Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim thân Thái Ất

Phiên bản Dịch · 5876 chữ

Chương 10: Kim thân Thái Ất

Bá tước vẫn như mọi khi, ngồi sau bàn sách trong thư phòng. Thấy Hạng Đào đi vào, gương mặt trơ khấc của ông hiện lên một vẻ cười nhàn nhạt.

- Alex, hãy đến chào thày giáo!

Hạng Đào sửng sốt, quay nhìn về phía tay chỉ của bá tước. Chàng thấy một người vạm vỡ mặc áo hòa thượng màu trắng ngà đang chễm chệ ngồi trên ghế sofa bên cửa thư phòng phía sau chàng.

Người này đúng như Didi đã nói, trên đầu không có cọng cỏ.

Nhưng ngũ quan khá thanh tú, hai mắt khép hờ, ra vẻ một cao tăng Phật môn. Trên cổ ông ta đeo một chuỗi tràng hạt, viên nào cũng to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, tổng cộng 36 viên. Mỗi viên tràng hạt đều được làm bằng ngọc tím lôi xanh. Ngọc châu tỏa màu xanh, nhưng bên trong ẩn chứa một khí tím chuyển động, phát ra một sức mạnh bình hòa và cương chính hết sức thần kỳ mà mắt thường không nhìn thấy được.

Hạng Đào sở dĩ sửng sốt chẳng phải vì tướng mạo của hòa thượng này, cũng chẳng phải vì chuỗi tràng hạt trên cổ ông ta, dù biết đó là một vật rất có giá trị.

Điều khiến Hạng Đào sửng sốt là khi bước vào thư phòng, chàng đã không phát hiện ra khí cơ của hòa thượng. Với cảnh giới của chàng hiện nay, và huyễn tượng trong lần thần du hồi nửa năm trước, trình độ tu luyện của chàng đã đạt đến lãnh vực thần diệu, sáu giác quan đã có thể làm cho thảo mộc giao lưu, vậy mà không nhận ra được khí cơ của hòa thượng này, chả lẽ ông ta còn lợi hại hơn Lôi Tiếu Thiên khi xưa?

Ngay khi ấy, hòa thượng mở mắt ra. Ông ta với ánh mắt khó thể suy đoán nhìn Hạng Đào từ đầu đến chân hồi lâu, từ từ đứng lên, “vù” một cái đã đến bên cạnh Hạng Đào.

Ông ta đưa tay ra, đặt lên đỉnh đầu Hạng Đào.

Hạng Đào vừa kinh hãi vừa tức giận, vội lách người né tránh, nhưng cảm thấy thân người không tuân theo điều khiển, không thể nào né tránh.

Một luồng sức cương chính từ bàn tay to dày của hòa thượng truyền vào trong người Hạng Đào.

- Trời! Sao thể vậy được?

Hòa thượng thảng thốt kêu lên, mắt chằm chặp nhìn Hạng Đào, mặt lộ vẻ khó thể tin được.

Bá tước giật nẩy mình, vội hỏi:

- Đại sư, có gì không ổn sao? Có phải Alex đã xảy ra vấn đề gì không?

Hạng Đào giờ mới chú ý, hòa thượng này lại nói tiếng Pháp và hết sức thành thạo như đã sinh sống rất lâu trên đất Pháp.

Hòa thượng thở ra một hơi dài, lắc đầu cười nói:

- Không sao, người bạn nhỏ này sức khỏe rất tốt, ít ra cũng sống đến một hai trăm tuổi.

- Vậy vừa rồi…

Bá tước tim muốn vọt khỏi lồng ngực, nghe vậy liền hạ xuống. Ông thắc mắc nhìn hòa thượng, lời lẽ ra chiều hết sức hiếu kỳ.

Hòa thượng mỉm cười:

- Hòa thượng xưa kia lúc tu hành trên núi Phổ Đà đã từng xem một quyển sách, trong sách có viết là trên cõi đời có người trời sinh cốt tiên, từ bé đã có trạng thái phi phàm. Hòa thượng không tin điều ấy, nhưng giờ đây gặp người bạn nhỏ này, hòa thượng đã có chút tin. Cậu nhỏ này trời sinh kim thân Thái Ất, và thuở bé rất có thể còn được người vận dụng đại pháp truyền công; hoặc người mẹ lúc sinh cậu đã được ăn báu vật gì đó, nên tiên lực trong người hùng hậu tột cùng… Ngài bá tước, hòa thượng chỉ có thể nói với ngài là người bạn nhỏ này hết sức không bình thường.

Hạng Đào kinh ngạc nhìn hòa thượng, thật không thể tưởng tượng nổi.

Hòa thượng này nói đúng hoàn toàn, tuy có chút sai biệt, nhưng chỉ bằng vào một luồng tiên lực đã biết được đến bảy tám phần cũng đủ chứng tỏ hòa thượng này thuật pháp cao cường.

