Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Thế Dân nhưỡng rượu nho

Phiên bản Dịch · 2476 chữ

Câu nói của Trường Nhạc làm Đỗ Hà lâm vào ngẩn ngơ. Lời này của Lý Thế Dân lại có ý tứ gì, vì sao lại hỏi cùng hoàng tử nào thường đi lại, lại có quan hệ thân mật nhất với hoàng tử nào. Chẳng lẽ Lý Thế Dân đang hoài nghi mình cùng vị hoàng tử nào đó cấu kết, tranh đoạt vị trí thái tử?

Không đúng, Lý Thế Dân cũng không phải kẻ ngốc, nếu thật sự có hoài nghi, hắn cũng sẽ không trực tiếp hỏi Trường Nhạc như thế.

Huống chi hắn đến Đại Đường thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng tham dự cuộc đấu tranh giữa các vị hoàng tử, cũng tránh né họ, không hề có lui tới, nỗi hoài nghi kia thật sự không có lý do.

Nói trắng ra hắn thuộc phe phái của Lý Thế Dân, đây là phương thức sinh tồn mà phụ thân Đỗ Như Hối trà trộn triều đình nhiều năm chỉ điểm cho hắn.

Mặc cho mấy vị hoàng tử tranh đến tối đen trời đất, chỉ cần không thay đổi ý nghĩ ban đầu, đi theo Lý Thế Dân hỗn, liền có cơ hội phát triển. Ít nhất Lý Thế Dân vẫn còn sống lâu hai mươi năm, một đường hỗn xuống mấy năm sau sẽ có thể trở thành đại thần quan trọng trong triều đình.

Dù Lý Thế Dân gần đất xa trời, cũng có thể được ủy thác hỗn được chức trọng thần hết sức quan trọng trong triều đình, sau đó công khai tiến vào đảng phái của thái tử, bảo đảm được an toàn. Cho dù đến lúc đó thái tử không chấp nhận được hắn, vỗ vỗ mông chạy lấy người là được, dù sao đã phong cảnh nhiều năm như vậy, vừa lúc có thể về hưu an dưỡng, hưởng hưởng thanh phúc.

Cách làm như thế còn hơn hẳn việc đi chọn một cây trụ tương lai, hạ lợi thế lung tung còn không thực tế.

Đây là tâm đắc kinh nghiệm gió mưa nhiều năm trong quan trường của lão bánh quẩy Đỗ Như Hối. Đỗ Hà cũng hiểu được lý luận này của lão gia tử thật có đạo lý, cho tới nay cũng không cùng mấy hoàng tử liên lạc đi lại. Kỳ thật tất cả chuyện này cũng có quan hệ tới chế độ của Đường triều, từ trước các hoàng tử khi trưởng thành đều bị phái ra ngoài làm quan, chỉ có Lý Thừa Càn, Lý Thái là ngoại lệ. Lý Thừa Càn là thái tử, tự nhiên cần trấn thủ Trường An, về phần Lý Thái là vì được sủng ái nên lưu lại. Vừa lúc cả hai người này đều có mâu thuẫn với Đỗ Hà, lẫn nhau hoàn toàn không có gì lui tới.

Đỗ Hà nghĩ không ra hàm ý trong lời nói của Lý Thế Dân, cũng không nghĩ nhiều, chỉ an ủi Trường Nhạc. Tình huống tương lai không thể đoán trước, mặc dù là hắn ở giờ phút này cũng không thể tiếp tục căn cứ theo lịch sử để làm phán đoán. Nhưng có thể khẳng định Lý Thế Dân tuyệt đối không phải Lý Uyên, lịch sử không có khả năng tái diễn. Thấy Trường Nhạc đã nguôi ngoai, trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn Trường Nhạc đang nằm sấp trong lòng, dung mạo tú lệ tuyệt luân bởi vì tia ưu thương vương vất làm người ta nhịn không được nảy sinh lòng thương tiếc.

Ôn hương trong lòng, Đỗ Hà đã thật lâu không được cung ứng, dục vọng lập tức dâng lên, không tự chủ được một tay ôm Trường Nhạc, một tay lại trượt vào trong vạt áo của nàng, tiến tới bầu ngực đầy đặn mềm mại.

