Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được cứu ra

Tiểu thuyết gốc · 1704 chữ

Thứ sử không hề quan tâm mà vung một đấm thẳng vào đầu tên kia, một đấm này làm tên kia văng thẳng vào chảo lửa đang cháy kia, tiếng thét của thanh niên xa hoa ngay lập tức vang lên, hắn đau đớn ôm đầu giãy dụa.

Còn thứ sử thì lập tức chạy ra phía sau cây cột, đưa tay vạch áo nam thanh niên này ra, hiển nhiên phía vai trái có cái bớt hình hoa đào, hắn vội vàng tháo dây trói.

“Các ngươi còn đứng đó làm gì! Cởi trói cho Đại hoàng tử mau!!!”

Quan binh hai bên ai nấy cũng toát mồ hôi hột khi nghe đến ba chữ Đại hoàng tử, nhất là quan binh canh ngục của phủ Đại Phụng, bọn hắn không ngờ mình vừa bắt Đại hoàng tử, đây là tội chết, sử dụng cực hình với Đại hoàng tử mà chưa qua ý kiến Hoàng đế là tội tru di tam tộc.

Mặt tên nào tên nấy cũng tái mét không còn giọt máu, còn quan binh phủ thứ sử vội vàng tháo dây trói đỡ Nguyên Vũ Tranh xuống, ai cũng cẩn thận không để tay mình chạm vào vết thương của Đại hoàng tử, vì bọn hắn muốn sống chứ không muốn chết.

Quan binh canh ngục phủ Đại Phụng quỳ hết xuống đất, ai cũng không muốn chết không muốn liên lụy đến người nhà.

Nguyên Vũ Tranh được tám quan binh phủ Thứ sử mang đi trước mặt quan binh canh ngục.

Bên ngoài Tri phủ phủ Đại Phụng cũng vội vàng chạy đến, thấy thứ sử từ bên trong đi ra hắn vội vàng chạy đến hỏi han nhưng bị thứ sử đạp sang một bên.

“Ngươi lo chuẩn bị tốt hậu sự cho mình đi, lần này chả có thần tiên nào cứu được ngươi đâu, con trai ngươi đến Đại hoàng tử cũng dám bắt, còn dám sử dụng cực hình đúng là không biết mình có bao nhiêu cái đầu!” Thứ sử nhìn tri phủ với ánh mắt như hổ đói, giọng lạnh như hàn băng nói.

Tri phủ nghe cũng tê của da đầu, hắn vội vàng bò đến ôm chân Thứ sử nhưng bị đá sang một bên.

Thứ sử mang theo quan binh cùng với Nguyên Vũ Tranh đi, để lại tri phủ một mình run rẩy nằm giữa mảnh đất trống.

“Hết thật rồi! Hết thật rồi!...Nghiệt tử hôm nay lão phu phải giết ngươi…phải giết ngươi!”

……….

Phủ thứ sử.

Quan binh lúc này đứng bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt, đi mấy bước là thấy một quan binh.

Ở phía sau hậu viện có một căn tiểu lâu cực kỳ xa hoa, bên trong không ngừng có đại phu, đi ra đi vào mỗi lần đi vào đều cầm theo một chậu nước trong, đi ra đều biến thành màu đỏ.

Còn thứ sử thì đi qua đi lại tay còn không run run, lòng hắn đang lo như lửa đốt, nhỡ mà tiểu tổ tông này có việc gì thì hắn cũng bay màu theo luôn ấy chứ, còn nếu như không sao mà còn kết được một cọc thiện duyên thì hắn cũng mơ đến ngày mình được triệu về kinh thành, làm thứ sử ở cái nơi này làm hắn muốn trầm cảm.

Dù gì hắn năm xưa cũng vì chơi bậy mà mới bị tiểu tổ tông này đá một phát bay đến đây làm thứ sử. Lúc đó đại hoàng tử một tay hô mưa gọi gió trên triều chính do hoàng đế cho hắn nhiếp chính, quyền hành ngập trời chỉ cần ai có hành quy bán bổ đất nước hay sai lầm thì ngay lập tức bị đá đi làm quan ở những tỉnh xa xôi, nếu như nặng thì xử trảm tại Đoạn Đầu Đài.

Bây giờ nếu như có thể chuộc lỗi thì có khi lại được phục chức, đến lúc đó nếu như có thể về được kinh thành thì hoàn lương để con cháu dễ sống.

Lúc này có một đại phu đi ra liền bị Thứ sử chặn lại hỏi han, đại phu cũng mỉm cười nói với hắn: “Điện hạ không sao, chỉ là hôn mê do mất một lượng lớn máu mà thôi, để ngài ấy nghỉ ngơi khoảng một hai ngày là có thể tỉnh lại, mong Thứ sử đại nhân không cần lo lắng.”

“Còn về vết thương có để lại sẹo hay không thì cũng khó nói…”

Thứ sử nghe xong cũng thở ra một hơi như trút được gánh nặng, hắn vội vàng nhắc đại phu nhớ cố hết sức cứu chữa tốt nhất là đừng cho để lại sẹo, còn thuốc thì phải chọn loại tốt nhất, hắn không tiếc mấy đồng bạc này.

…..

Phủ Đại Phụng lúc này cũng được rất nhiều quan binh “Bảo Vệ”, người bên trong phủ đang cực kỳ lo sợ, nhất là tri phủ Cự Viễn Đông hắn lúc này đang nằm lê liệt trên giường, sắc mặt cũng tái mét giống như khó qua được hôm nay.

