Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự đề cử mình

Phiên bản Dịch · 2030 chữ

Cổ nhân dùng chữ tướng soái đều xưng là tướng quân nhưng tướng và soái có bản chất khác biệt.

Tướng là người xung phong hãm trận, soái là người điều phối đại quân, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý.

Tướng không thể làm chuyện của soái mà soái cũng không thể làm chuyện của tướng.

Cả hai có khác biệt trên bản chất, cũng có thể coi tướng soái là đem tướng nâng lên một cấp rất cao.

Cho nên có câu, ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, người có tài có thể kiếm, một soái khó gặp.

Đường triều không có tướng vô dụng, tùy tiện có thể có trăm ngàn người thiện chiến nhưng nói tới thống soái đại quân thì nhìn cả Sơ Đường cũng chỉ có mấy người. Hà Gian Quận Vương Lý Hiếu Cung, Giang Hạ Quận Vương Lý Tông Đạo, Vệ Quốc Công Lý Tĩnh, Trần quốc công Hầu Quân Tập cùng với Anh Quốc Công Lý Tích, nếu như thêm cả Hoàng Đế Lý Thế Dân cũng chỉ có sáu người mà thôi. Từ xưa đến nay, đều là như thế. Hoa Hạ đại địa, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cũng không thiếu khuyết tướng thống binh, chỉ thiếu thống soái ba quân. Sơ Đường có sáu người đã là con số rất cao. Hán Vũ Đế võ công cái thế nhưng được xưng thống soái cũng chỉ có ba người Vệ Thanh, Lý Quảng, Hoắc Khứ Bệnh mà thôi.

Hiện nay Lý Hiếu Cung, Lý Tĩnh đều đã già, Hầu Quân Tập phản bội bị xử chết, Lý Tông Đạo xuất chinh Cao Ly, Lý Tích lại ốm đau trên giường, thống soái thế hệ trước không còn một người.

Hiện giờ văn võ đầy triều nhưng đột nhiên phát giác không một người có thể dùng.

Nếu như chỉ là đối phó tiểu quốc thực lực hơi kém thì còn có thể dùng danh tướng có năng lực đảm đương nhưng Thổ Phiên với tư cách bá chủ Tây Nam, thực lực hùng hậu. Một trận chiến này lại là đối phương vẽ mặt, nhất định phải thận trọng đối đãi, chỉ có thể thắng không thể bại.

Lý Thế Dân nghĩ thầm:

- Mậu Công bệnh thật không đúng lúc. Kỳ thật Đường triều cũng không phải không có nhân tài mới xuất hiện, Tô Định Phương, Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm đều xuất sắc vượt qua thường nhân, chỉ cần thêm chút bồi dưỡng đều có thể trở thành thống soái ba quân.

Tô Định Phương đang chinh phạt Cao Ly, Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm tư lịch quá thấp quá thấp, duy nhất phù hợp chỉ có Đỗ Hà năm nay hai mươi hai tuổi, nhưng như vậy cũng quá trẻ.

- Có mạo hiểm hay không?

Lý Thế Dân cân nhắc.

Đỗ Hà cũng mới chỉ tham gia qua ba chiến dịch, kinh nghiệm thật sự quá ít, lĩnh qua binh mã nhiều nhất cũng là ba vạn. Đến số lượng này thì tăng lên một vạn người, độ khó gia tăng ba phần.

Đến mười vạn càng khó khăn trùng trùng điệp điệp, hoàn toàn khác với khái niệm ba vạn.

Lý Thế Dân nhớ rõ lần chinh phạt thất bại duy nhất cả đời hắn là chinh phạt cha con Tiết Cử ở Lũng Hữu, khi đó hắn cũng là lần đầu thống ngự đại quân. Bởi vì kinh nghiệm chưa đủ nên kỷ luật không nghiêm minh, khiến cho bộ hạ mạo muội xuất chiến dẫn tới đại bại. Tuy hắn rất nhanh tập hợp lại tại Thiển Thủy Nguyên, tiêu diệt tập đoàn Tiết Cử nhưng bởi vì thất bại duy nhất trong đời nên không thể xóa nhòa ấn tượng.

Cho dù hắn coi trọng Đỗ Hà thế nào thì cũng không dám dễ dàng sử dụng làm thống soái mười vạn đại quân đánh một trận quan trọng.

Xuất binh là chuyện đã định nhưng bởi trong lúc nhất thời tìm không tìm được nhân tuyển thích hợp nên Lý Thế Dân cũng tuyên bố bãi triều.