Trường Nhạc kịch chấn, xấu hổ sẵng giọng:

- Mau thả thiếp thân, muội muội đều nhìn thấy…

Trường Nhạc còn chưa dứt lời, chợt phát hiện không biết từ khi nào Lý Tuyết Nhạn cùng Vũ Mị Nương đều đã rời đi.

Đỗ Hà cúi đầu ngậm vào thùy tai của Trường Nhạc, nhẹ giọng nói:

- Hai nàng đã sớm rời khỏi, hiện tại cả đại sảnh chỉ có ta với nàng đâu.

Nói xong hai bàn tay lại không ngừng âu yếm trên thân thể mềm mại lả lướt.

Trường Nhạc cũng đã động tình, nhưng tính nàng cao quý thanh lịch, ban ngày tuyên dâm làm nàng khó thể chịu nổi, huống chi nơi này còn là đại sảnh. Nhưng nàng cũng hiểu rõ tính tình trượng phu, biết hắn ở phương diện này có chút hoang đường, càng phản kháng hắn sẽ càng không bỏ qua, nhất là lúc tên đã lên dây, không phát không được. Vì vậy nàng lui mà cầu tiếp theo, chỉ cần trở lại trong phòng riêng sẽ cho phép hắn tùy ý làm gì thì làm.

Đỗ Hà thấy Trường Nhạc thuận theo, cũng thỏa mãn ý nàng, thoáng chỉnh quần áo đi về phòng.

Mỹ nhân làm bạn, ban ngày tuyên dâm, mùi vị này tự nhiên vô cùng thích thú.

Thẳng đến khi Đỗ Hà thúc ngựa đi tới hoàng cung, trong đầu vẫn không ngừng hình dung thân thể như ngọc của Trường Nhạc, đường cong mượt mà, sau khi ân ái lại thì thầm trò chuyện cùng nhau, cảm giác tâm linh cùng dục vọng dung hòa thật sự là vô cùng tuyệt mỹ.

Lúc hắn đi tới hoàng cung, Lý Thế Dân cũng đúng lúc xử lý xong việc quốc sự hôm nay, nghe Đỗ Hà cầu kiến liền gật đầu nói:

- Tới đúng lúc, mời hắn đến thiện đường, mặt khác đem rượu nho trẫm mới ủ ra đem lên, hôm nay trẫm muốn cùng hắn uống một chút…Bỏ đi, vẫn để trẫm tự mình đi lấy, các ngươi vụng về coi chừng làm hỏng rượu của trẫm!

Đỗ Hà đi tới thiện đường, Lý Thế Dân cũng vừa đến, trong tay hắn còn cầm theo một vò rượu, hẳn chính là rượu nho mà hắn đã nói.

Lý Thế Dân xem như là ngoại tộc trong số những vị hoàng đế, hứng thú thật nhiều, sở thích cũng vô số, trên sinh hoạt luôn tự mình giải quyết, trong lịch sử còn ghi chép lại hắn đích thân ủ rượu nho, riêng ở ngự uyển hoàng cung trích ra một phần đất trống trồng nho, cung cấp cho hắn dùng ủ rượu.

Tốc độ của ngự trù bên trong hoàng cung nhanh nhất đẳng, còn chưa bao lâu một bàn thức ăn ngon ngào ngạt đã được dọn lên.

Lý Thế Dân mở ra giấy dán, một mùi hương đặc thù bay ra. Hắn say mê ngửi một chút, rót đầy một ly cho Đỗ Hà, nói:

- Hiền tế nếm thử, năm trước An Tây đô hộ Kiều Sư Vọng đưa tới một ít đặc sản địa phương cho trẫm, trong đó còn có rượu nho này. Trẫm nếm thử mùi vị phát hiện hương vị so với bất cứ loại nào mà trẫm nhưỡng trong dĩ vãng còn ngon hơn một ít. Trẫm gọi người tới Cao Xương mang về phối phương, nhưỡng thử xem sao, hương vị quả nhiên so với năm xưa Ngụy khanh gia dạy trẫm hoàn toàn khác hẳn.

