Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Liên cửu phẩm

Phiên bản Dịch · 5783 chữ

Chương 12: Kim Liên cửu phẩm

Hội bán đấu giá Vạn Quốc được thành lập từ đầu thế kỷ 19, vốn là một hiệp hội nhỏ dành cho các nhà sưu tập trao đổi cổ vật. Nhưng đến đầu thế kỷ 20, sau thế chiến II, các nhà sưu tập khắp thế giới đều mong muốn có được một mặt bằng để triển khai hàng hóa. Thế là, hội bán đấu giá Vạn Quốc bắt đầu hình thành, trải qua 200 năm, hội bán đấu giá này đã trở thành một đại hội của giới sưu tập.

Bất luận vật sưu tập hoặc báu vật có được từ các kênh không sạch sẽ đều có thể mang ra bán đấu giá trong hội bán đấu giá Vạn Quốc.

Và một khi được bán đấu giá, dù là vật bẩn cũng được rửa sạch. Mỗi phiên bán đấu giá cách nhau 20 năm, hội bán đấu giá Vạn Quốc hiện nay đã trở thành địa điểm công khai triển lãm cổ vật và rửa sạch vật bẩn của các nhà sưu tập. Người được tham dự phiên bán đấu giá này không chỉ là các nhà sưu tập nổi tiếng, mà còn có các phú hào hay các yếu nhân của chính phủ đến từ các nước trên thế giới, thậm chí một số chính phủ còn phái người tham gia hoạt động tranh mua này.

Trong hai năm qua, Hạng Đào lần đầu tiên rời khỏi lâu đài Philip, tâm trạng hết sức sảng khoái.

Dưới sự hướng dẫn của Fran, trước tiên chàng đến Paris viếng thăm ông bà ngoại. Hai người trong hai năm qua đã già đi rất nhanh, khiến Hạng Đào cảm thấy rất đau lòng. Chàng ép buộc Đằng Giao lấy thuốc ra cho hai ông bà già uống, đồng thời còn tặng một luồng tiên lực Ngũ Lôi cho họ.

Ông bà ngoại của Hạng Đào cũng là người có tiếng tăm ở Pháp, sau khi nghe tin cháu ngoại muốn tham dự phiên bán đấu giá Vạn Quốc, hai người liền tặng cho Hạng Đào một chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, mặc dù không biết cháu ngoại định mua gì.

Nhưng họ biết các vật phẩm có thể xuất hiện trong phiên bán đấu giá Vạn Quốc chắc hẳn là rất có giá trị. Nghe đâu trong phiên bán đấu giá đã từng lập kỷ luật lịch sử với giá bán đến 480 triệu Euro. Trong phiên bán đấu giá như vậy, người có một hai trăm triệu Euro tốt nhất là đừng tham gia, bởi rất có thể phá sản sau hai ba cổ vật được bán ra.

Hạng Đào tạm ở lại nhà ông bà ngoại. Chàng bảo Fran gửi số tiền mang theo cho ban tổ chức, đổi lấy một thẻ thông hành có thể vào hội bán đấu giá.

Một thẻ thông hành có thể dẫn theo hai tùy tùng.

Hạng Đào sau khi suy tính đã quyết định cùng đi với Đằng Giao và Fran, Shi Hui ở lại nhà ông bà ngoại.

Mọi sự chuẩn bị xong, Hạng Đào cùng ông bà ngoại đi khắp thành phố Paris, kể như là bù đắp niềm ân hận trong hai năm qua.

Trước lễ Giáng Sinh một ngày, phiên bán đấu giá chính thức khai mạc.

Trong phiên bán đấu giá được canh phòng cẩn mật, tuyệt đối không tiếp ký giả, đó là nhằm bảo vệ an toàn cho người tham dự, nên các ký giả phải đến từ sớm để giành lấy một chỗ ngồi tốt bên ngoài cung Louvre. Tuy vậy, họ cũng chỉ có thể chụp ảnh ở bên ngoài phạm vi an toàn được ban tổ chức quy định.

Tám giờ tối, các loại xe sang trọng lần lượt đỗ lại bên ngoài cung Louvre.

Các nhà quý tộc danh tiếng nhiều nước thảy đều ăn mặc sang trọng ra khỏi xe hơi, ban tổ chức gọi đến các người mẫu xinh đẹp và khiêu gợi, cùng các nhà quý tộc thư thả đi vào cung Louvre, băng qua sảnh đường, đến một gian phòng rộng lớn không có cửa sổ, hết sức kín đáo.

Đây chính là nơi diễn ra phiên bán đấu giá.