Trở lại nội cung, Lý Thế Dân vẫn một mực suy nghĩ đến việc này, không khỏi nhớ tới một người liền cao giọng nói:

- Người đâu, chuẩn bị để trẫm tới Vệ Quốc Công phủ một chuyến.

Lý Tĩnh năm nay đã bảy mươi mốt tuổi, nhưng với tư cách quân thần Đại Đường vương triều vẫn có hiệu lực không tầm thường. Lý Thế Dân lúc gặp khó khăn vẫn thích nghe ý kiến của hắn, dù có tiếp thu hay không. Kiến giải độc đáo của Lý Tĩnh thường khiến cho hắn cảm giác mới mẻ, hơn nữa hắn cũng ưa thích thỉnh thoảng tìm vị nhân vật tài trí vô song này tâm sự.

Đỗ Hà nặng nề quay trở về Đỗ phủ, hai đầu lông mày lộ ra sắc mặt giận dữ, cũng cùng chung tâm trạng với văn võ trong triều.

Tùng Tán Kiền Bố loạn sát sứ giả Đại Đường coi như sỉ nhục Đại Đường.

Với tư cách một phần tử đế quốc, một nam nhân huyết khí phương cương sao không thể tức giận, chỉ hận không được hoành đao lập tức, một hơi giết đến Thổ Phiên, chặt đầu Tùng Tán Kiền Bố làm bóng đá để cho hắn biết rõ kết cục mạo phạm thiên uy Đại Đường. Đồng thời với cơn tức giận, trong đáy lòng hắn hiện lên một hình bóng.

Dao Trì công chúa.

Nữ nhân dị tộc tự tin hào sảng.

Nữ nhân vào mùa đông giặt rửa tắm nước lạnh, đã bị lão hổ tập kích.

Nữ nhân đã đoạt nụ hôn đầu của mình, còn nói nếu chưa quên mình sẽ không lấy chồng.

- Không biết nàng hiện tại thế nào, đã lập gia đình hay chưa, có quên mình hay không.

Đỗ Hà nghĩ tới đây thì trong lòng sinh ra cảm giác quái dị. Hắn đã kết hôn, có ba người vợ như hoa như ngọc, một mảnh chân tình, một nhu thuận, một linh lợi, một tài trí, cả đời không còn gì tiếc nuối.

Nhưng nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi, lý trí hắn hi vọng Dao Trì đã quên hắn, có một cuộc sống hạnh phúc nhưng đáy lòng lại mong Dao Trì không quên hắn. Tựa như nam hài nữ hài bị người không thích yêu, dù không muốn nhưng vẫn cao hứng về mị lực bản thân.

Đang nghĩ vậy thì hắn trong lúc vô tình đã bước tới đình viện.

Tiểu Bách Hợp cười chạy tới, ôm lấy đùi Đỗ Hà, kêu to:

- Phụ thân phụ thân, ôm một cái ôm một cái.

Tiểu nha đầu năm nay một tuổi rưỡi, nói bập bẹ tiếng phụ thân ôm.

Đỗ Hà bị con trẻ cắt đứt suy nghĩ, cười ôm lấy con, hôn lên đôi má đỏ hồng.

Tiểu nha đầu không chịu an phận trong ngực Đỗ Hà, chỉ chưa được mấy phút đã tụt xuống chạy đuổi theo côn trùng.

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đang ở trong sân chăm con trước sau chạy ra đón chào.

Trường Nhạc nói:

- Đỗ lang, trong triều xảy ra chuyện gì?

Tâm tư nàng tinh tế, thấy được vẻ khác thường trên mặt Đỗ Hà. Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương có khác nhau rõ ràng, Trường Nhạc đối với quốc gia đại sự thường quan tâm hơn nên nhìn hai đầu lông mày Đỗ Hà cũng đoán được có đại sự đã xảy ra.

Đỗ Hà gật đầu nói:

- Là đám cường đạo Thổ Phiên gây loạn.

Hắn kể lại chuyện Tùng Tán Kiền Bố giết sứ giả cho Trường Nhạc.

Trường Nhạc nghe cả giận nói:

- Thật không thể tưởng tượng nổi, phiên bang tiểu quốc dám giết sứ giả thiên triều, thật sự đáng giận.