Lý Thế Dân lần đầu tiên trong đời uống rượu nho là do Ngụy Chinh ủ rượu, lúc ấy hắn còn kích động viết ra một câu thơ “Thiên nhật túy bất tỉnh, thập niên vị bất biến”, Ngụy Chinh từ đó cũng trở thành nhưỡng rượu sư chuyên nghiệp cho Lý Thế Dân. Ngụy Chinh là người làm đại sự, sao có thể đem tinh thần tiêu phí trong việc nhưỡng rượu, tính tình lại quật cường, không chịu nhưỡng.

Lý Thế Dân không còn cách nào, lấy về phối phương tự mình động thủ.

Đây là chuyện đã xảy ra thật lâu trước kia.

Lý Thế Dân nói:

- Cao Xương mang đến rượu nho màu sắc diễm lệ, hương vị tinh thuần nhưng vào miệng quá liệt, không thích hợp khẩu vị của người Trung Nguyên chúng ta. Mà dĩ vãng trẫm nhưỡng rượu ra màu sắc lại kém hơn hương vị một bậc, có thể vào miệng tạo cảm giác ngân nga hồi ức, thích hợp cho người Trung Nguyên uống. Mỗi bên đều có tinh thông, vì thế liền cân nhắc có thể lấy thừa bù thiếu hay không, vì vậy đem hai loại phối phương kết hợp sản xuất. Sau khi hoàn thành quả nhiên mùi vị không tầm thường, vừa có màu sắc tươi đẹp lại hương thuần, cũng có được mùi vị ngân nga, là tác phẩm đắc ý của trẫm.

Lý Thế Dân cực kỳ tự kỷ, đối với loại rượu nho mà hắn tự mình nhưỡng ra lại cực kỳ tôn sùng, khen không dứt miệng. Giống như hắn cũng không phải là một hoàng đế mà là một đại sư nhưỡng rượu giỏi nhất.

Đỗ Hà nhìn thấy rượu nho đỏ tươi như máu trong dạ quang bôi, so sánh với loại rượu nho mà Lý Thế Dân mời hắn uống ngày trước quả nhiên có màu sắc đẹp hơn, uống nhẹ một hớp, hương vị quả nhiên rất tốt, tán thán nói:

- Rượu ngon, so với lúc trước cải thiện thật lớn!

Lý Thế Dân vốn là một vị quân vương thật tùy ý, nhất là khi nói lời khen ngợi hắn, đắc ý đến mức râu cũng vểnh lên.

Đỗ Hà rót đầy một ly cho hắn.

Lý Thế Dân hỏi thăm chuyện xảy ra ở Tiết Duyên Đà, đối với hành vi của Đỗ Hà ở Tiết Duyên Đà hắn cũng tìm hiểu được một ít, nhưng không hiểu rõ tình hình cụ thể cùng tỉ mỉ, không biết tình huống thế nào, chỉ biết Đỗ Hà làm được một việc thật lớn tại Tiết Duyên Đà.

Đỗ Hà chỉ cười đem mọi việc kể lại thật tỉ mỉ.

Khi hắn nói tới việc Tiết Duyên Đà cùng tộc dân du mục dốc sức lấy lòng, Lý Thế Dân cười ha ha, biểu tình đắc ý hiện rõ trên mặt:

- Trẫm vốn là Thiên Khả Hãn, dị tộc nhân ở phía bắc Trường Thành gặp phải sứ giả do trẫm phái đến làm sao lại dám lãnh đạm!

Đỗ Hà lại nói tới việc bị giám thị tại Tiết Duyên Đà, sau đó hắn lợi dụng việc này bày kế khiến cho Di Nam cùng Đại Độ Thiết trúng kế.

Lý Thế Dân liền không nhịn được lớn tiếng khen ngợi:

- Tâm tế tỉ mỉ, xem cả triều văn võ làm được điểm ấy cũng chỉ có một mình hiền tế.

- Tạ nhạc phụ đại nhân khen ngợi!