Sự có mặt của Hạng Đào đã khiến nhiều người xôn xao bàn tán, bởi sau lần thần du thứ hai, người chàng đã cao hơn 8cm, tuy trông hơi thấp, nhưng đã gần như người thành niên. Chàng tướng mạo tuấn tú, cử chỉ tao nhã, mỗi cái cất tay cất chân đều bộc lộ sâu đậm phong cách quý tộc. Và trong khí chất của chàng cũng có một vẻ thanh cao thoát tục không sao diễn tả được, nên đứng trong đám đông hết sức nổi trội, chẳng khác nào hạc giữa đàn gà.

Điều chủ yếu nhất là không ai biết chàng là ai.

Hạng Đào cùng với hai người đẹp bốc lửa nghênh ngang như chốn không người đi vào cung Louvre, Đằng Giao và Fran theo sau như hai bảo vệ.

Hạng Đào với Đằng Giao đều có đeo Tàng Tinh trụy đặc chế của Kỳ môn ở Đài Loan, che giấu đi khí vị của tiên lực trên người. Trong trường hợp này, chỉ trời mới biết có cao nhân nào đó trà trộn trong đám đông hay không? Trong khi Hạng Đào thì không hề muốn gây ra chuyện phiền phức.

Phòng bán đấu giá rộng thênh thang, có sức chứa đến 500 người.

Sau khi nhóm người Hạng Đào vào trong hội trường, đã khiến rất nhiều người chú ý.

Chàng không màng đến những ánh mắt hiếu kỳ, cũng chẳng đếm xỉa đến ánh mắt khiêu gợi của những người đẹp bốc lửa, một mình đi vào phòng VIP.

Vậy là một lần nữa lại khiến cho mọi người kinh ngạc.

Mọi người đều thắc mắc suy đoán, thiếu niên đẹp trai này là ai?

Phải biết phòng VIP chỉ dành cho các quý tộc đặc biệt, người vào phải có thân phận và địa vị xứng đáng.

Và trong hội trường này, lai lịch của bất kỳ ai cũng không đơn giản.

- Fran, hôm nay có những vật gì bán đấu giá, thiên bàn Cửu Tinh mà Helen nói được sắp ở vị trí nào?

- Cậu Alex, thiên bàn Cửu Tinh được sắp ở vị trí thứ hai, giá khởi điểm là 58 triệu Euro, dự tính giá được bán khoảng 130 triệu Euro.

- Ồ, đắt vậy?

- Nghe đâu thiên bàn Cửu Tinh xuất xứ ở Trung Quốc đời nhà Thương, cụ thể quý giá ở điểm nào, hiện chúng ta chưa rõ. Cô Helen cũng không nói ra... Nhưng có lẽ vật đó rất quan trọng đối với cô ấy, dường như cô ấy quyết mua cho bằng được.

- Nói quá thừa thãi!

Đằng Giao một ngoạm cắn hết nửa quả táo, vừa nhai vừa nói nên không rõ ràng.

Fran mỉm cười, như không để tâm.

Hạng Đào trầm ngâm:

- Thiên bàn Cửu Tinh... Chúng ta hãy ra giá 150 triệu, hẳn là không ai tranh giành. À, Kỳ môn đã gửi đến chi phiếu 300 triệu, vậy chúng ta hãy với 300 triệu làm căn bản. Đúng rồi, ngoài ra còn có vật kỳ lạ nào không?

- Đó thì... hội bán đấu giá không tiết lộ đâu. Nhưng nghe nói lần bán đấu giá này có đến mười món, ngoài thiên bàn Cửu Tinh còn có hai món đến từ Trung Quốc, và sau cùng còn có một báu vật, mọi người khách mua đều có thể tham dự, nhưng không trưng bày mà được quyết định bằng cách bỏ phiếu kín... Nghe đâu đã có rất nhiều người ra giá.

- Ồ?

Hạng Đào cười thầm, lòng bỗng nảy sinh một chút hiếu kỳ.

Cách bán này cũng khá thú vị, không trưng bày phẩm vật mà lại ra giá bằng cách bỏ phiếu kín. Hay lắm!

- Chúng ta cũng tham gia đi!

Hạng Đào nói xong, cầm một mảnh giấy trắng trên bàn lên, viết nhanh một con số, xếp lại trao cho Fran.

Fran lập tức cầm mảnh giấy ra khỏi phòng VIP.

Đằng Giao tò mò hỏi:

- Alex, cậu có hứng thú với vật đó hả? Cậu ra giá mua bao nhiêu vậy?

- Đã nói rồi mà, khi nói tiếng Trung Quốc thì phải dùng tên Trung Quốc của tôi chứ!

- À, cậu Đào!

Đằng Giao rất lấy làm lạ, sao Alex lại kiên quyết với cái tên bình thường ấy? Lúc Hạng Đào lấy tên Trung Quốc, Đằng Giao và Ôn Minh Tuệ đã góp ý rất nhiều, đưa ra nhiều cái tên rất oai và hợp thời, nhưng chàng vẫn kiên quyết với họ tên Hạng Đào, và còn bắt chước người xưa đặt thêm một tên “Ngọc”.

