳn có quen biết với cao thủ Lôi Tông trong lăng tẩm này.

Hạng Đào vừa suy nghĩ vừa vẫn đi vào đường hầm.

Đường hầm dường như là một thế giới khác. Trong thế giới này không có thời gian, không có phương hướng và cũng không có mục đích. Hạng Đào cũng không có cảm giác, chỉ còn lại sự thôi thúc của bản năng, thúc đẩy chàng tiếp tục tiến bước. Thậm chí chàng có cảm giác không phải mình đang đi, mà là lơ lửng bay trên không.

Cảm giác thật kỳ lạ!

Hạng Đào tự nói khẽ với mình.

Đồng thời, sự mệt mỏi mãnh liệt xông lên đầu, khiến chàng thật muốn ngủ một giấc. Chàng không thể dùng cách thông thường để xua đuổi cơn buồn ngủ, vì chàng không cảm thấy đau, và càng không cảm thấy được sự tồn tại của thể xác, chỉ có thể dựa vào ý chí không ngừng nhắc nhở.

Không thể tiếp tục như vậy nữa! Không thể tiếp tục như vậy nữa…

Hạng Đào lòng thầm hét to, chàng biết nếu trạng thái như vậy kéo dài, hẳn sẽ rơi vào sự bi thảm vạn kiếp bất phục.

Đột nhiên, sát khí ập đến, Hạng Đào bừng tỉnh, tiên lực Ngũ Lôi lập tức tự động vận hành.

Cảm giác của thể xác vẫn mơ hồ, nhưng linh thức của Hạng Đào trong khoảnh khắc đã đạt đến tột độ. Chàng có thể cảm thấy sát khí từ phía sau ập đến, dưới sự thúc đẩy của chân khí hung mãnh, khí thế càng thêm khủng khiếp. Nếu là trước kia, Hạng Đào dù có cảm nhận được sát khí thì cũng chỉ có thể xuôi tay chờ chết. Nhưng sau khi trải qua ảo ảnh lôi động, khiến thần đô tinh khí của chàng đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

Trong thoáng chốc, Hạng Đào đã tiến vào trạng thái không linh cực kỳ yên tĩnh.

Ấn ký kỳ dị do Lôi Tiếu Thiên truyền cho bắt đầu mở ra, chân khí cương mãnh biến mất, hằng vạn luồng sáng cũng dường như trở thành ảo ảnh ma pháp.

Thân người Hạng Đào đã động đậy, chàng như mộng du trở về chỗ cũ, trường mâu vụt quét ngang ra.

Một luồng lôi lực xô giạt trong người chàng, ngọn trường mâu phóng ra vô vàn tia chớp màu lam, một trăm lẻ tám thức Phong Ma tuyệt kỹ gia truyền dưới sự hỗ trợ của lôi lực Ngọc Thần đã phát huy đến cực độ, hóa giải hoàn toàn chiêu đao tấn công của đối phương. Ngay khi lôi lực Ngọc Thần trong người chàng đạt đến đỉnh điểm, bỗng tiếng sấm rền vang lên, rung chuyển mặt đất.

Sự tấn công của đối phương lập tức ngưng chỉ.

Hạng Đào buông tiếng quát khẽ, trường mâu vung động, hàn quang lấp loáng.

Thân người chàng không tự chủ đột nhiên lao tới, trường mâu giáng xuống đỉnh đầu đối phương, thế như Thái sơn áp đỉnh, cương khí hùng hậu phá vỡ trùng trùng bóng đao của đối phương.

Chàng đã nghe thấy hơi thở gấp rút của đối phương.

“Bon”… Trời đất như ngưng đọng, thời gian cũng dừng lại.

Hạng Đào lại nảy sinh cảm giác thực tại, ngũ quan cũng hồi phục, tay chỏi trường mâu đưa mắt nhìn.

Một người đeo mặt nạ cao khoảng chín thước đang sừng sững đứng trước mặt, ngọn đại đao đen nghịt trong tay đã gãy đôi.

Người đó chầm chậm tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt hồng hào và mái tóc bạc phơ.

- Vừa rồi là pháp thuật gì?

- Ngọc Thần lôi!

- Thì ra lôi pháp có thể vận dụng như vậy!

Dứt lời, tiếng “bùng bùng” vang lên liên hồi, trước ngực nổ ra mười mấy lỗ thủng, phún máu xối xả, thân người vạm vỡ thẳng đuột ngã ngửa ra sau.