Trời! Chả lẽ hòa thượng này quả thật là một cao nhân đắc đạo?

Ánh mắt Hạng Đào lộ vẻ ngưỡng mộ, chàng quay sang bá tước nói:

- Ông nội, vị cao tăng này thật lợi hại, cháu muốn mời ông ấy làm thày giáo được không?

Bá tước cười:

- Cháu đã thích, dĩ nhiên ta không có ý kiến, ta bảo cháu đến đây chính là để cho cháu gặp thày giáo!

Lời lẽ đã quá rõ ràng, nếu Hạng Đào không hài lòng về hòa thượng, bá tước dĩ nhiên không mời hòa thượng làm thày giáo. Nhưng hòa thượng không bận tâm điều ấy, chỉ ngắm nhìn Hạng Đào và luôn miệng tấm tắc. Hạng Đào nhận thấy ánh mắt hòa thượng này hết sức bất lương, nhìn mình như là muốn ăn tươi nuốt sống. Xã hội này quá hỗn loạn, không chừng ông ta cũng có tiêm nhiễm những sở thích không tốt lành. Tội lỗi, thật tội lỗi!

Hòa thượng đâu biết ý nghĩ xấu xa trong lòng Hạng Đào.

Y nhờ vào tiên lực có thể đoán ra một số điều, nhưng không bao giờ ngờ đến cậu bé này lại có hơn hai ngàn năm tuổi thọ.

Bá tước thấy Hạng Đào đã chấp nhận thày giáo này, niềm tâm sự đã đeo đẵng trong lòng hơn năm qua cuối cùng cũng đã có kết quả.

Ông cho gọi Fran đến, bảo ông ta sắp xếp chỗ ở cho hòa thượng, sau đó giữ Hạng Đào ở lại.

- Ông nội, khi nãy cháu chưa hỏi tên vị thày giáo đó!

- À, ông ấy là do nhân viên của cha cháu đã tìm thấy khi đi công tác ở Tây Tạng, nghe đâu hòa thượng này còn lợi hại hơn các lạt ma ở cung Potala, đã từng giết chết hơn một trăm lạt ma tinh thông thuật pháp. Lúc người của chúng ta tìm thấy ông ta, ông ta đang bị đuổi giết, không còn lối thoát, nếu không phải vậy, chúng ta chưa chắc đã mời được ông ta. Do đó khi làm visa, chúng ta đã phải tốn rất nhiều nước bọt mới đổi được quốc tịch cho ông ta. Lúc ở phương Đông, ông ta tên là Đằng Giao đại sư, còn ở đây thì là Frank.

Hạng Đào chau mày:

- Ông nội, ông ấy có nhiều chuyện như vậy, có thể nào khiến cho những thuật sư phương Đông đến đây gây rắc rối cho chúng ta không?

- Đó thì cháu khỏi lo, chúng ta đã dám mời ông ta đến đây, đương nhiên là không để lại dấu vết cho người phương Đông tìm đến.

- Vậy thì cháu yên tâm rồi!

Bá tước gật đầu:

- Hiện nay điều cháu cần làm là học hành cho tử tế, hòa thượng này xem ra quả là có chút thủ đoạn, ít nhất ông ta đã đoán ra được gần đúng những chuyện của cháu. Tuy ta chưa hiểu lắm về những gì ông ta đã nói, kim thân Thái Ất là gì? Hô hô, đó cũng chẳng hề gì, chỉ cần cháu chấp nhận là được rồi… Ta nghe nói, gia tộc Carlos và William cũng đang rất bận rộn.

- Ồ! Họ bận gì vậy?

- Đương nhiên cũng là chuẩn bị cho trận quyết đấu sau mười năm. Nghe đâu gia tộc Carlos đã mời người Cretans, và gia tộc Willam đã tìm được hậu duệ của Darius ở Tiểu Á khi xưa. Hai dân tộc này thường rất lặng lẽ, phen này chúng xuất hiện hẳn rất là náo nhiệt.

Hạng Đào có phần không hiểu, chàng chưa từng nghe về hậu duệ của Darius, còn về người Cretans thì càng không có ấn tượng. Nhưng nghe giọng điệu của bá tước thì hai dân tộc này dường như rất lợi hại, và dường như giữa họ còn có mối liên quan rất kỳ lạ.

- Alex, đưa tay ra!

- Chi vậy?

- Cứ đưa tay ra đi!

Hạng Đào ngạc nhiên nhìn bá tước, vâng lời đưa tay ra. Bá tước quay người, từ trong tủ bảo hiểm ở sau một bức tranh sơn dầu lấy ra một chiếc hộp.