Đằng Giao cảm thấy nực cười, tên là do cha mẹ đặt cho, có đâu lại tự mình đặt ra?

Hơn nữa, tên “Ngọc”rất là nữ tính, chẳng những Đằng Giao mà cả Ôn Minh Tuệ cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng Hạng Đào vẫn khăng khăng giữ lấy tên ấy.

Chàng trả lời là:

- Đặt tên cho mấy người hay là đặt tên cho tôi? Tôi thích, tôi phải là Hạng Đào, và tên Ngọc cũng không thay đổi.

Đằng Giao nghĩ thấy cũng phải, đâu phải đặt tên cho mình, bận tâm gì kia chứ?

Hạng Đào thích thú nói:

- Đã xuất hiện trong phiên bán đấu giá Vạn Quốc dĩ nhiên là vật có giá trị. Ha ha, vả lại tôi chỉ là vui đùa thôi mà!

Đằng Giao thầm mắng:

- Đồ phá của, vui đùa hả? Ngươi có biết là vui đùa một phen phải tốn bao nhiêu tiền không?

Lúc này, phiên bán đấu giá đã bắt đầu.

Món thứ nhất là một tác phẩm của Hy Lạp thời cổ đại, đó là thanh kiếm của Alexander đại đế của vương quốc Macedonia, giá khởi điểm là 51 triệu Euro.

Hạng Đào không có hứng thú với thanh kiếm ấy, thấy bầu không khí nhiệt liệt trong hội trường, chàng cảm thấy nực cười. Các quý tộc danh tiếng kia thảy đều tỏ ra tao nhã, nhưng sau mỗi lần kêu giá đều bộc lộ ánh mắt thù hận nhìn đối thủ, sau đó lại giơ tay báo giá lần nữa.

Sau cùng, thanh kiếm ấy đã được một nhà sưu tập đến từ Hy Lạp mua với giá 80 triệu Euro.

- Các vị, món tiếp theo là một cổ vật đến từ Trung Quốc. Qua sự giám định của chuyên gia, đó là tác phẩm thuộc thời kỳ Hạ Thương, có tên là Hắc Long Cửu Tinh bàn, 9 vì sao hòa hợp với những đường vằn của rồng đen một cách hoàn mỹ, thể hiện nền công nghệ cao của Trung Quốc lúc bấy giờ, và có mang màu sắc sâu đậm của phương Đông. Theo lời chuyên gia, những đường vằn của rồng đen có hàm chứa một số ý nghĩa, không chừng là tàng bửu đồ của vị hoàng đế nào đó khi xưa. Các vị, nếu ai có được Hắc Long Cửu Tinh bàn này, không chừng còn có được bửu tàng của hoàng đế cũng nên.

Trong hội trường vang lên tiếng cười ầm ĩ.

- Hắc Long Cửu Tinh bàn có giá khởi điểm là 58 triệu Euro.

Hạng Đào nháy mắt ra hiệu với Fran. Fran liền ra khỏi phòng VIP, lớn tiếng nói:

- Nam tước Alexandre ra giá, 150 triệu!

Trong khi ấy, hội trường chỉ mới nâng giá lên đến 65 triệu Euro.

Ngay tức khắc, cả hội trường im phăng phắc.

Từ 65 triệu nâng một phát lên đến 150 triệu, đó là điều rất hiếm xảy ra đối với hội bán đấu giá Vạn Quốc.

Đó chứng tỏ nam tước nhất quyết giành mua bằng được Hắc Long Cửu Tinh bàn.

- 200 triệu!

Đó là giá báo của phòng VIP đối diện với với phòng VIP của Hạng Đào sau một hồi im lặng.

Hạng Đào ngẩn người, không khỏi lấy làm lạ.

Vì khách mua đến từ Trung Quốc không phải ngồi trong phòng VIP ấy, trong trí nhớ của Hạng Đào, người trong phòng VIP ấy dường như là một cô gái rất xinh đẹp.

200 triệu Euro, hiển nhiên đã vượt quá giá trị trên thị trường, khiến hội trường lập tức dậy lên tiếng xôn xao bàn tán.

- Cậu Alex, đó là người của gia tộc William!

Fran khẽ nói bên tai Hạng Đào. Một sát ý mãnh liệt lập tức dâng lên trong lòng, Hạng Đào đứng lên, đi đến trước cửa phòng VIP, hai mắt như phún lửa nhìn chốt vào phòng VIP đối diện, nghiến răng keng két.

- Cậu Alex, hãy bình tĩnh!

Ngay khi ấy, một cô gái tóc vàng xuất hiện ở trước cửa phòng VIP đối diện.

- 210 triệu!

- 220 triệu!

