Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thủ ghé thăm

Tiểu thuyết gốc · 1708 chữ

Trời lúc này cũng đã chập chùng tối, Nguyên Vũ Tranh đang ngồi trong phòng viết một số thứ linh tinh.

Bên ngoài khe cửa đột nhiên có gió nhẹ lùa vào, một cơn gió khiến hắn có cảm giác bất an, giác quan nhạy bén do phải đối mặt với sinh tử quá nhiều, nên chỉ cần có một chút gì đó bất thường là hắn có thể phát hiện ra ngay lập tức.

“Bên ngoài trời lạnh mời các hạ vào đây làm ly trà cho nóng, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ bàn, nếu như đến đây vì muốn đánh nhau thì ta cũng sẵn lòng chiều các hạ.” Nguyên Vũ Tranh lúc này dừng bút ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đúng như hắn đoán bên ngoài cửa quả nhiên có người, là một nữ tử mặc đồ màu đỏ đeo khăn che mặt, khóe mắt có một nốt ruồi, đôi mắt kiều mị mê người.

“Đại hoàng tử quả thật rất nhạy cảm, đến thuật ẩn náu của Chủng Đạo Sơn cũng không thể qua mắt được ngài.” Nữ tử này đẩy cửa đi vào phòng hắn ké đó còn từ tốn khép lại, bên ngoài cận vệ cũng nằm rạp xuống đất, tuy không bị giết nhưng cũng trong thời gian ngắn khó mà tỉnh lại được.

“Nàng là sát thủ của Nghiêm gia phái đến sao? Nếu như vậy thì nói đi, lần này muốn chơi thế nào, báo thù cho Nghiêm Vạn Hạnh hay là Đoạn Lưu Hải, hay cả hai cùng một lúc.” Nguyên Vũ Tranh cũng đặt bút xuống, hai tay đan chéo vào nhau ánh mắt đầy thâm ý nhìn nữ sát thủ áo đỏ này.

Mấy năm trước hắn trực tiếp nhúng tay vào tra khảo vụ án tham ô, tăng thuế muối mà không qua Hộ Bộ của Nghiêm Vạn Hạnh cùng Đoạn Lưu Hải, hai tên này nghĩ mưu kế của mình đã ăn đứt được hắn, nhưng không ngờ khi cấp dưới hắn đi thị sát nơi trưng thu thế thì phát hiện ra, mà chuyện nào liên quan đến lợi ích của hắn hay là của dân chúng thì hai tên kia chắc chắn sẽ không có đường về, đương nhiên đến tam phẩm Tể tướng hắn cũng dám động thủ thì đừng nói đến hai tên tứ phẩm.

Chuyện này lúc đó cũng gây xôn xao dư luận, Nghiêm gia, Đoạn gia cũng vì mấy đồng bạc mà bị đánh thẳng vào vực sâu, tộc nhân bị lưu đày biên cương.

Sau vụ đó cũng có không ít đại gia tộc bị ảnh hưởng, dù gì thì miếng cơm của mình cũng bị người ta cướp mất, tộc nhân bị lưu đày ai mà không tức cơ chứ, và thế là mỗi năm hắn ở trong tẩm cung đều bị không ít thích khách mò đến, huống chi là phủ Thứ sử ở nơi này.

“Có lẽ phủ Thứ sử cũng không kín nổi gió nhỉ, nhưng không sao tới một tên giết một tên, cho nên nói cho cô nương biết những kẻ muốn giết ta thì cho dù có là nữ nhân thì ta cũng không nương tay.” Nguyên Vũ Tranh đương nhiên biết nếu như đánh tay đôi thì hắn chắc chắn sẽ đánh không lại, dù sao nếu nhìn bộ dáng đối phương thì ắt hẳn là cao thủ trong giới sát thủ.

Đương nhiên điều đầu tiên trong luật chơi của kẻ thông minh là phải biết tạo áp lực cho kẻ ngồi đối diện.

“Ngài cũng quá tự tin vào bản thân rồi, thiếp thân hành nghề trong giới sát thủ đã gần mười năm nay chưa hề có kẻ nào chạy thoát được, cao thủ chết dưới lưỡi kiếm này cũng không ít, huống gì ngài cũng đang bị thương.” Nữ sát thủ cũng khiêm tốn khịa lại hắn.

Nguyên Vũ Tranh cũng mỉm cười đưa ngón tay vẫy vẫy: “Vậy hai chúng ta có cùng điểm chung rồi, ta trước nay chưa từng thất bại trong việc giết sát thủ, những tên chết trong tay ta có thể còn nhiều hơn số lần đại thẩm của nàng đến thăm đấy.”

Nói xong hắn lập tức vung tay ném ra một vật gì đó hình tròn, nữ sát thủ cũng phản ứng lại đưa kiếm chém thẳng vào thứ đang bay về phía mình.

Khi lưỡi kiếm vừa chạm vào vật thể hình tròn vừa chạm vào lưỡi kiếm thì ngay lập tức nổ ra. một làn khói trắng lập tức bao phủ khắp căn phòng, Nguyên Vũ Tranh cũng nhanh tay lấy bịt mặt của mình đeo lên, hắn vội vàng đứng dậy nằm nhẹ xuống mặt đất đưa tay lấy từ trong vạt áo ra hai viên thuốc nhỏ bỏ vào miệng, dù sao trong làn khói trắng này cũng có thuốc gây mê cùng một lượng nhỏ dược liệu gây ảo giác, nếu như bịt không kỹ thì chỉ cần hít phải thì chả bao lâu sẽ rơi thẳng vào ảo giác kế tiếp đương nhiên sẽ ngất xỉu.