Ông cẩn thận mở hộp, một luồng sáng đỏ tỏa ra, sức nóng ập vào mặt, cả thư phòng lập tức trở nên như miệng núi lửa sắp phun trào, nóng đến mức khó chịu nổi. Cho dù Hạng Đào có kim thân Thái Ất bảo vệ, song vẫn cảm thấy hết sức khó chịu. Vội lùi sau hai bước, vận hành tiên lực Ngũ Lôi mới miễn cưỡng chống lại sức nóng khủng khiếp ấy.

Nhưng còn bá tước dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, quanh người ông xuất hiện một lớp hơi nước màu lam mờ nhạt, tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

- Alex, đừng động đậy!

Trong khi nói, bàn tay bá tước đã được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu lam. Ông thò tay vào trong hộp lấy ra một viên đá quý đỏ như lửa, khi ánh sáng lam tiếp xúc với đá quý liền vang lên tiếng “xèo xèo”, những làn hơi trắng bốc lên, trong khoảnh khắc đã tan biến.

- Alex, ta từng nói với cháu, trong gia tộc Philip có hai món vũ khí; một tên là Leviathan, ở trong thân thể của ta. Món thứ hai chính là viên đá quý này, có tên là Behemoth, tính công kích rất mạnh. Bao năm qua, tổ tiên chúng ta chỉ có thể sử dụng Leviathan, chưa ai sử dụng được Behrmoth vì nhiệt độ quá cao.

Hạng Đào như đã hiểu ý bá tước.

- Ông nội sao lại đưa cho cháu?

- Theo báo cáo của tai mắt chúng ta ở Tây Ban Nha và Anh, hôm trước đêm Giáng Sinh, gia tộc Carlos và Willam đã trao vũ khí của họ cho truyền nhân. Ta hiện vẫn chưa biết đó là vũ khí gì, nhưng đã là vũ khí luyện kim, uy lực hẳn là không nhỏ. Ta không muốn cháu bị thua thiệt nên giao Behemoth cho cháu, cháu hãy còn hơn 8 năm để luyện thành thục tính năng của nó.

Hạng Đào nhìn bá tước đặt Behemoth trên lòng bàn tay chàng, lập tức một sức mạnh khủng khiếp từ lòng bàn tay tỏa ra, Hạng Đào cảm thấy như đang đứng trong một bãi dung nham đỏ rực, hơi nóng từ kinh mạch của cánh tay lan đi khắp người. Cơn đau do sức nóng gây ra khiến chàng không chịu nổi, thét lên một tiếng thảm thiết, người run lên dữ dội, sức nóng đã đốt cháy quần áo chàng thành tro bụi, da thịt chàng đỏ rực.

Đôi mắt Hạng Đào cũng biến thành màu đỏ. Một lớp sáng đỏ phủ quanh thân người chàng, nhẹ nhàng chao động.

Viên đá quý Behemoth hóa thành một chất lỏng màu đỏ, từ lòng bàn tay xuyên qua lỗ chân lòng chảy vào trong người Hạng Đào.

Tiếng nói của bá tước vọng vào tai Hạng Đào.

- Trong Bá Ước Ký của Cựu Ước khoản từ 15 đến 18 có ghi: Đó chính là Behemoth do ta sáng tạo, nó như bò ăn cỏ, sức mạnh tập trung ở phần thắt lưng và bụng. Đuôi nó thẳng như cây Tùng, cơ bắp rắn chắc như gỗ đá, xương cốt còn cứng hơn sắt thép… Nếu muốn, nó có thể nuốt hết mọi thứ.

- …. Alex thân yêu, sau khi Thượng Đế tạo ra trời đất, ngày thứ năm tạo ra núi và biển, ngày thứ sáu tạo ra Leviathan và Behemoth… Khi đến ngày tận thế, Ziz với Leviathan và Behemoth sẽ cùng lúc xuất hiện, trở thành thức ăn của người thánh thiện.

Tiếng nói của bá tước nghe trong tai Hạng Đào dường như hết sức trống rỗng.

Chàng cảm nhận được sức nóng trong người có chứa sức sống mạnh mẽ, đó là một sức sống không sao hình dung được, đó là bầu không khí của sự sống mà chàng từng quen và cảm nhận. Trong khoảnh khắc chàng sắp sụp đổ, chàng nghĩ đến hỏa kỳ lân trong địa cung. Đúng, chính là bầu không khí ấy, chính là cảm giác ấy, chính là bầu không khí oai nghiêm cơ hồ muốn nuốt hết thiên hạ.

Hạng Đào bỗng bình tĩnh trở lại, tiên lực Ngũ Lôi cũng ngưng chống cự.

Chàng mặc cho sức sống quái lạ ấy lưu thông trong cơ thể, sức nóng khủng khiếp như đã không còn, và sức mạnh ghê gớm như cũng tiêu tan.

Tinh thần chàng lại một lần nữa tiến vào trong lãnh vực thần du như hồi nửa năm trước.