Hội trường sục sôi, chẳng ai ngờ bầu không khí gay cấn lại xuất hiện sớm như vậy. Một số người có biết phần nào về mối thù giữa hai gia tộc Philip và William, họ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Thiếu nam thiếu nữ, mối thù gia tộc suốt mấy trăm năm, điều này thật hiếm có.

Fran thấy Hạng Đào không phát tác, liền thở phào. Ông khẽ giải thích với Đằng Giao về mối thù giữa gia tộc Philip với gia tộc William, một mặt thận trọng cảnh giác nhìn Hạng Đào.

Lúc này, Hạng Đào đã ra giá 300 triệu Euro.

Bầu không khí căng thẳng lan khắp hội trường, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hạng Đào và cô gái tóc vàng.

Ba người Trung Quốc trong một phòng VIP khác thầm thì bàn tán.

- Cậu trai trẻ kia là ai vậy?

- Nghe đâu là cháu trai của bá tước Philip ở Pháp, năm rồi đã được hoàng gia Thụy Sĩ phong tước vị, còn cụ thể thì không rõ.

- Cậu ta dường như là người Trung Quốc mà!

- À, nghe đâu cậu ta được con trai của bá tước Philip nhận nuôi... Đúng rồi, nghe nói vụ thảm án ở phi trường Turan hai năm trước có liên quan đến cậu ta.

- Ồ!

Người đàn ông trung niên ngồi giữa ra chiều suy tư.

- 400 triệu!

Hạng Đào cắn răng kêu giá, cô gái tóc vàng đứng ở cửa phòng VIP đối diện do dự chốc lát rồi lui vào trong phòng.

Gia tộc Philip với gia tộc William lần đầu tiên đọ sức, Hạng Đào đã giành thắng lợi.

Nhưng Hạng Đào biết, đây là một thắng lợi thê thảm triệt để. Một món Hắc Long Cửu Tinh bàn trị giá 130 trệu đã được chàng mua với giá 400 triệu, hẳn có rất nhiều người chế nhạo hành vi gần như điên khùng của chàng. Tuy nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo hãy còn nhiều màn hấp dẫn.

Các cổ vật được bán đấu giá tiếp theo đã trở thành cuộc đọ sức giữa hai gia tộc Philip và William.

Chỉ cần món nào gia tộc Willian muốn có được, Hạng Đào đều quyết giành lấy nên đã nâng giá đến mức kinh khủng.

Hai món bán đấu giá đã khiến gia tộc William phải bỏ ra gần 700 triệu Euro, khiến bầu không khí trong hội trường ngập đầy mùi thuốc đạn, một số khách mua bởi không chịu nổi sự gay cấn như vậy nên đã ngất xỉu tại chỗ.

- Vật rao bán thứ tám cũng là đến từ phương Đông!

Một cô gái bốc lửa tay bưng một chiếc khay đi lên sân khấu. Cô ta từ từ giở mảnh lụa đỏ đậy trên khay ra, liền tức ánh vàng rực sáng, tiếng trầm trồ vang khắp hội trường.

- Đây là sản phẩm có từ thời Thiên Trúc cổ, hồi 400 năm trước Công Nguyên, tương truyền đóa liên hoa này là do chính tay Phật Tổ điêu khắc, chẳng những có giá trị nghệ thuật cao, mà còn có giá trị tôn giáo quý báu. Nghe đâu liên hoa này vốn dĩ còn có một liên đài, hai hợp thành một... Nhưng đáng tiếc là hiện nay không ai biết liên đài ở đâu, đã khiến báu vật này bị khiếm khuyết. Liên hoa của Phật Tổ, giá khởi điểm lá 200 triệu.

Khi liên hoa xuất hiện, hai mắt Đằng Giao đã trố to hết cỡ.

- Cậu Đào, phải có được nó, nhất định phải có được nó... Trời! Quả thật là có liên hoa, Phật Liên cửu phẩm lại có thật trên cõi đời.

Đằng Giao chẳng màng đến tư cách, co chân quỳ xuống đất.

Liên hoa toát ra một khí vị kỳ lạ khiến người sinh lòng bình hòa. Đằng Giao nước mắt ràn rụa, người run lẩy bẩy và không ngừng niệm Phật.

Vẻ thành khẩn ấy khiến người không khỏi cảm động.

Nhiều người thấy vậy cùng đứng lên vỗ tay tỏ lòng quý trọng, ngay cả cô gái tóc vàng của gia tộc William cũng ra ngoài của phòng nhè nhẹ vỗ tay. Mắt cô ta có vẻ đo đỏ, chứng tỏ trong lòng hết sức xúc động.

Ba người Trung Quốc cũng ra khỏi phòng VIP, nhìn Đằng Giao nhè nhẹ gật đầu.

Người trung niên nói:

- Đó mới thật sự là một cao tăng đắc đạo!

- Chủ... sao ngài lại nói vậy?