Còn con trai hắn thì được thứ sử ưu đãi hơn, được quan binh “Chăm Sóc” rất kỹ, cơm ăn ba bữa, cứ vài tiếng lại được quan binh’ tẩm quất mát xa’ cho một lần sướng đến tê người, làm hắn bây giờ chỉ muốn nằm chứ không muốn đứng dậy, phục sức trên người cũng được quan binh thay bằng một bộ đồ mới để tránh làm bẩn trong lúc tẩm quất mat xa.

Bên ngoài phủ cũng có rất nhiều người chỉ trỏ bàn tán, dù sao cũng là tri phủ cường hào ác bá ở phủ Đại Phụng này.

“Đáng đời! Xem lần này tên khốn Cự Viễn Đông này có rớt một miếng da hay không!”

“Ta không nghĩ vậy đâu, Ha Ha…Đây là quan binh phủ Thứ sử, con ta làm binh canh cửa phủ thứ sử nên cũng biết được chút gì đó. Đại khái là ta nghe nhi tử nói là con trai tên Cự Viễn Đông này vừa bắt mệnh quan triều đình đi thị sát, không những thế còn tự ý dùng cực hình lên người mệnh quan triều đình, đến bây giờ còn đang hôn mê trong phủ thứ sử kìa.”

“Không chỉ có thế đâu, mệnh quan triều đình này quyền chức cao đến nỗi Thứ sử cũng phải đích thân đến đón về, về nhà còn mời đại phu tốt nhất huyện thành này về chữa trị cơ mà, nên ta nghĩ cái mạng của tên Cự Viễn Đông cùng con trai hắn khó mà giữ nổi chứ đừng nói đến một lớp da, Ha Ha.” Một đại hán tầm năm sáu chục tuổi vừa nói vừa cười.

“Ha Ha, không ngờ tên Cự Viễn Đông lại sinh ra một thằng con cực phẩm đến như vậy, đến mệnh quan triều đình đi thị sát hắn còn dám bắt về tra tấn, vậy thì chả mấy lâu nữa hắn còn dám cả gan bắt hoàng tử hay hoàng thượng về tra tấn ấy chứ.” Đồng bạn đứng bên cũng bồi thêm một câu làm mấy người kế bên suýt thì cười đến ngất xỉu.

Nhưng nhiều thư sinh lại không nghĩ vậy, mệnh quan triều đình đi thị sát thì sẽ có quan binh đi theo hoặc có cận vệ theo cùng, nhưng ở đây nếu như có thể bắt dễ như vậy thì chỉ có thể là mệnh quan này đi một mình, mà mỗi lần mệnh quan triều đình đi thị sát đều sẽ có bố cáo, còn đây thì không hề có bố cáo mà cũng không có công văn từ triều bình ban bố.

Đám thư sinh ngồi bàn thêm một chút nữa thì ai cũng nuốt nước bọt, tròng mắt rúng động lông tóc dựng hết cả lên.

Một thư sinh đưa tay viết một dòng chữ lên bàn: Đại hoàng tử Nguyên Vũ Tranh!!!

“Tri phủ lần này xong thật rồi, tội lạm dụng tư quyền bắt Đại hoàng tử là tội chết, tự ý dùng hình với hoàng tử là tội tru di tam tộc, nếu như là người khác thì chỉ dừng lại ở tru di tam tộc, còn đây là Đại hoàng tử người được coi là niềm tự hào của Hoàng thượng niềm tự hào Đại Sở Việt, một minh quân trong tương lai …” Thư sinh mặc thanh bào nói.

“Nếu như ta đoán đúng thì Cự Viễn Đông khó thoát cảnh tri di tam tộc, mà nếu như công khai tội lỗi hoặc đại hoàng tử có chuyện gì bất trắc thì, Viên gia có thể đối mặt với tru di cửu tộc.”

Nhiều người xung quanh cũng đồng loạt gật đầu.

……….

Ba giờ sáng.

Nguyên Vũ Tranh lúc này từ trong hôn mê tỉnh lại, khi hắn vừa mở mắt ra thì một cảm giác đau đớn chạy dọc theo cơ thể lên đến đầu, làm hắn ho khan liên tục.

Cận vệ được thứ sử sắp đặt bên ngoài nghe được động tĩnh của Nguyên Vũ Tranh nên mở cửa đi vào.

“Lấy cho ta một chút nước…” Nguyên Vũ Tranh khàn giọng nói.

Cận vệ ngay lập tức đi lấy nước, sau đó đỡ Nguyên Vũ Tranh dậy để dễ uống nước, chủ yếu là thể trạng bây giờ của hắn còn quá yếu do thương thế nặng nề, cộng thêm việc di chuyển khó khăn do mất một lượng máu lớn.

Uống nước xong thì hắn nằm một hồi thì thiếp đi, do đau đớn nên hắn giật mình tỉnh dậy mấy lần.

Tin tức hắn bị thương lúc này cũng đã truyền đến tẩm cung Hoàng đế.

Giông tố bão bùng lúc này cũng bắt đầu nổi lên, lửa giận từ hoàng thành bạo phát, hoàng đế trong tẩm cung thét ra lửa, quần thần chầu triều rúng động.

Chiếu chỉ ban bố tri phủ Cự Viễn Đông dung túng nhi tử làm việc ác, lạm dụng tư quyền bắt thái tử, tự ý dùng hình lên thái tử tội đáng tru di.

Bạn đang đọc Đại hoàng tử lại bỏ trốn nữa rồi!!! sáng tác bởi Camannn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camannn
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.