Nhưng lần này ý niệm của chàng đã tiến vào trong cơ thể, một cách kỳ diệu cùng trò chuyện với từng giọt máu và từng tế bào trong người chàng. Khí kim tinh Thái Ất đã bảo vệ cung Nê Hoàn, Đan Điền trung và Đan Điền hạ. Ba cuộn sáng vàng như thể pháp luân chuyển động liên hồi, trong lúc nuốt lấy sức nóng còn tỏa ra hơi lạnh nhẹ nhàng lan đi khắp người, khiến chàng hết sức sảng khoái.

Ánh sáng đỏ bao quanh người xuyên qua lỗ chân lông chui vào cơ thể chàng, rồi liền không còn nóng nữa. Hơi lạnh trong cung Nê Hoàn biến thành một phôi thai hình tròn màu lam nhạt lung linh như giọt nước; còn ánh sáng đỏ thì đi vào huyệt Đan Điền hạ, biến thành một quả trứng đỏ, rồi dần ngưng lặng.

Phôi thai và trứng đỏ cùng lúc phát ra hai khí thể khác nhau, hội tụ ở huyệt Đan Điền trung trong lồng ngực Hạng Đào.

Hai khí thể im lìm quyện vào nhau rồi hợp nhất; khí kim tinh Thái Ất chìm lắng trong máu chàng đột nhiên tăng mạnh.

Hạng Đào chẳng rõ đã ngồi xếp bằng từ lúc nào, thân người phảng phất như bị một bàn tay to lớn vô hình nâng lên trên không.

Tay chàng đã tạo ra một thủ ấn kỳ diệu ở ngực, một tay trắng như băng tuyết lấp lánh, toát ra sương trắng; còn tay kia thì đen như mực, lòng bàn tay phun ra khói đen. Sương trắng với khói đen quyện vào nhau, liên tục phát ra tiếng sấm khe khẽ, những tia sét di chuyển giữa hai tay Hạng Đào, hình thành một quả cầu sáng cỡ nắm tay.

Lát sau, sương trắng và khói đen đã biến thành một đồ hình trắng đen xen kẽ nhau, đó chính là đồ hình Thái Cực Lưỡng Nghi cổ xưa nhất phương Đông. Quả cầu sáng ở giữa hình Thái Cực lấp lóa, những luồng tiên lực cực mạnh cuồn cuộn tuôn ra tứ phía.

Dưới sức thúc đẩy của Behemoth, Hạng Đào đã ngộ ra một bước chín chắn lúc nào không hay.

Thái Cực lôi đã hình thành, đó là lôi thứ nhất của mười đại Thần Lôi trung phẩm.

Đó cũng là dấu hiệu chứng tỏ Hạng Đào đã bước vào trong lãnh vực cao thủ của Lôi Tông.

- Trời… Sao lại…

Đằng Giao đại sư đã cảm nhận được tiên lực kỳ dị ấy, xuất hiện ở cửa thư phòng.

Jack và Didi đứng ngoài thư phòng không lên tiếng, còn bá tước thì há hốc miệng đứng thuỗn mặt ra nhìn Hạng Đào đang ngồi xếp bằng trên không.

Một mặt vách thư phòng đã sụp đỗ, còn lại ba vách cũng nứt nẻ nhiều đường.

Xem ra, nếu để mặc cho Hạng Đào tiếp tục thế này, e rằng cả tòa tháp chính cũng khó giữ nổi.

Đằng Giao đại sư vội vung tay, một luồng sáng bắn ra, lăn lộn trên không rồi biến thành một chiếc lồng khí phủ trùm toàn thân Hạng Đào, tiên lực tuôn ra tứ phía liền tức tan biến.

- Đại sư, đây là… là chuyện gì vậy?

- Đằng Giao làm sao biết được… Chỉ trong chốc lát mà cậu ấy đã đột phá Phân Hợp hậu kỳ, tiến vào Kim Đơn sơ kỳ.

- Kim Đan sơ kỳ là gì vậy?

- À, đó là một sự phân chia đẳng cấp được tổng hợp bởi các môn đạo pháp trải qua hằng ngàn năm của các thuật sư phương Đông. Trước đời Hán, thuật sư được chia làm hai tông Lôi và Kiếm, sự phân chia cảnh giới tu luyện của mỗi tông phái đều rất mơ hồ. Về sau, hai tông Lôi Kiếm chẳng rõ vì sao đột nhiên biến mất. Những người sau này đã căn cứ theo tàn thư do họ để lại, kết hợp với đạo pháp Phật môn trở thành một hệ phái khác. Trước kia, người của Kiếm Tông xưng là kiếm tiên, người của Lôi Tông xưng là kẻ điều khiển lôi. Hiện nay thì tất cả những người tu luyện không còn phân chia tông phái, đều cùng xưng là luyện khí sĩ.

Didi dẩu môi:

- Nghe phức tạp quá!