- Hòa thượng đời nay trong đầu chỉ biết có tiền và tiền, đâu phải là tăng nhân đích thực. Nghe đâu có chủ trì chùa nào đó đã uống rượu bar và hát karaoke, ngày nào cũng tính kỹ tiền vé vào cửa, mỗi ngày chỉ biết áp phe tiếp khách, đâu có lòng tham ngộ Phật pháp. Ai cũng nói đất nước chúng ta không có tín ngưỡng, gặp một vị cao tăng thế này, thử hỏi vậy có còn tín ngưỡng hay không?

- Ý ngài là...

- Hãy dò la lai lịch của vị đại sư này, nhân tiện bày tỏ thiện ý với cậu nam tước kia, nếu được thì mời ông ấy về nước tham quan một chuyến.

- Nhớ rồi!

Hạng Đào lòng không có chút hận thù, kêu giá:

- 210 triệu!

- Ồ! Cậu nam tước ra giá rồi! 210 triệu, có ai ra giá cao hơn không? 210 triệu lần thứ nhất... 210 triệu lần thứ hai... 210 lần thứ ba... Xin chúc mừng cậu nam tước.

Có lẽ không ai ngờ lần đấu giá những tưởng sẽ có cuộc đọ sức gay go này lại diễn ra bình lặng như vậy.

Cô gái tóc vàng với ánh mắt phức tạp nhìn Hạng Đào, quay người đi trở vào phòng VIP.

Sức mạnh chí cương chí đại của Phật môn đã khiến người không thể sinh ra ý nghĩ tranh giành, cho dù cô gái tóc vàng hết sức căm thù Hạng Đào mà vẫn không thể bày tỏ. Đứng trước liên hoa do chính tay Phật Tổ điêu khắc, mọi hành vi tranh giành đều là làm hoen ố Phật Tổ. Nói trắng ra, có lẽ cô ta cũng cho rằng dùng tiền để đo lường đóa liên hoa ấy thật là một việc đáng nực cười. Liên hoa là phải thuộc về người hữu duyên.

Cô gái bốc lửa trang nghiêm bưng liên hoa đi vào phòng VIP, đặt xuống trước mặt Hạng Đào.

Hạng Đào không còn lòng dạ màng đến những chuyện trong hội trường nữa, nhìn Đằng Giao hết sức cẩn thận bưng liên hoa trên tay.

Đằng Giao hít sâu một hơi, bỏ liên hoa vào trong chiếc hộp do hội bán đấu giá cung cấp, khẽ nói:

- Nghe nói Phật Tổ trước khi thành Phật đã chống lại sự quấy nhiễu của tâm ma dưới gốc cây bồ đề... Phật Tổ trải qua 500 năm luân hồi, sau cùng đã thành Phật. Trước khi rời khỏi nhân gian Ngài đã dùng trí tuệ cao cả điêu khắc một tòa liên hoa. Trong Phật môn, tòa liên hoa này được gọi là Phật Liên cửu phẩm. Nếu theo các luyện khí sĩ thì thuộc tiên khí đỉnh cấp thượng cửu phẩm.

- Thì ra là vậy...

- Không chỉ vậy, đối với đệ tử Phật môn, Phật Liên cửu phẩm không chỉ là tiên khí, mà còn là báu vật duy nhất do Phật Tổ để lại trước khi rời khỏi nhân gian. Trong lịch sử, Phật môn đã trải qua nhiều biến động, Phật Liên cửu phẩm từ Thiên Trúc trôi giạt sang Trung Quốc, rồi sau đó mất tích. Nghe đâu liên hoa gắn liền với liên đài kể như là có được y bát của Phật Tổ. Đương nhiên, Phật Liên có sự sống, người sở hữu còn phải được Phật Liên thừa nhận thì mới có thể kế thừa pháp lực vô biên của Phật Tổ. Có thể nói, Phật Liên cửu phẩm còn là biểu tượng của Phật môn.

Hạng Đào nhẹ gật đầu, vẻ mặt hết sức trang trọng.

- Đằng Giao sao biết đây chính là Phật Liên?

Đằng Giao lưỡng lự chốc lát, rồi thi triển thuật truyền âm nói:

- Vì liên đài đang ở trong tay Đằng Giao!

- Sao?

- Cậu biết vì sao Đằng Giao đến Pháp không?

- Nghe nói dường như ông bị bức bách không còn lối thoát.

Đằng Giao cười não nề:

- Không sai, Đằng Giao quả là không còn lối thoát nên mới giấu giếm lai lịch đến nước Pháp. Khoảng 70 năm trước, trong một cơ hội ngẫu nhiên, Đằng Giao đã vào nơi viên tịch của Đạt Ma Tổ Sư... Đừng nhìn Đằng Giao, Đằng Giao không phải nói là chùa Thiếu Lâm. Đạt Ma Tổ Sư sau khi thành Phật đã rời khỏi chùa Thiếu Lâm. Ở nơi ấy, Đằng Giao chẳng những có được đạo pháp của Phật môn do Tổ Sư để lại, mà còn có được Liên Đài cửu phẩm.

