Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai là tiên phong?

Phiên bản Dịch · 2437 chữ

Sau khi tạo ra đạn lửa, Đỗ Hà cũng cải tiến khí giới công phạt của Đại Đường. Giống như thường ngày, Đỗ Hà vốn không biết gì về chế tác khí giới công phạt, nhưng hắn lại có kiến thức rộng rãi, nhớ rõ kiểu dáng của một số khí giới công thành Tống triều, trên người cũng có một số tri thức vượt thời đại, nhất là những kiến thức vật lý khi học phổ thông như cán khiêng, bánh răng, côn trục…lúc này lại phát huy kỳ hiệu bất ngờ.

Lấy xe nỏ mà nói, xe nỏ chính là tập hợp của xe và nỏ, kết hợp xe di động linh hoạt với cung nỏ cỡ lớn lại với nhau, cung nỏ trên xe vô cùng cường đại, cần sức kéo trên mười hai thạch mới kéo được, tức là cần lực lượng khoảng 1400 cân. Loại cung này cho dù là nhân vật kiểu quái vật như Phòng Di Ái cũng kéo nó không nổi, cho nên bình thường muốn phát động loại cung nỏ này, bên cạnh cần phải có 22 người hầu hạ. Hai người phụ trách mũi tên, 20 người còn lại người chia làm năm đội, thay phiên kéo cung, mới có thể duy trì tính liên tục của cung nỏ, thậm chí còn phải dùng đến trâu ngựa, như vậy cũng quá lãng phí nhân lực và vật lực.

Căn cứ vào chuyện này, Đỗ Hà dùng nguyên lý bánh răng, côn trục, lợi dụng tổ hợp ròng rọc tạo thành một món đồ chơi đơn giản giống như cần cẩu, chỉ cần một người là có thể kéo động dây cung, giảm bớt nhân lực và thời gian kéo dây cung như trước kia, từ đó tăng cường tính năng và tốc độ bắn của cung nỏ.

Còn có rất nhiều nguyên nhân tương tự, thế nhân cũng biết khuyết điểm, nhưng bọn họ không biết giải quyết như thế nào, đây vừa vặn là nơi Đỗ Hà phát huy sở trưởng.

Trong thời gian hơn nửa tháng tiếp theo, Đỗ Hà thậm chí giam mình trong viện khoa học kỹ thuật, Quân khí giám, tìm kiếm khuyết điểm của tất cả khí giới công thành của Đại Đường, dùng tri thức đời sau giải quyết, hơn nữa cải tiến, tăng cường uy lực của những khí giới công thành này.

Về phần quân doanh đã có ba người La Thông, Vương Đức Chính và Lưu Nhân Quỹ, cũng không cần quá quan tâm, bình thường chỉ hỏi qua là đủ.

Đáng nhắc tới chính là Lưu Nhân Quỹ, tên gia hỏa này không hổ là tân Tể tướng, gia nhập trong quân còn chưa đến một tháng, dựa vào tài năng xuất chúng nhận được sự khen ngợi của tất cả mọi người trong quân, dùng thân phận văn sĩ, sáp nhập vào trong quân doanh, đã trở thành một phần tử tiến bộ cực nhanh.

Trong thời gian nửa tháng, cỗ máy chiến tranh của đế quốc Đại Đường nhanh chóng thúc đẩy, dưới một bộ chế độ hợp lý có tuần tự, binh mã, lương thảo, khí giới, ngựa…đều được chuẩn bị đầy đủ.

Khi thời gian xuất chinh sắp đến, Đỗ Hà cũng bắt đầu nhàn rỗi, tranh thủ lúc này vui vẻ bên người nhà.

Hắn cùng Trường Nhạc thả câu bên sông, cùng Lý Tuyết Nhạn dạo chơi trên vùng quê, tận hưởng cuộc sống lứa đôi.

Trước ngày xuất chinh một ngày, Đỗ Hà mang theo Trường Nhạc đến phủ Thái Quốc Công, muốn tranh thủ thời gian còn lại hàn huyên với mẫu thân Chương thị.