Jack gật gù:

- Đúng, đúng… Quá là phức tạp!

Đằng Giao đại sư nói tiếp:

- Do bởi hai tông Lôi Kiếm để lại rất ít ghi chép nên không sao tìm ra được đẳng cấp luyện khí của họ khi xưa. Do đó, các luyện khí sĩ sau này đã căn cứ theo công pháp của ba môn Phật, Đạo và Nho tổng hợp thành 27 cảnh giới. Trong số đó thời kỳ Phân Hợp thuộc giai đoạn thứ ba, thời kỳ Kim Đơn là giai đoạn thứ tư. Số còn lại là Dẫn Khí và Ngưng Tinh, tiếp đến là Dưỡng Thai, Nguyên Anh, Hóa Hư, Phân Thần và Hoàn Hư. Từ thời kỳ Phân Hợp đến thời kỳ Kim Đơn là bước ngoặc gian nan nhất đối với các luyện khí sĩ, thật không ngờ… thật không ngờ…

Đằng Giao đại sư lắc đầu liên hồi, đột nhiên thi lễ với bá tước.

- Đại sư làm vậy là sao?

- Ngài bá tước, Đằng Giao cần phải thành thật xin lỗi ngài. Trước khi đến đây, Đằng Giao chỉ vì lẩn tránh phiền phức chứ không hề có ý truyền thụ thuật pháp cho cậu nam tước. Nhưng thật không ngờ… cậu nam tước trời sinh kỳ tài, đã dựa vào kim thân Thái Ất nhanh chóng đạt đến Kim Đơn sơ kỳ. Đằng Giao rất lấy làm hổ thẹn, nhưng có được một học trò giỏi, Đằng Giao nhất định dù phải bỏ mạng cũng quyết truyền thụ toàn bộ đạo pháp cho cậu nam tước.

Bá tước với Jack thầm mắng:

- Mẹ kiếp, chẳng phải thấy một học trò có thể chiếm một cách dễ dàng nên mới nói ra những lời ngon ngọt như vậy?

- Ngài bá tước, Đằng Giao rất lấy làm lạ, ngài đã bằng cách nào khiến cho cậu nam tước tiến bộ nhanh chóng thế này? Cho dù là thiên tài cũng đâu thể tiến bộ thần kỳ như vậy. Đừng nói cậu nam tước tuổi còn nhỏ, trình độ như vậy đã được luyện thành như thế nào? Cho dù thông minh tuyệt đỉnh cũng chẳng thể tiến bộ nhanh đến vậy. Từ Phân Hợp đến Kim Đơn, các luyện khí sĩ trăm năm cũng chẳng thể vượt qua.

- À... Đó là một bảo vật gia truyền, nhưng giờ đã ở trong người Alex, không thì có thể nhờ đại sư giám định rồi!

Bá tước ngoài miệng nói khách sáo, nhưng lòng mừng thầm:

- Cũng may là không cho ngươi biết, ngươi mà biết không chừng đã cướp mất từ lâu. Người Trung Quốc quả khó tin cậy, chỉ bé Alex là tương đối đáng tin... Nhưng kể cũng lạ, năm xưa khi ta có được Leviathan, đâu có hiện tượng như vậy?

Mọi người đều có suy nghĩ riêng, không ai nói gì.

Đằng Giao đại sư lại nói:

- Ngài bá tước, cậu nam tước từ cảnh giới Phân Hợp tiến sang cảnh giới Kim Đơn, ít ra phải ba tháng mới có thể hồi tỉnh. Hì hì, cậu ấy trong tình trạng hiện nay tu luyện một ngày là có thêm một phần đạo hành, nếu tu luyện đủ ba tháng còn hơn cả các luyện khí sĩ tu hành ba mươi năm. Tốt hơn hết là ngài bá tước hãy phong tỏa nơi này, đừng để cho bất kỳ ai quấy nhiễu cậu ấy.

Bá tước vội gật đầu:

- Vậy đại sư...

- Ánh sáng vàng bên ngoài thân thể cậu nam tước là kết giới của xá lợi Phật môn do Đằng Giao dùng chân nguyên bổn mạng luyện thành, được gọi là hạt châu Bồ Đề. Đằng Giao ở đây bảo vệ, một là có thể bảo đảm cậu nam tước không bị quấy nhiễu, hai nữa là Đằng Giao cũng không tiện lộ diên, tình hình bên ngoài lúc này rất là căng thẳng.

Đằng Giao nói xong, lại nhận thấy nếu mình không làm gì cả, không khéo người ta hiểu lầm mình là ngồi mát ăn bát vàng cũng nên.