- Ồ?

- Khi xưa lúc Tổ Sư rời khỏi chùa Thiếu Lâm đã biết Huyền tông hẳn sẽ gặp nạn, Ngài đã mang theo liên đài, để lại liên hoa, và còn để lại ấn ký trên liên hoa, chỉ dẫn hậu nhân nếu hữu duyên có thể tiến vào trong cổ trận Kết Giới của Phật môn do Ngài tạo ra, và có được y bát của Ngài.

- Vậy ông có được rồi hả?

- Đâu thể nào, liên đài và liên hoa nếu không được kết hợp, không ai có thể tiến vào cổ trận Vạn Phật do Tổ Sư tạo ra.

- Vậy bây giờ ông đã có được...

- Ha ha, y bát của Phật Tổ và Tổ Sư dĩ nhiên là do Đằng Giao thừa kế rồi!

Hạng Đào mỉm cười:

- Vậy xin chúc mừng! Nhưng mà vật này là do tôi mua, ông mang đi thế này thì... có phải quá phi lý không?

Đằng Giao nghiêm túc:

- Cậu sao thể dùng tiền bạc đánh giá báu vật của Phật môn? Thôi, cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy nữa, khi về đến nhà tôi sẽ truyền cho cậu chuỗi Xá Lợi Kim Cang này. Cậu chớ xem thường, mỗi hạt Xá Lợi Tử đều do bao đời cao tăng luyện thành, Khi xưa, tôi cũng là cướp từ tay một hòa thượng không giữ nề nếp. Vì chuỗi tràng hạt này, tôi cơ hồi đắc tội với các tông phái của Phật môn Trung Quốc.

- Thôi được, quyết định vậy đi!

Cuộc giao dịch giữa Hạng Đào và Đằng Giao kết thúc, chàng ngồi thẳng lên, theo dõi phiên đấu giá tiếp tục tiến hành.

Vật bán đấu giá thứ chín là tác phẩm có giá trị lịch sử của Thất Tử ở Kiến An, tác phẩm được gọi là tuyệt tác nghệ thuật hội họa lưỡng Hán này có giá sau cùng là 120 triệu Euro, được mua bởi ba người Trung Quốc, có lẽ đó là mục đích chính trong chuyến đi này của họ.

- Bây giờ là món bán đấu giá cuối cùng... Hôm nay thật là ngày rạng rỡ của nghệ thuật phương Đông, món cuối cùng này cũng là vật đến từ Trong Quốc. Qua giám định của chuyên gia, niên đại của vật này có lẽ từ trước Công Nguyên... Chúa ơi, cũng là xuất xứ từ thời Hạ Thương, hầu như cùng niên đại với Hắc Long Cửu Tinh bàn mà cậu nam tước đã có được khi nãy. Hơn nữa, vật này còn được một vị hoàng đế vĩ đại đeo mang, đó chính là Xích Tiêu kiếm của vị hoàng đế khai quốc Tây Hán.

Ánh mắt của Hạng Đào lại một lần nữa bị lôi cuốn bởi vật trưng bày trên sân khấu.

Xích Tiêu thần kiếm chính là do Lưu Bang, vị hoàng đế khai quốc Tây Hán đã dùng chém rắn khởi nghĩa. Ngoại trừ mười đại thần kiếm trong lịch sử, có lẽ Xích Tiêu kiếm này là nổi tiếng nhất.

Hạng Đào không phải vì lai lịch ghê gớm của thanh kiếm này, mà là chàng đã từng nhìn thấy thanh kiếm này. Hơn hai ngàn năm trước, lúc Hạng Đào cùng Hùng Bá đại náo doanh trại quân Tần dưới chân Ly sơn, chàng đã nhìn thấy người đeo thanh kiếm này dường như họ Lưu, có lẽ là Lưu Bang. Lúc bấy giờ tâm tư chàng đang đặt hết vào lăng Thủy Hoàng, nên đã không lưu ý.

Nhưng Hạng Đào nhớ rất rõ, Lưu Bang đã đánh chàng một chưởng.

- Cậu Đào, cậu sao rồi?

Hạng Đào không trả lời câu hỏi của Đằng Giao, quay sang Fran hỏi:

- Fran, thanh kiếm đó giao cho ông, bất cứ giá nào cũng phải giành lấy.

Dứt lời, chàng đứng lên ra khỏi phòng VIP.

- 200 triệu!

Hạng Đào báo giá cao hơn giá khởi điểm của Xích Tiêu kiếm là 150 triệu, sau đó sải bước đi ra khỏi hội trường. Đằng Giao mang theo Phật Liên và Cửu Tinh bàn theo sau chàng. Lúc này, cô gái tóc vàng của gia tộc William cũng ra khỏi phòng VIP, cô ta giơ tay lên...

