Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưa làm gì đã phải đi

Tiểu thuyết gốc · 1881 chữ

Nguyên Vũ Tranh thấy vậy cũng hoảng lên, hắn vội vàng phóng đến đỡ lấy nàng, nhưng một giây sau một lưỡi đao từ tay nàng lòi ra kề lên cổ hắn.

Nhưng hắn chả hề để ý, mà còn thuận tay sờ sờ một chút.

“Nàng quả nhiên rất giảo hoạt nha, nhưng không sao hôm nay nàng giết ta thì sáu tên kia cũng đi theo ta xuống suối vàng, mà nàng cũng chưa chắc có thể thoát ra khỏi nơi này, nếu như có thể được làm một đôi uyên ương cùng nàng dưới suối vàng thì đời này ta sống cũng không còn gì phải hối tiếc nha...Oa quả nhiên là mỹ nữ tuyệt sắc.” Hắn vừa nói vừa đưa tay kéo khăn che mặt của nữ sát thủ xuống, bản thân cũng chả hề để ý đến lưỡi kiếm đang kề trên cổ của mình kia.

Lúc nữ sát thủ nhìn ra khỏi cửa thì bên ngoài tường đã có rất nhiều ánh sáng lóe lên, thị vệ đã dàn trận khắp phủ thứ sử, thứ sử cũng đã được cứu ra ngoài, tuy có bị thương vài chỗ nhưng nói chung là không sao, dù sao vẫn còn trong độ tuổi sung sức mấy vết thương này có là gì, nhưng cái hắn sợ hãi lúc này là Đại hoàng tử làm cách nào mà biết nơi hắn đang bị giam giữ mà sai người đến cứu.

“Ngươi được lắm hôm nay ta có chết cũng phải kéo ngươi chết cùng!” Nữ sát thủ xinh đẹp lập tức nghiến răng nói.

“Thôi nào, nàng cũng đâu còn nhỏ đâu phải suốt ngày liều này liều nọ, chi bằng về bên ta chúng ta cùng xông pha giang hồ.” Miệng hắn thì nói đấy, nhưng mà tay thì không biết từ đưa lên phần cao nhất của vai ấn mạnh một cái vào huyệt Kiên Tỉnh, động tác của hắn thầm lặng đến nỗi cả cao thủ như nàng cũng không hề nhận ra, nhưng khi đã biết thì cánh tay đã hoàn toàn mất đi khí lực, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất..

Leng keng!

Nhưng thân là cao thủ tuy chỉ còn một tay nhưng vẫn có thể thoát vây dễ dàng, nàng vận khí dồn sức vào tay đập vào người Nguyên Vũ Tranh.

Đương nhiên Nguyên Vũ Tranh cũng không kém cạnh, hắn liền đưa tay ra đỡ lấy, chưởng pháp hai người chạm vào nhau ngay lập tức nổ ra, cả hai đều lui về sau mấy bước.

“Ui da đau đau!” Hắn lập tức khua khua tay đau đớn kêu lên.

“Hôm nay ta phải giết ngươi!” Nàng khom người xuống chớp lấy thanh kiếm, sau đó bay thẳng vào người hắn.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì lùi về sau, một tay đưa ra sau lưng định móc thứ gì đó.

Nữ sát thủ ngay lập tức dẫm mạnh xuống sàn sau đó nhảy về phía sau, đương nhiên là bài học ba hôm trước vẫn còn đó, là người biết suy nghĩ thì không nên dại dột lao vào, nếu như dính một lần nữa thì đừng nói rời khỏi phủ thứ sử này, đến một bước cũng khó mà ra khỏi đây.

“Tiểu nhân đê tiện.” Nữ sát thủ chỉ phun ra một câu.

“????” Nguyên Vũ Tranh khó hiểu, hắn còn chưa có làm gì mà đã bị ăn chửi.

Thế là hắn rút ra luôn thanh đoản kiếm của mình, dường như muốn đánh solo 1v1, đương nhiên viên thuốc mê kia được chứa trong cán của đoản kiếm, chỉ cần hắn ấn nhẹ vào phần chuôi thì nó sẽ lập tức rơi ra.