Ông ta từ trên mình lấy ra một quyển vở, trao cho bá tước và nói:

- Ngài bá tước, Đằng Giao thấy cái mà bá tước luyện cũng không phải thuật luyện kim thuần chính, dường như còn có thuật pháp của phương Đông, quyển Tiểu Kim Cang Bất Động thiền công của Phật môn này rất có thể giúp đỡ được phần nào cho ngài. Căn cơ của ngài không vững chắc, trước đây tu luyện dường như cũng không được chính tông, tu luyện thiền công Tiểu Kim Cang Bất Động này rất thích hợp để bổ sung. Hơn nữa, Đằng Giao cũng có thể chỉ dẫn bất kỳ lúc nào.

Bá tước liền cười hớn hở. Ông đang không sao lý giải được hàm ý trong lôi quyết do Hạng Đào tặng cho, bởi văn hóa hồi hai ngàn năm trước khác xa với hiện nay, bảo ông phải nhờ Hạng Đào giảng dạy thì cũng quá là bẽ mặt.

Nay có thể tu luyện công pháp chính tông của Phật môn, lại còn có tham mưu miễn phí hướng dẫn, bá tước vốn là người say mê thuật pháp sao thể không vui mừng?

Đằng Giao lại quay sang Jack và Didi nói:

- Anh này... Đằng Giao không rõ anh luyện gì, tuy có khí vị của thuật pháp phương Đông, nhưng căn cơ của anh dường như lúc đầu muốn có được sức mạnh nên đã bỏ qua một số điều. Phương pháp ấy tuy có thể tốc thành, nhưng không thể nâng cao bản chất. Đằng Giao có chân quyết sáu chữ của Mật Tông, rất thích hợp cho anh tu luyện pháp môn.

Jack mặt co giật một cái, không nói gì. Nhưng qua ánh mắt có thể nhận ra, y rất khao khát có được chân quyết sáu chữ của Mật Tông.

- Cậu bạn nhỏ này đã luyện thuật pháp hết sức thuần chính của phương Đông, và còn là từ ngoài vào trong, như đã được luyện thành bắt đầu từ võ đạo. Võ đạo mà cậu đã tu luyện rất cao minh, ít nhất cũng trội hơn các luyện khí sĩ tầm thường... À! Đằng Giao có Bồ Đề luyện tâm thuật để cho cậu tham khảo, trong khi cậu tu luyện từ ngoài vào trong còn có thể tu luyện từ trong ra ngoài, ắt có thể tăng hiệu quả nửa phần.

Didi lặng thinh bước tới, co chân quỳ xuống, dập đầu vái ba lạy.

Đằng Giao này quả nhiên lợi hại, chỉ vài câu nói đã thu phục được ba người quyền uy nhất trong lâu đài Philip.

Tuy nhiên, hành động của Didi vẫn khiến Đằng Giao sững sờ.

- Cậu bạn nhỏ... sao mà hành đại lễ thế này?

- Cậu Alex từng nói, việc truyền thụ thuật pháp của người phương Đông là điều hết sức trang trọng, khác với người Pháp, giáo sư một khi đã nhận lời truyền dạy là kể như gánh vác tất cả cho học sinh; và học sinh một khi đã được truyền dạy thì phải xem giáo sư như là cha mẹ. Cậu Alex nói, học sinh là phải hành lễ như vậy thì mới được giáo sư chính thức thừa nhận.

Đằng Giao ngây ngẩn!

Đó là một nghi thức rất cổ xưa giữa quan hệ thày trò, có ý nghĩa hết sức sâu sắc. Mà nghi thức ấy hiện nay ở phương Đông cũng như ở đất nước của y đã rất hiếm hoi, con người không còn khái niệm tôn sư trọng đạo nữa, mọi sự đều với tiền bạc là chính. Quan hệ thày trò biến chất ấy luôn khiến Đằng Giao cảm thấy ghê tởm và bi ai.

Thật không ngờ Didi lại biết một nghi thức như vậy.

Đằng Giao vốn không hề có ý định nhận Didi làm đệ tử. Bồ Đề luyện Tâm quyết là do y đã cướp của các hòa thượng trên núi Cửu Hoa, chẳng phải là vật gì của sư môn. Hơn nữa, mặc dù Hạng Đào có biểu hiện xuất sắc, nhưng Đằng Giao cũng không có ý định liệt chàng vào trong hàng ngũ truyền nhân của Đạo Thống. Đó đương nhiên không phải do ở Hạng Đào, mà là do ở Đằng Giao.

Hạng Đào quá xuất sắc!

Đằng Giao có cảm giác, nếu nhận Hạng Đào làm đệ tử, rất có thể sẽ uổng phí một nhân tài.

Y có thể truyền đạo pháp cho Hạng Đào và hướng dẫn chàng tu luyện, nhưng theo thuyết Đạo Thống, y vẫn nhận thấy không nên truyền cho Hạng Đào thì hơn. Vì y nhận thấy nếu Hạng Đào trở thành môn hạ của y, hẳn sẽ gây trở ngại cho tiền đồ của chàng.

Nhưng Didi...