Đường hầm biến mất, thay vào đó là một khoảng đất trống hình tròn, tám tảng đá cao cỡ thân người sắp xếp thứ tự, trên đầu mỗi tảng đá đều có gắn đá quý màu sắc khác nhau. Khi người đó ngã xuống, màu sắc của các viên đá quý đều trở nên u ám, một chất lỏng màu bạc từ trong miệng người đó phún ra.

Đó là một trận pháp có tên là Hỗn Thiên.

Lôi Tông rất ít nghiên cứu về trận pháp, nên Hạng Đào dĩ nhiên cũng không hiểu.

Chàng đảo mắt nhìn quanh, thấy phía sau một tảng đá có che giấu một đường hầm. Hạng Đào có chút khiếp sợ, chàng sợ lại gặp tình huống vừa qua, e không còn đủ sức hóa giải, Ngọc Thần lôi hầu như đã tiêu hao hết lôi lực mà chàng có được. Nhưng đã đến nước này, dù sợ cũng phải tiến tới, vì chàng đã không còn đường lui.

Hạng Đào hít vào một hơi dài, ngẩng cao đầu đi vào đường hầm.

Không có tình huống như vừa qua xảy ra, đây chỉ là một đường hầm bình thường.

Cuối đường hầm là một cửa sắt to lớn, cao ba trượng và rộng sáu trượng, nhìn cánh cửa sắt đen ngòm cũng đủ biết là nặng kinh khủng.

Hạng Đào chọc trường mâu vào khe cửa sắt, tiên lực Ngũ Lôi vận hành một chu thiên, gầm to ra sức. Lôi lực cương mãnh đập vào cửa sắt, trường mâu “cách” một tiếng gãy đôi, cửa sắt trong tiếng ì ầm từ từ mở ra.

Sau cửa sắt là một tòa cung điện nguy nga.

Phần trên cung điện hình nửa vòng tròn, xung quanh có 64 mái che bằng vàng, những cột trụ bằng đá Đại Lý chạm rồng khắc phụng chỏi lấy phần trên đại điện.

Trên vách hình tròn của cung điện có gắn nhiều kính đồng bóng loáng, phản chiếu nhiều màu sắc rất mê ly.

Thoạt nhìn, kính đồng không có gì khác lạ.

Nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra những kính đồng này được gắn trên tường với góc độ khác nhau, các góc độ phối hợp lẫn nhau, tạo cho chín hòn đá đỏ như lửa sắp thành một hàng dài như vì sao đang phát ra ánh sáng đỏ như máu trên nóc điện, xuyên vào trong một chiếc lư đá to cao khoảng hai người bên trong đại điện, khiến lư đá cũng phát ra ánh sáng như lửa đỏ. Chín hòn đá ấy hiển nhiên được sắp theo cửu tinh.

“Cửu tinh liên châu, thiên địa dị biến”!

Hạng Đào ngẩn người, nhưng chàng không phải kinh khiếp bởi tòa cung điện nguy nga hùng vĩ này, mà là vì một người nằm trong vũng máu bên cạnh lư đá.

Người ấy chính là Lôi Tiếu Thiên.

Đột nhiên, một tiếng nói từ trong đại điện vang lên:

- Chàng trai trẻ thật không đơn giản! Không ngờ ngoài Lôi Tông phiệt chủ, còn có người phá giải được Hỗn Thiên trận của lão đạo, thật không dễ dàng.

Hạng Đào hồi hộp quát:

- Ai? Ra đây!

- Ra ư? Rất đơn giản! Chỉ có điều trẫm mà ra là ngươi chết chắc. Vốn định nói chuyện với ngươi, để ngươi sống thêm chốc lát. Một năm rồi, trẫm đã ở trong Thiên Địa Hồng Lư này suốt cả một năm, lão đạo trước khi chết có nói, trẫm phải ở đây đủ ba năm.

Trẫm?

Đó là sự xưng hô hết sức kỳ lạ, dường như chỉ có một người xưng hô mình như vậy mà thôi.

Một ý nghĩ nảy sinh trong đầu, nhưng liền lại nhận thấy hoang đường, người đó đã chết một năm rồi kia mà?

- Giả dạng quỷ thần, đáng kể là hảo hớn gì chứ? Ra đây!

- Quả thật muốn ra ư?