Lý Tuyết Nhạn nghe được hai chữ Thổ Phiên liền nhớ lại chuyện năm xưa bản thân suýt nữa đã lấy chồng bên đó, cũng tức giận nói:

- Là tên tù trưởng củ cải trắng đó muốn kết hôn với ta sao. Hừ, còn chẳng phải bị Đỗ lang đánh không còn cách nào khác. Hiện tại lại làm ầm ĩ, dứt khoát diệt đi như Tiết Duyên Đà đỡ phiền về sau.

- Đúng như vậy.

Đỗ Hà cười gật đầu, Lý Tuyết Nhạn tuy nói cảm tính nhưng lại vừa đúng với đạo xử thế của đại quốc. Với tư cách đại quốc, không những phải dạy dỗ nước nào dám coi thường mà còn phải trực tiếp hủy diệt. Ai dám động đến ta, vậy thì hủy diệt.

Hắn cũng cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân đã quyết định xuất binh, không đánh không thể, bất quá đang phiền lòng vì phái ai xuất chiến.

Trường Nhạc gật đầu hiểu ý:

- Thống soái ba quân là trọng yếu nhất. Lý Thượng thư vừa lúc bị bệnh, thật sự không phải lúc. Đỗ lang chỉ sợ phải xuất chinh đi rồi.

Đỗ Hà đáp:

- Chắc vậy, tuy nhạc phụ đại nhân chưa điểm tướng nhưng vào lúc chinh phạt Cao Ly không ngờ đến lưỡng tuyến tác chiến nên điều đi rất nhiều tướng lĩnh ưu tú và sĩ tốt tinh nhuệ. Thực lực Thổ Phiên càng trên Cao Ly, ta suất lĩnh Tả uy vệ, thực lực số một số hai trong toàn Đường quân, không có lý do gì không xuất chiến rồi.

Lý Tuyết Nhạn có chút không nỡ nhưng thấy nhiều thành quen, động viên nói:

- Hoàng Thượng cũng thật may mắn, Lý thượng thư ngã bệnh còn có Đỗ lang, ta cảm thấy Đỗ lang đâu kém.

Lý Tuyết Nhạn nói không suy nghĩ lại làm Đỗ Hà sáng mắt.

Binh sĩ có ai không muốn làm tướng quân, đồng dạng tướng quân có ai không muốn làm thống soái.

Đỗ Hà cũng không chỉ một lần mơ tới bản thân thống soái thiên quân vạn mã, bất quá tại hắn cũng biết chính mình thật sự quá trẻ tuổi. Trong ký ức của hắn trong lịch sử còn chưa có ai làm thống soái ba quân khi mới ngoài hai mươi tuổi nên không cưỡng cầu. Chỉ là Lý Tĩnh, Lý Hiếu Cung đã già, Lý Tông Đạo chinh phạt Cao Ly còn Lý Tích lâm bệnh.

Đây chẳng phải là một cơ hội?

Đỗ Hà bị một câu của Lý Tuyết Nhạn khơi dậy dã tâm, nắm tay cười nói:

- Chính là như vậy, hắc, ta tiến cung, tự đề cử mình làm thống soái ba quân.

Triệu quốc công phủ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở trong sân, nhìn mấy chục con cá chép hồng bơi lội trong thủy đường đến nhập thần, cười đắng chát:

- Đỗ Hà thật sự là khắc tinh của ta sao? Lão phu tự xưng tài trí vô song, tính toán nhiều mặt, còn tưởng rằng công thành, lại không thể tưởng được đến cuối cùng là vì người khác làm mai mối.

- Đại nhân, Trưởng Tôn đại nhân cầu kiến.

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ giật mình, cười khổ lắc đầu nói:

- Mời hắn vào.

Trưởng Tôn Thuận Đức tới bên cạnh, cười nói:

- Vô Kỵ, ta nghe nói muốn đánh Thổ Phiên có phải không?

Hắn cũng là Đại tướng Sơ Đường, tham gia rất nhiều chiến dịch lớn nhỏ. Bình Hoắc Ấp, phá Lâm Phần, hạ Giáng Quận, mỗi lần tác chiến đều anh dũng tiên phong, lập nhiều chiến công hiển hách, phong làm Tả kiêu vệ Đại Tướng quân Tiết Quốc Công.

Luận tư lịch luận chiến công, hắn đều có tư cách với tư cách làm thống soái ba quân, lĩnh quân tác chiến.

Chỉ là cho tới nay đều bị Lý Tĩnh, Lý Tích, Hầu Quân Tập, Lý Đạo Tông đè nén nên chưa bao giờ đảm nhiệm vị trí này.

Lúc này, hắn ẩn ẩn thấy được cơ hội.

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.