Đằng Giao bỗng bật cười, đệ tử này tuy không xuất sắc cho lắm, nhưng rất có thể sẽ là truyền nhân thích hợp của y.

Người Trung Quốc rất chuộng hàng nước ngoài, nay y thu nhận một đệ tử châu Âu cũng kể như là đi theo trào lưu. Hắc hắc, mai kia nếu có cơ hội trở về sư môn, phô trương đệ tử này ra, chắc chắn sẽ khiến cho bọn kia ganh tị. Còn như việc có truyền Đạo Thống cho y hay không, để sau rồi hẵng tính.

Nghĩ đến đó, Đằng Giao phất tay áo, đỡ Didi đứng lên.

- Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, bổn môn có rất nhiều luật lệ, ngươi phải chịu nổi mới được!

- Sư phụ yên tâm, Didi nhất định sẽ tuân theo lời dạy của sư phụ, tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng.

Didi cung kính đáp, nhưng trong lòng làu bàu:

- Bề ngoài thì tôi tuân theo, nhưng sau lưng chưa chắc. Nghe nói hòa thượng không ăn thịt... Hắc hắc, tôi không ăn trước mặt ông mà ra ngoài phố ăn, ăn xong chùi sạch miệng là xong.

Y đảo mắt liên hồi, Đằng Giao đâu thể không nhận thấy ý nghĩ của y.

Đằng Giao càng cười rạng rỡ hơn, nhớ khi xưa xin vào môn hạ Phổ Đà, mình chẳng phải cũng tinh ranh liến thoắng như vậy sao? Thằng nhóc châu Âu này cũng thật có duyên với mình đó chứ.

Hôm sau, Đằng Giao bắt đầu chính thức truyền dạy cho Didi.

Cùng lúc ấy, Bá tước ban lệnh, bất kỳ ai kể cả các cao thủ trong gia tộc Philip đều không được đặt chân lên trên tầng thượng tòa tháp chính. Thật ra thì dù bá tước không ra lệnh cấm thì cũng chẳng ai dám đến gần.

Đằng Giao đã bố trí một trận pháp kỳ dị bắt đầu từ tầng hai tòa tháp chính, có tên là thai giới Xích Viêm Liệt Hỏa Bồ Đề. Ngoài bá tước, Jack và Didi ba người được ra vào, bất kỳ ai chỉ cần đến gần là lập tức bị hãm thân trong biển lửa.

Nếu không được Đằng Giao giải cứu, những ai bị giam hãm trong biển lửa suốt đời cũng không thoát ra được.

Mà dù thoát ra được thì cũng thân xác tàn tạ, tinh thần khủng hoảng. Fran có một lần vô ý vào trong thai giới, sau khi trở ra đã nằm liệt giường suốt hai tháng trời mới có thể miễn cưỡng đi lại được, thế nên mọi người trong lâu đài đều không dám đến gần nữa.

Didi không tu luyện ở tòa tháp chính. Sau khi được Đằng Giao truyền dạy, y đã vào trong tầng hầm. Một là có thể bảo vệ thi hài của vợ chồng Andrea, hai là thuật pháp mà y tu luyện phải cần sự bồi dưỡng của âm khí trong tầng hầm mới có thể luyện thành.

Còn bá tước thì sau khi được Đằng Giao truyền thụ, suốt cả tháng trời chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Trước tiên ông vào trong tầng hầm tịnh tu khổ luyện, rồi sau ra ngoài tuyên bố trong lâu đài có hai vùng cấm, một là tòa tháp chính, hai là tầng hầm.

Vì ông phát hiện Ngưng Thần Tụ Linh trận do Hạng Đào bố trí trong tầng hầm để bảo vệ thi hài của vợ chồng Andrea có thể trợ giúp cho sự tu luyện của ông. Hơn nữa, vũ khí được chế tạo bởi thuật luyện kim ở trong trận pháp lợi hại hơn rất nhiều so với vũ khí được luyện chế bình thường.

Thế nên, bá tước đã sai người dọn hết mọi thiết bị luyện kim xuống tầng hầm rồi từ đó không ra ngoài nữa.

Tất cả mọi điều dường như đều nằm trong dự tính của Đằng Giao. Chỉ trừ một điều, đó là ba tháng trôi qua mà Hạng Đào vẫn chưa tỉnh lại.

Đằng Giao giải thích:

- Đó chứng tỏ cậu nam tước tu luyện hết sức thành công, khi tỉnh lại chắc chắn sẽ khiến ngài bá tước giật mình, một tháng nữa có lẽ cậu ấy sẽ tỉnh lại.

Thế là, lại một tháng trôi qua.

Hạng Đào vẫn xếp bằng ngồi trong kết giới của xá lợi trên không, không chút động tĩnh.

Đằng Giao lại giải thích:

- Cậu nam tước… cậu nam tước đạo pháp cao thâm, trình độ tu luyện siêu phàm nên không thể đo lường bằng tiêu chuẩn của người bình thường.