Đỗ Hà đáp một câu, sau đó lại kể chuyện Di Nam không cam lòng luôn bị Đại Đường trấn áp, tính

toán âm thầm liên hợp Mạc Hạ Ba Cáp muốn sát hại tính mạng của hắn.

Sắc mặt Lý Thế Dân nhất thời vô cùng âm trầm, Đỗ Hà là thần tử mà hắn tín nhiệm nhất, là con rể, là kình thiên ngọc trụ tương lai của Đại Đường, Di Nam lại dám ngang nhiên mưu hại tính mạng của hắn, đây không thể nghi ngờ đã chạm đến nghịch lân trong lòng hắn, sát khí trong mắt ẩn hiện, trầm giọng nói:

- Di Nam khá lắm, Tiết Duyên Đà thật giỏi!

Cuối cùng Đỗ Hà đem việc mình làm sao thiết kế Tiết Duyên Đà, làm sao ly gián quan hệ giữa Mạc Hạ Ba Cáp cùng Tiết Duyên Đà, kể lại chi tiết tỉ mỉ tình huống phát sinh, đây là chiến tích xuất sắc nhất của hắn trong chuyến đi này.

Lý Thế Dân cũng nghe được thích thú, thẳng đến khi nghe được cuối cùng đại hoạch toàn thắng, quỷ kế của Tiết Duyên Đà không thành ngược lại còn hao tổn hai vạn năm ngàn binh mã, nhất thời vỗ bàn tán dương:

- Lần này Di Nam thật đúng là tự bưng lấy tảng đá đập lên chân của mình, hai vạn năm ngàn binh mã, đây chính là một con số không nhỏ. Năm xưa Vệ Công tập kích Đông Đột Quyết đại doanh vận dụng ba ngàn binh mã, hiền tế có thể không uổng một binh một tốt lại diệt hai vạn năm ngàn binh mã của Tiết Duyên Đà, thật sự là lập công lớn, trẫm cũng không biết làm sao khen thưởng cho ngươi!

Trong lòng Đỗ Hà biết việc này không thể tuyên dương, muốn công khai khen thưởng tuyệt không khả năng, nhưng hắn cũng không thèm để ý, theo từ lúc bố cục bắt đầu, hắn cũng không phải nhìn vào công lao, chỉ là lấy âm mưu của người trả lại cho người mà thôi, đối với việc khen thưởng cũng không thèm để ý, thấy Lý Thế Dân nói vậy thản nhiên đáp:

- Nhạc phụ đại nhân thật muốn khen thưởng cho tiểu tế, vậy năm sau khi thảo phạt Tiết Duyên Đà hãy cho ta làm tiên phong đại tướng đi. Đám huynh đệ của ta trong Tả Uy Vệ đã sớm chờ không kiên nhẫn!

Tâm tình của Lý Thế Dân thật vui sướng, nhưng một chuyện quy một chuyện, trong quốc gia đại sự hắn là một vị hoàng đế, vẫn rất có chừng mực, cũng không lập tức đáp ứng, trầm ngâm nói:

- Tình huống khác biệt, quân sự phân phối tự nhiên cũng khác biệt. Như vậy đi, trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần tình huống cần thiết, chức vị tiên phong đại tướng kia người đầu tiên trẫm nghĩ tới sẽ là ngươi!

Lý Thế Dân uống cạn ly rượu đỏ trong tay, có chút cảm khái nói:

- Trẫm trở thành hoàng đế hơn mười năm, bổ nhiệm người không thể đếm hết, nhưng chưa từng có người nào giống như ngươi, đem sự tình làm được rực rỡ như vậy. Thật giống như có ngươi ở đây, liền nhất định sẽ không có việc gì phát sinh!

Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, hắn cũng phát hiện bản thân mình đúng là một tai tinh, bên cạnh luôn sẽ xuất hiện một ít trạng huống ngoài ý muốn. Nhưng tuy rằng biến cố không ngừng, nhưng nhờ vào tài trí của hắn vẫn có thể thong dong hóa giải.

Lý Thế Dân đột nhiên nói:

- Công lao của ngươi trẫm nhớ kỹ, nơi này…trẫm có một món đồ vật muốn tặng cho ngươi!

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.