Chương thị cũng hiểu Đỗ Hà có hiếu tâm, muốn phụ mẫu an lòng. Sau khi Đỗ Như Hối hạ triều cũng trở về nhà, cả nhà cùng quây quần, ăn một bữa cơm vui vẻ.

Màn đêm buông xuống, khi Đỗ Hà định quay trở lại phủ Phò mã, lại nghe Đỗ Như Hối nói:

- Nhị lang theo vi phụ đến đây một lát, vi phụ có mấy câu muốn nói với con!

Năm Trinh Quán thứ mười một, trung tuần tháng mười!

Ngày hôm nay chính là ngày đại quân xuất chinh.

Quân vương Lý Thế Dân của đế quốc Đại Đường chiếu lệnh cho Hầu Quân Tập làm Đại tổng quản hành quân đường sông, Tả Truân Vệ Đại Tướng quân Tiết Vạn Quân, Tả Truân Vệ Tướng quân Khương Hành Bản làm Phó tổng quản. Phiên tướng A Sử Na Xã Nhĩ làm tổng quản hành quân đường sông, dẫn đầu tám vạn bộ kỵ và hai vạn quân Đột Quyết, Khế Tâm chinh phạt Cao Xương, cũng cùng ngày hôm nay, tuyên bố chiếu văn chinh phạt Cao Xương.

Chiếu văn là văn bản tự tay viết của Đại học sĩ Phụng Văn Bản, lưu loát hơn một ngàn chữ, hành văn trôi chảy, từ ngữ trau chuốt hoa lệ. Chẳng những liệt kê hơn mười đầu tội lớn như Cúc Văn Thái cải trang mã tặc đoạt giết thương khách, ngông cuồng tự hưng binh, mưu đồ làm loạn, còn phân tích lợi hại cho bách tính, vương thần Cao Xương, kêu gọi bọn họ thức thời vứt bỏ khí giới đầu hàng. Đại Đường sẽ bỏ qua chuyện cũ. Đương nhiên đây chỉ là biểu thị Đại Đường khoan hồng độ lượng, căn bản không trông cậy Cao Xương Vương Cúc Văn Thái sẽ sợ tới mức lập tức đầu hàng.

Ngoài cửa Thừa Thiên, Lý Thế Dân tự mình kiểm duyệt mười vạn đại quân xuất chinh.

Vì trận chiến này, Đại Đường đã xuất động mười vạn đại quân, còn nhiều hơn số binh mã phái ra khi chống cự Thổ Phiên, có thể thấy Lý Thế Dân coi trọng trận chiến này như thế nào.

Dưới bài diễn thuyết hùng hồn, khích lệ của Lý Thế Dân, mười vạn đại quân mang theo vinh quang Đại Đường, trùng trùng điệp điệp tiến về hướng tây.

Khi tới cửa thành, Đỗ Hà nhìn thấy người nhà tiễn đưa.

Từng có lần thứ nhất, lần này Chương thị đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng không thương cảm như lần thứ nhất, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy tình cảm tha thiết chờ đợi ái tử bình an trở về, biểu hiện của Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn cũng giống như vậy. Các nàng không khóc, chỉ mỉm cười tiễn đưa hắn rời đi, chân thành chúc hắn sớm ngày chiến thắng trở về.

Đỗ Như Hối nói:

- Nhị Lang, nhớ rõ lời vi phụ nói đêm qua!

Đỗ Hà minh bạch nhẹ gật đầu.

Trong đám người, giống như lần xuất chinh đầu tiên, Đỗ Hà cũng nhìn thấy Vũ Mị Nương, đưa tay vẫy gọi nàng, sau khi nhìn thấy nụ cười đáp lễ ngọt ngào của nàng mới thúc ngựa đuổi theo đội ngũ.

Mười vạn đại quân có khí thế hùng dũng như hổ báo, trong vòng nửa tháng đã tới Ngọc Môn Quan, đồn trú ở đây.

Trong phòng nghị sự, chư tướng tề tụ!

Hầu Quân Tập, Tiết Vạn Quân, Khương Hành Bản, A Sử Na Xã Nhĩ.