Đằng Giao thấy vậy vội lớn tiếng hô:

- 250 triệu!

Cô gái tóc vàng dùng tay sửa lại mái tóc, đột nhiên sững người, mặt lộ vẻ cười dở khóc dở.

Thì ra cô ta cũng định rời khỏi hội trường, giơ tay lên chỉ nhằm sửa lại mái tóc mà thôi.

Trong hội trường cười ầm lên, Fran hằn học trừng mắt với Đằng Giao. Còn Hạng Đào dừng chân lại, nhìn Đằng Giao nhẹ lắc đầu.

Cũng may là không có phóng viên ký giả, bằng không thì báo chí ngày mai hẳn sẽ đăng tải bộ dạng lúc này của Đằng Giao, tiêu đề có lẽ là: Cái giơ tay đắt giá nhất lịch sử.

Trong tiếng cười ầm ĩ, Đằng Giao mặt đỏ bừng, theo sau Hạng Đào rời khỏi hội trường.

Ba người Trung Quốc cũng cười ngặt ngoẽo. Người trung niên nói:

- Thật là một cao tăng thú vị... Ha ha ha, 50 triệu Euro! Cô gái của gia tộc William đã tạo ra một cái giơ tay đắt giá nhất lịch sử... Ha ha ha, thật cười chết đi được!

Vừa nói vừa đưa tay lên lau nước mắt đã tuôn ra ở khóe mắt do cười.

Rời khỏi hội trường bán đấu giá, dưới sự sắp xếp của ban tổ chức, Hạng Đào từ đường hầm bí mật đi ra, ngồi lên xe hơi do Fran đã chuẩn bị sẵn.

Lát sau, Fran tay bưng hai chiếc hộp một to một nhỏ cười ha hả đi đến.

- Cậu Alex thật quá lợi hại!

- Sao rồi?

- Cậu còn nhớ tôi nói là món cổ vật được bán theo cách bỏ phiếu kín không? Những người bỏ phiếu khi nghe nói có cậu tranh phiếu, họ thảy đều rút lui. Chỉ một triệu Euro, cậu biết không, đó là cái giá thấp nhất trong mười ba phiên bán đấu giá của Vạn Quốc. Cậu không thấy sắc mặt của tay chủ tịch ban tổ chức, xanh mét, khó coi đến hết cỡ... Và những người tranh mua khác sắc mặt cũng giống như tay chủ tịch đó.

Đằng Giao kinh ngạc:

- Không phải chứ, chỉ một triệu Euro ư?

Hạng Đào đón lấy chiếc hộp cỡ bàn tay từ tay Fran, mỉm cười nói:

- Tôi chẳng đã nói rồi là gì? Tôi chỉ là vui đùa thôi mà!

Đằng Giao cười gượng:

- Nhìn biểu hiện của cậu trong phiên bán đấu giá, không ai nghĩ cậu chỉ là vui đùa.

- Tuy không tạo ra giá cao nhất, nhưng tạo được giá thấp nhất là khá lắm rồi. Theo tôi thì kỷ luật ấy khó mà có người phá nổi.

Hạng Đào vừa cười nói, vừa mở hộp ra. Vẻ cười trên mặt liền tức cô đọng.

- Cậu sao rồi vậy?

- Sao... lại là vật này?

Đằng Giao chồm tới xem, tức giận mắng:

- Mẹ kiếp, một miếng ngọc bé thế này mà trị giá một triệu Euro sao? Ủa, trên có bốn chữ, mà là chữ Hán... Đằng Giao xem thử, Ngũ... Ngũ... chữ thứ nhì tôi không biết, chữ thứ ba cũng không biết, chữ thứ tư... Mẹ kiếp, chữ gì mà lạ vậy?

- Ngũ Lôi Đô Ty!

Hạng Đào nhè nhẹ lấy miếng ngọc trong hộp ra, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống má.

Đằng Giao và Fran giật nẩy mình, mới vừa cười nói vui vẻ, sao bỗng chốc lại khóc thế này? Hơn nữa, trong trí nhớ của Fran, Hạng Đào chỉ khóc lúc vợ chồng Andrea qua đời, ngoài ra chưa từng chảy một giọt nước trước mặt người khác.

Hạng Đào nắm chặt miếng ngọc trong tay, nhắm mắt lại.

Miếng ngọc này hiển nhiên là tín vật của Phiệt chủ Lôi tông Lôi Tiếu Thiên đã tặng chàng khi xưa, từ khi ra khỏi Thiên Địa Hồng Lư đến nay, Hạng Đào chưa từng thấy lại miếng ngọc này, thật không ngờ hôm nay trên đất khách quê người, do một hành động vô ý của chàng mà lại được tái ngộ với món vật đã đánh mất hồi hai ngàn năm trước.