- Ra đây mau!

Dứt lời, trong lư đá vang lên một tiếng gầm như thể sấm rền, đinh tai nhức óc, tuyệt đối không phải do người phàm phát ra.

Hạng Đào giật thót người, vội lùi sau một bước, nhưng phát hiện cửa sắt không biết từ lúc nào đã im lìm đóng chặt.

Chàng bất giác rợn người, thầm nhủ:

- Tiếng gầm đó là của loài thú gì mà khủng khiếp thế này, và lại còn có khí phách của một đấng quân vương?

Đang suy nghĩ, bỗng một lưỡi lửa từ trong lư đá phún ra, lên đến chín vì sao trên nóc điện.

Trong khoảnh khắc, chín vì sao tỏa sáng lấp lánh, từng luồng lửa đỏ từ trong hòn đá phún ra, trúng vào những tấm kính đồng trên vách, rồi liền phản xạ lên trên, tạo thành một lưới lửa phủ trùm cả cung điện. Chín vì sao vang lên tiếng ầm ầm rền rĩ, như thể bão tố phong ba.

Tư duy của đại não đột nhiên dừng lại, chàng chưa từng gặp tình huống như vậy, chỉ bằng vào bản năng vừa né tránh những ngọn lửa bắn đến, vừa vận tiên lực Ngũ Lôi chống lại sức nóng.

Ngay khi ấy, một chiếc vuốt bốn ngón cực to xuất hiện ở mép lư đá.

Vuốt này to cỡ thân người, lưng vuốt có vẩy đỏ và bốc hơi nóng rực.

Ôi trời! Đây là quái vật gì vậy?

Hạng Đào chưa nghĩ dứt, một luồng chiến khí tà dị cuồn cuộn xô đến. Chàng vội vận công kháng cự, nhưng lòng không khỏi cuồng loạn.

Cùng lúc ấy, một vuốt to khác bấu vào mép bên kia lư đá.

Trong cung điện đã trở thành biển lửa, chỉ trừ quanh chỗ đứng của Hạng Đào trong phạm vi ba thước, ngoài ra đều bị lửa đỏ nuốt chửng.

Trong lửa đỏ rừng rực, một bóng đen lù lù xuất hiện.

Hạng Đào đưa mắt nhìn, lập tức rùng mình nổi gai ốc.

Trời! Trước mặt là gì vậy? Quái vật toàn thân bốc lửa đang ngồi xổm trên lư đá đó là gì vậy?

Đó là sinh vật chỉ có trong truyền thuyết!

Đó là dã thú đại diện cho sức mạnh và sự sống vĩnh cửu.

Hỏa kỳ lân! Một con hỏa kỳ lân đang trố to đôi mắt đỏ quạch và nhe răng nhìn Hạng Đào.

Trên nóc điện, chín vì sao rơi xuống, chui vào trán hỏa kỳ lân.

Biển lửa càng thêm nóng rực, Hạng Đào vận hết lôi lực toàn thân cũng chỉ có thể ngăn cản lửa đỏ quanh người chừng một thước.

Hỏa kỳ lân miệng phún ra khói đen cuồn cuộn, tiếng nói hùng hồn:

- Nhiều năm trước có một lão đạo Lôi Tông đã tìm gặp trẫm, nói là có thể khiến trẫm trường sinh bất tử, thọ ngang bằng trời. Để thế chấp, lão đã đặt ngọc điệp có ghi chép lôi pháp Lôi Tông ở bên cạnh trẫm, mượn đội thuyền của trẫm đến Bồng Lai lấy thuốc… Nhiều năm trôi qua, bặt vô âm tín, trẫm tưởng lão đã dối gạt trẫm, trong cơn tức giận đã đốt đi và học thuộc đạo pháp Lôi Tông, định sau khi luyện thành sẽ đến Lôi Tông tìm những người đó trả thù, thật không ngờ…

Hạng Đào thắc mắc thầm nghĩ:

- Chả lẽ là ông ấy thật sao?

- Một năm trước, trẫm tuần du thiên hạ, lão đạo ấy đột nhiên xuất hiện, lão đã mang đến quả mật của kỳ lân và một chiếc “thiên địa hồng lư” ở Bồng Lai, nói là chỉ cần trẫm ăn vào mật kỳ lân và ở trong “thiên địa hồng lư” chờ ba năm là có thể thọ ngang trời, trường sinh bất tử.