“Nàng có thích xem ảo thuật không?” Để cho bớt căng thẳng thì Nguyên Vũ Tranh nói với nàng một câu.

Nói xong thì hắn đưa tay còn lại lên, bàn tay không có gì nhưng khi hắn nắm lại rồi mở ra một lần nữa thì bên trong đã xuất hiện một viên thuốc màu trắng.

Vừa thấy viên thuốc màu trắng thì đồng tử lập tức co lại, cánh tay nắm chặt thanh kiếm hơn.

Hắn không do dự mà bóp nát viên thuốc màu trắng này, chuyện gì sau đó thì ai cũng biết, thế là một làn sương trắng bung ra bao phủ khắp căn phòng, nữ sát thủ cũng phản ứng kịp thời nín thở cầm chặt kiếm lao lên cận chiến cùng Nguyên Vũ Tranh.

Keng! Keng!

Keng! Keng!

Tia lửa bắn tung tóe trong làn sương trắng, hai người đánh với nhau mười mấy hiệp, do không còn trụ được lâu cho nên nữ sát thủ đạp một cước vào người Nguyên Vũ Tranh, mà hắn cũng đưa tay đỡ lấy.

Nàng cũng thuận thế mà bay ra ngoài, vừa ra khỏi sương trắng thì ngay lập tức hít một hơi sâu, còn Nguyên Vũ Tranh thì không cần phải nói, hắn đã uống thuốc giải trước cho nên đám khí gây mê này không có tác dụng với hắn.

Chỉ thấy hắn từ bên trong nhà bước ra, cước bộ chậm rãi đoản kiếm trên tay hắn cũng không hề có chút hề hấn gì sau khi giao thủ, mà thanh kiếm của đối phương bây giờ đã bị cắt lõm vào trong mấy đường.

“Diêu Phiêu Phiêu, nàng cần gì phải làm như vậy chi bằng hai chúng ta lần nữa ngồi xuống cùng nhau đàm phán, nếu tiếp diễn như này thì hai bên chả có bên nào có được thứ gì có ích, huống chi người của nàng đang ở trong tay ta.” Nguyên Vũ Tranh cũng hết sức khuyên ngăn.

“Đánh thì đánh nhiều chuyện làm cái gì!” Diêu Phiêu Phiêu cầm thanh kiếm của mình lao lên nhanh như chớp, ánh kiếm lóe sáng trong màn đêm.

Hắn không đứng đó để bị chém nên lùi về phía sau, tay cầm đoản kiếm đỡ trước người tay khác rút hai thanh ngân châm ra khỏi đai quần ném thẳng về hướng Diêu Phiêu Phiêu.

Nàng ngay lập tức vung kiếm đập bay hai thanh ngân châm đi chỗ khác, cước bộ vẫn nhanh như chớp nhưng khi đến gần thì thấy Nguyên Vũ Tranh đang mỉm cười, hắn giơ tay lên búng một cái.

Tách!

Lúc này Diêu Phiêu Phiêu đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, nhưng đã muộn khung cảnh trước mắt nàng lúc này đã từ từ hư huyễn, cơ thể Nguyên Vũ Tranh trước mắt nàng giống như phân thành ba phân thành bốn vậy.

Nàng thật sự không thể hiểu nổi, mình không hề bị thương cũng không hít phải khí gây mê, nhưng cái mà nàng không ngờ đến, nếu như nói đến cái thế giới này thì ít có ai biết nó, và nó cũng được xem là một tà thuật ở thời đại này.

Thôi Miên!

Đúng vậy thôi miên là một phương pháp được áp dụng rất nhiều trong thời hiện đại, nhưng ở thời đại ấy thôi miên rõ là khó có thể phát huy hay thôi miên người khác.

Nhưng ở thời đại này chỉ cần áp dụng thêm một chút thủ thuật, thì rất dễ dẫn dụ đối phương lâm vào ảo cảnh giống như Diêu Phiêu Phiêu vậy, nàng không ngờ rằng mình đã bị hắn dẫn dụ từ lúc hắn ôm lấy nàng, lúc mà hắn đưa tay kéo khăn che mặt của nàng xuống, lúc đó trên tay đã có thoa một chút dược liệu gây ảo giác, đương nhiên thứ này không màu không mùi, người trong nghề cũng khó có thể phiên biệt chứ đừng nói là Diêu Phiêu Phiêu.