Đúng là trong hư vô tự có ý trời, đã thuộc về mình thì không chạy đâu được.

- Đằng Giao, tôi muốn hỏi thăm một người!

Đằng Giao cười:

- Ai vậy? Cậu đừng hỏi một cách nghiêm trọng như vậy, tôi cảm thấy hồi hộp đó!

- Hạng Tịch, tự Vũ! Ông từng nghe nói không?

Đằng Giao ngẩn người, ha hả cười to:

- Cậu muốn kiểm tra sự hiểu biết về lịch sử của tôi phải không? Nếu vậy thì cậu cũng phải tìm một đề tài khó hơn chứ! Chỉ cần là người Trung Quốc đều biết Hạng Vũ là Tây Sở Bá Vương đại danh lừng lẫy, đương nhiên là tôi biết rồi!

- Ông ấy có từng làm hoàng đế không?

- Nghe nói có, nhưng trong thời gian rất ngắn, dường như là chỉ mấy năm, về sau bị Lưu Bang đánh bại, đã cắt cổ tự sát ở Ô Giang.

Hạng Đào bỗng rùng mình:

- Ông nói là Hạng Vũ bị Lưu Bang đánh bại, Lư Bang chính là chủ nhân của Xích Tiêu kiếm này phải không?

- Phải, phải! Chính ông ấy!

Đằng Giao không hiểu vì sao Hạng Đào xúc động đến vậy, bèn kể lại chuyện về Hạng Vũ mà ông ta được biết. Sau cùng, ông ta thở dài nói:

- Thật ra Hạng Vũ đúng là một vị anh hùng, một vị anh hùng bi đát. Tôi thường nghĩ, giá mà lúc bấy giờ bên cạnh Hạng Vũ có một người, một người... nói thế nào nhỉ? À, một người đáng tin cậy trăm phần trăm, chắc chắn ông ấy không thất bại.

Hạng Đào người run rẩy, lòng thầm gào lên:

- Huynh ấy có, huynh ấy có một người đáng tin cậy trăm phần trăm, chính ta đây! Ca ca, tiểu Đào thật có lỗi với ca ca, giá như tiểu Đào ở bên cạnh ca ca, chắc chắn không để cho ca ca bỏ Quan Trung, chắc chắn khiến ca ca đánh thắng Lưu Bang. Ca ca ơi! Tiểu Đào đã không thực hiện đúng lời hứa khi xưa... và ca ca tự sát ở Ô Giang có lẽ cũng là vì lời hứa với tiểu Đào trước đó, tiểu Đào thật quá có lỗi với ca ca.

Đằng Giao hết sức ngạc nhiên, Hạng Đào vì sao khi nghe xong chuyện kể về Hạng Vũ lại có vẻ bi thương một cách phức tạp như vậy? Chả lẽ Hạng Đào là “fans”của Hạng Vũ?

Có thể lắm! Hạng Vũ trong lịch sử quả là một nhân vật rất có mị lực, sau hơn hai ngàn năm có một “fans” cũng là điều bình thường.

Còn Fran thì chẳng hiểu Hạng Đào với Đằng Giao đã nói những gì. Fran rất hiểu Hạng Đào, ông biết đó hẳn là chuyện đau buồn đối với Hạng Đào.

Liên tưởng đến sự kiện ở phi trường Turan, Fran hoảng sợ đến tột cùng, vẽ chữ “十” lia lịa lên trên ngực, lòng thầm khấn nguyện:

- Thượng Đế hỡi! Xin đừng để cậu Alex nổi điên, bằng không... Hòa thương chết tiệt, nói gì không nói, lại đi nói chuyện đau buồn của cậu ấy. Chuyện đã qua hai năm rồi, vậy mà cậu Alex vẫn đau buồn thế này. Cậu Andrea, mợ Josie, hai người mà biết tấm lòng của cậu Alex dành cho hai người, chắc chắn sẽ phò hộ cho cậu ấy.

Nhưng lúc này, Hạng Đào đã bình tĩnh trở lại.

Chàng hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, quay sang Fran nói:

- Fran, tôi muốn về Trung Quốc!

- Ồ...

- Tôi muốn đến Ô Giang... À, Đằng Giao, Ô Giang thuộc tỉnh nào vậy?

- An Huy!

Đằng Giao nói xong, thầm nhủ:

- Quả nhiên là vậy, cậu nam tước này đúng là “fans” của Tây Sở Bá Vương!

- Cậu định bao giờ đi?

- Đương nhiên là càng sớm càng tốt... Bây giờ chúng ta đi Paris, đón ông bà ngoài rồi lập tức về lâu đài. Ngày mai là lễ Giáng Sinh, ông nội hẳn là mong tôi có thể cùng ông đón lễ Giáng Sinh. Sau lễ, tôi sẽ lên đường đến Trung Quốc.

Hạng Đào nói một cách hết sức kiên quyết.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.