Mà chiêu này của hắn cũng chỉ là cho mấy tên sát thủ nghiệp dư nếm mùi mà thôi, còn những chiêu độc hơn chỉ dành do giới cao thủ.

Nếu là Tông sư thì hắn chưa biết cách đối phó, còn đám cao thủ như này thì không cần phải bàn nữa, hắn đã quen thuộc với việc bị hành thích rồi.

Nữ thích khách cũng nhận thấy có gì đó không ổn nên phá cửa bay ra, nhưng theo sau nàng là một thanh ngâm châm, nữ sát thủ cũng nhanh tay nâng kiếm ra đỡ lấy.

Keng!

Kế đó là hơn mười thanh ngân châm bay ra, tuy tốc độ rất nhanh nhưng đối với một cao thủ làm nghề mà nói thì chuyện ngăn chặn cũng không có gì là khó, nhưng cái mà nữ sát thủ không ngờ đến là đầu mình lúc này bắt đầu choáng váng, cơ thể cũng trở nên bồng bềnh, sự nhanh nhạy cũng bắt đầu giảm xuống, kết quả chỉ đỡ được chín thanh ngân chậm, còn một thanh thì cắm thẳng vào bắp tay phải.

“Đê tiện!”

Càng ở lâu thì càng cảm thấy không ổn nên vận dụng khinh công bỏ trốn, còn Nguyên Vũ Tranh cũng không có đuổi theo bởi vì đơn giản hắn không biết khinh công, mà đối phương chỉ cần nhảy một cái là đã qua bên kia, hắn có dốc sức đuổi theo thì cũng không thể giữ chân đối phương.

Nguyên Vũ Tranh đứng bên cạnh cửa sổ nhìn nữ sát thủ rời đi, hắn cũng không ngờ rằng nữ sát thủ này lại có thể giữ tỉnh táo lâu đến như vậy, hít nhiều thuốc mê đến như thế mà không ngã, người bình thường chỉ cần mấy giây đã hoa mắt chóng mặt.

“Nhìn dáng vẻ cũng kiều mị phết, nếu gặp lại lần nữa thì cũng nên kết giao một phen, nhưng nàng nhất định là của ta.” Nguyên Vũ Tranh cười thâm thúy liếm liếm mép, hắn không biết kiếp này vì cái gì lại rất thích loại nữ tử chững chạc kiểu mị như thế này.

Hộ vệ đứng canh bên ngoài cửa tiểu viện nghe thấy động tĩnh lớn nên lập tức xông vào bên trong, nhưng khi vào lại chỉ thấy cửa mở toang, phần trên dường như bị phá vỡ, gỗ giấy nằm tán loạn trên mặt đất, gần cửa là bốn cận vệ đang ngất xỉu, còn Nguyên Vũ Nam thì đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra phía xa, đôi mắt đầy thâm ý.

Bên trong căn phòng còn có rất nhiều khói trắng bốc ra, cận vệ thấy vậy liền lập tức xông vào nhưng khi đi đến gần cửa lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt sau đó cũng ngã cái rật xuống đất.

Nguyên Vũ Tranh đứng đó mà nhìn mà buồn đến không nói nên lời, hắn cũng định cảnh báo mà không kịp.

Thế là hắn từ trong nhà đi ra, kéo hết đám cận vệ nằm li bì trên mặt đất ra ngoài, tránh trường hợp hít nhiều quá ảnh hưởng đến sức khỏe.

Còn nữ sát thủ lúc này cũng không khá hơn là mấy nàng phải luôn vận công để tránh rơi vào hôn mê, nhưng ảo giác thì không nói cũng biết phía trước mắt lúc nào cũng hư hư thực thực.

“Tiểu nhân đê tiện!”

Nhưng đời này nàng không biết Nguyên Vũ Tranh ghim trúng nàng, hắn muốn đưa nàng về làm thê tử mới chịu cơ.

Nữ nhân kiều mỵ nghiêng nước nghiêng thành thế này ai mà chả mê, Tô Tiểu Tuyết không thể có được sự kiểu mị chững chạc như thế này.

Đời mà, nam nhân lúc nào cũng truy cầu những thứ hắn muốn, và hắn cũng vậy thứ nào càng khó khăn thì hắn càng muốn, và nữ nhân cũng như vậy, vì tham lam là bản tính của loài người, vậy nên hắn cũng không phải là ngoại lệ.

….

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này đang ngồi dưới tán cây trong tiểu viện, hắn lấy giấy ra phác họa nữ sát thủ vừa rồi, tuy chỉ nhìn được nửa trên của khuôn mặt nhưng hắn cũng có thể đoán ra được dung nhan của nàng, nhưng vì mối nhục ngày hôm nay nên hắn đoán rằng chắc chắn nàng sẽ lại đến đây báo thù.

Lúc này hắn cần một phương án để bắt con hồ ly hút người này, đương nhiên những phương án bình thường chắc chắn không qua nổi trực giác của nữ nhân.

Ngồi một hồi vẫn không nghĩ ra cách để bắt nàng lại thì hắn mới bỏ về lại phòng mình, khí gây mê lúc này cũng tản đi hết, hắn mới an tâm đi ngủ, dù gì thì vẫn đang bị thương vận động nhiều rất dễ làm vết thương bị rách.

“Ui da, đau thật đấy…”

Đúng thật hắn vào phòng ngủ một lèo đến sáng.

--------------------------------------

Cầu đề cử hehe ;3

Bạn đang đọc Đại hoàng tử lại bỏ trốn nữa rồi!!! sáng tác bởi Camannn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camannn
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.