Đương nhiên khi chất xúc tác đã có rồi thì đến phiên thuật thôi miên được triển khai thôi.

Khi Diêu Phiêu Phiêu đã bị hắn thôi miên hoàn toàn thì việc còn lại chỉ là xử lý như thế nào mà thôi, hắn cũng không phải dạng người đói quá ăn quàng, dù sao hắn bây giờ cũng mang cái mác trữ quân và còn là biểu tượng cường thịnh của quốc gia, hắn không muốn làm cái thanh danh của mình bị hủy hoại chỉ bằng nửa cái thân dưới, vì thế hắn chỉ là bế nàng về giường của mình thôi.

Dù sao bây giờ mà làm thì chỉ số hận thù của hắn đối với Diêu Phiêu Phiêu sẽ càng lớn hơn, lúc đó chắc chắn sẽ dẫn đến kết cục không chết không thôi, hắn đương nhiên không muốn thế, thứ mà hắn muốn là tình cảm chứ không phải hận thù.

Nguyên Vũ Tranh ngồi bên cạnh giường đưa tay vén tóc nàng lên, khuôn mặt yêu kiều ướt át, kiều mỵ chững chạc làm nội tâm hắn xao động, thanh âm ôn nhu nói với nàng: “Nàng thật là cứng đầu, nhưng không sao nữ nhân như nàng mới xứng đáng làm thê tử của ta, tất cả những nữ nhân ta từng gặp qua thì riêng chỉ có mình nàng là làm ra rung động, làm ta nhớ kỹ không thể quên, bây giờ nàng đã rơi vào tay ta thì cả đời này nàng đã được chú định là ở bên ta.”

Nói xong hắn hôn nhẹ một cái lên trán Diêu Phiêu Phiêu, lấy thanh đoản kiếm của mình nhét vào thắt lưng của nàng, sau đó đứng dậy đi về chỗ cũ tiếp tục viết viết gì đó, đây là văn kiện mà Vũ Thiên Hội gửi đến cần được hắn phê duyệt, chủ yếu vẫn là hoạn quan tung hoành, Tây Bắc bão lũ sạt lở, Nam Hạ hạn hán mất mùa, dịch châu chấu vừa càn quét qua mấy huyện, làm dân chúng tổn thất không nhỏ, tuy triều đình đã mở quốc khố hỗ trợ nhưng cũng chỉ là giải pháp tạm thời.

Một đêm sóng gió cứ như thế qua đi, Nguyên Vũ Tranh vẫn còn toàn vẹn không hề có một chút tổn thương nào.

Thị vệ bên ngoài lúc này do không nghe được tiếng hiệu lệnh của Nguyên Vũ Tranh nên cũng vội vàng chạy vào kiểm tra, kết cục là bị hắn đuổi đi.

Đuổi xong mấy tên thị vệ đi, hắn tiếp tục xử lý văn kiện, lần này làm hắn đau đầu là nạn hạn hán ở Nam Hạ, không chỉ có một thứ mà kể cả dịch châu chấu to nhất từ trước đến nay cũng nổi lên ở đó, nếu như không giải quyết kịp thời thì có lẽ nạn dân lần này sẽ lên đến con số mấy trăm ngàn thậm chí là hàng triệu người.

Bâng khuân hơn hai tiếng đồng hồ thế là hắn quyết định được hướng giải quyết, thế là hắn tự mình thu dọn đống văn kiện sau đó bỏ vào một cái , sau đó đeo lên người.

Sau đó đi lại bên cạnh giường ngồi bên cạnh Diêu Phiêu Phiêu, nắm lấy tay nàng nói một chút gì đó rồi hôn một cái lên đôi môi căng mọng ấy, hắn còn lấy ra một cái khăn màu đen cột lên cổ tay nàng rồi mới rời đi.

Bạn đang đọc Đại hoàng tử lại bỏ trốn nữa rồi!!! sáng tác bởi Camannn

Truyện Đại hoàng tử lại bỏ trốn nữa rồi!!! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camannn
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.