Kết quả đã khiến bá tước tức giận quát:

- Ông bảo cháu tôi không phải người bình thường hả?

- Không, ý của Đằng Giao không phải vậy, ý của Đằng Giao là cậu nam tước hết sức lợi hại!

Đằng Giao tuy làm cho bá tước nguôi giận, nhưng bá tước vẫn không vui. Đương nhiên vấn đề không phải ở Đằng Giao.

Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi!

Bá tước biết bao mong muốn được cùng cháu nội vui vẻ đón lễ Giáng Sinh. Năm qua vì Hạng Đào tiến vào lãnh vực thần du lần đầu tiên nên không ở cùng ông, bá tước tuy thất vọng nhưng còn chịu đựng được. Dù sao thì trong lâu đài vẫn còn rất nhiều người, ít ra các cao thủ trong gia tộc cũng có thể chuyện trò với ông. Nhưng năm nay? Jack bế quan tu luyện, Didi cũng bế quan tu luyện, gương mặt của Fran thì ông đã nhìn suốt mấy mươi năm. Đặc biệt là đã phải chờ đợi quá lâu về chuyện thi thể của con trai và con dâu, bá tước hết sức khao khát được cảm nhận mùi vị của tình thân, cho dù Alex không phải là cháu ruột.

Lòng dạ của người già là như vậy, bất luận người Trung Quốc hay người nước ngoài cũng đều vậy cả.

Đằng Giao cũng hiểu tâm trạng của bá tước.

Đêm Giáng Sinh, hai người ôm hai chai XO gần trăm năm ngồi trên thang lầu tòa tháp chính chuyện vãn tâm sự. Bá tước kể chuyện về Hạng Đào, từ lúc lần đầu tiên gặp chàng, lần đầu tiên tiểu trên người ông, lần đầu tiên gọi ông là ông nội, kể suốt cả đêm. Bá tước giờ mới nhận ra trong mười hai năm qua lại có nhiều điều khiến ông vui sướng như vậy.

..................

Nhưng tất cả những điều ấy, Hạng Đào hoàn toàn không hay biết.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát lại thêm một năm.

Những ngọn cỏ dưới chân lâu đài đã xuất hiện màu xanh rêu, nhè nhẹ đung đưa trong gió xuân dịu dàng, cất tiếng hát mùa xuân rất quyến rũ. Ánh nắng cũng dịu dàng ấm áp soi khắp mặt đất, khiến mọi người cảm thấy hết sức thư thái. Khu rừng Andel nơi xa, cành lá xào xạc du dương như tiếng nhạc của xứ trời.

Đó là một buổi sáng tháng ba.

Hạng Đào đột nhiên rùng mình, từ trong lãnh vực thần du hồi tỉnh.

Lần thần du này chàng đã xuyên qua vũ trụ, xuyên qua tinh tú, xuyên qua thời gian. Chàng đã trông thấy rất nhiều, hiểu thấu rất nhiều, nhưng không sao nói ra được. Sau khi hồi tỉnh, chàng kinh ngạc phát hiện trong máu, trong tế bào ngoại trừ kim tinh Thái Ất dường như còn tăng thêm một sức mạnh. Sức mạnh ấy như lửa đỏ, gần như là chân hỏa của bổn mạng, gần như là “Tam muội chân hỏa”.

Chàng biết, đó là nhờ Behemoth.

Behemoth là gì? Đó là một sinh mạng. Sinh mạng ấy giống như của hỏa kỳ lân.

Nó ký sinh trong thân thể người khác, nương nhờ sức mạnh của người đó, liên tục trưởng thành. Nhưng Behemoth thật ra là gì? Hạng Đào không biết.

Ngay khi chàng mở mắt, hằng vạn tia chớp nổi lên trong kết giới.

Sức mạnh của thần lôi Thái Cực không ngừng hấp thu tinh hoa của xá lợi từ vách kết giới, Đằng Giao đang ngồi trong phòng khách tầng một đột nhiên tái mặt.

- Không ổn rồi!

Bá tước ngạc nhiên:

- Chuyện gì vậy?

- Xá lợi của Đằng Giao...

Đằng Giao chưa dứt lời đã lao ra khỏi phòng khách. Ngay khi ấy, một tiếng sấm rền long trời lở đất vang lên từ trên tầng thượng tòa tháp chính, cả tòa lâu đài Philip rung chuyển.

Đằng Giao bỗng bụm ngực, “ụa” một tiếng, phún ra một ngụm máu tươi đậm đặc.

- Đại sư...

Đằng Giao sắc mặt trắng bệch, cười não nề nói:

- Ngài bá tước, phen này ngài phải tốn tiền rồi. Xá lợi của tôi... Cậu nam tước đã tỉnh lại rồi.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.