- Hắc hắc, trẫm đã chờ nhiều năm, sao thể bỏ qua cơ hội này? Thế nên trẫm đã vội vàng đến tẩm cung, tất cả mọi thứ ở đây đều do lão đạo ấy bố trí trước lúc ra đi, thật không ngờ đã có lúc dùng đến. Tuy nhiên, để trừng phạt lão đạo ấy đã khiến trẫm trông chờ, sau khi ăn mật kỳ lân, việc đầu tiên là ăn thịt lão đạo ấy. Đó cũng kể được là sự ban thưởng của trẫm đối với lão ta, hòa hợp cùng trẫm, biết bao quang vinh.

Hạng Đào lắp bắp:

- Tôn giá... là Doanh Chính?

- Ha ha ha… Tiểu tử, bây giờ dù ngươi chết cũng hết sức vinh hạnh. Nghe đâu máu của người Lôi Tông rất là ngon ngọt, khi nãy trẫm không cảm thấy, giờ thì trẫm cho ngươi vinh hạnh đó, để cho ngươi trở thành một phần trong cơ thể trẫm. Ha ha ha, đó là điều ngươi muốn.

Hỏa kỳ lân dứt lời, mắt như rực lửa, nhe nanh múa vuốt lao vào Hạng Đào, vẻ thèm thuồng ấy như muốn nuốt chửng vạn vật và đốt thành tro bụi.

Hạng Đào không nơi tránh né, tột độ kinh hoàng.

Ngay khi ấy, ấn ký trong người chàng lại một lần nữa phát sinh tác dụng kỳ diệu, tiên lực Ngũ Lôi âm thầm vận hành ngược lại.

Hạng Đào bị hỏa kỳ lân nuốt vào bụng, người như ở trong biển lửa.

Cơ thể chàng không ngừng hút lấy dòng chảy nóng trong bụng hỏa kỳ lân, đồng thời cả người không chút động đậy, đứng yên như bị đóng băng.

Thân thể chàng như biến thành lửa, nhưng ngũ tạng lại biến thành băng.

Thủy hỏa đối kháng, không ngừng tăng cường khí thế.

Hạng Đào tuy không còn cảm nhận của thể xác, nhưng chàng có thể nhìn rõ mọi sự.

Linh hồn chàng đã rời khỏi thể xác, chàng nhìn thấy hỏa kỳ lân phóng vào trong lư đá và biến thành một quả trứng hình bầu dục, lao lên trên hằng hà sa số kiếm sắc.

Chàng đã hiểu, lư đá này còn có càn khôn khác.

Chàng đã hiểu, hỏa kỳ lân đang hấp thu tinh hoa trong hằng vạn thanh kiếm.

Chàng đã hiểu…

Nhưng có điều Hạng Đào không hiểu, vì sao chàng còn sống? Và còn có thể cảm nhận rõ ràng mọi sự xung quanh?

Và cũng ngay khi ấy, thủy hỏa đã đạt đến đỉnh điểm, không còn nhẫn nhịn đối phương được nữa.

Hỏa kỳ lân không ngờ, Lôi Tiếu Thiên đã truyền cho Hạng Đào tiên lực Ngũ Lôi đã tu luyện cả đời. Khi nãy y đã giải quyết Lôi Tiếu Thiên một cách nhẹ nhàng, nên cũng sinh lòng xem thường Hạng Đào. Bằng không, hỏa kỳ lân chỉ cần sử dụng chân hỏa luyện hóa trong cơ thể, Hạng Đào hẳn đã hồn phi phách tán.

Nhưng hỏa kỳ lân đã không làm vậy!

Sự xung đột giữa băng và lửa đã sinh ra sự bùng nổ dữ dội.

Thân xác Hạng Đào trong thoáng chốc đã bị nổ tung, còn hỏa kỳ lân thì thét lên một tiếng thảm thiết, toát ra một mùi kỳ dị, hòa hợp với linh hồn của Hạng Đào, kiếm khí kim tinh đã được luyện thành bởi hằng vạn thanh kiếm trong một năm đã bị Ngũ Lôi sách thu hút, thoắt cái lao đến bên cạnh Hạng Đào, quấn chặt lấy linh hồn chàng, biến thành một quả trứng hình bầu dục rất kỳ dị và lấp lánh ánh sáng màu hoàng kim.

Quả trứng này nằm yên trong lửa đỏ.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.