Hầu Quân Tập nhìn quét tất cả chư tướng trong sảnh, khi ánh mắt của hắn nhìn thấy Đỗ Hà, trong mắt lộ ra từng tia hàn ý, sau khi nhìn quanh một vòng mới nói:

- Chúng ta đều là người quen, những lời khách sáo ta cũng không nói nhiều, chắc hẳn chư vị đều đã nghe qua năm ích lợi của Cao Xương từ chỗ Đỗ tướng quân.

Chư tướng lần lượt khẽ gật đầu, năm ích lợi của Cao Xương sớm đã lan truyền ra, không còn là bí mật.

A Sử Na Xã Nhĩ nói:

- Ta đã từng đến Cao Xương, ở đó mấy tháng, tình hình ở Cao Xương đúng như Đỗ tướng quân đã nói.

Hầu Quân Tập nói:

- Ta thấy bốn loại thành, dân, tài, viện binh không đủ gây sợ, chỉ có đạo là còn có vẻ khiến người ta nhức đầu, hoang mạc bên ngoài Ngọc Môn Quan cực kỳ bất lợi cho đại quân hành quân, vượt qua hoang mạc, từ biên cảnh Y Ngô đến biên cảnh Cao Xương có hơn bốn trăm dặm, ở đây đồng dạng hiểm trở. Cho nên, ta cho rằng nên điều động một đội quân làm đại quân tiên phong, mở đường phía trước, chư vị nghĩ thế nào?

Khi xâm nhập dị vực chắc chắn không thể thiếu đại quân tiên phong, vì vậy cũng không có người đưa ra dị nghị.

A Sử Na Xã Nhĩ đứng dậy, cao giọng nói:

- Hầu Tướng quân, tại hạ A Sử Na Xã Nhĩ quen thuộc địa hình, nguyện ý làm quân tiên phong!

Hầu Quân Tập thấy A Sử Na Xã Nhĩ đứng dậy, khẽ nhíu mày, hắn cũng biết A Sử Na Xã Nhĩ trước kia là Khả Hãn Tây Vực, chiếm cứ mảng lớn thổ địa phía tây Đột Quyết, cũng là cường hào uy chấn Tây Vực. Chỉ vì khi giao chiến với Tiết Duyên Đà, để cho Tây Đột Quyết dò xét quê quán, dẫn đến bị Tiết Duyên Đà đánh bại, thua chạy đến nước Cao Xương. Hắn ở Cao Xương mấy tháng, nhưng lo lắng Tây Đột Quyết bức bách. Vì vậy, năm Trinh Quán thứ chín dẫn người đi về phía đông, đi ngang qua đại mạc, quy phục Đại Đường, trở thành một trong những Đại tướng ngoại tộc nổi tiếng của Đại Đường, thời gian trước sau gần hai năm. Trong số những người ở đây, có lẽ hắn là người chọn lựa phù hợp nhất để dẫn binh vượt qua hoang mạc.

- Nhưng….

Ánh mắt Hầu Quân Tập lại nhìn về phía Đỗ Hà, dừng một lát nói:

- A Sử Na Tướng quân chính xác là người chọn lựa tốt nhất. Nhưng bổn tướng có diệu dụng khác.

A Sử Na Xã Nhĩ vốn rất bội phục quân lược mưu trí cỉa Hầu Quân Tập, nghe hắn nói như vậy, cũng lui trở về.

Hầu Quân Tập nhìn về phía Đỗ Hà.

Thần sắc Đỗ Hà khẽ động, nhớ tới tình hình gặp mặt đêm qua của mình với Đỗ Như Hối.

Đêm qua Đỗ Như Hối đã gọi Đỗ Hà vào thư phòng, Đỗ Hà thấy thần sắc của Đỗ Như Hối vừa vui mừng, lại vừa ẩn chứa cảm xúc phức tạp, tưởng hắn lo lắng cho chuyện xuất chinh của mình, lúc ấy lơ đãng cười nói:

- Phụ thân không cần lo lắng, gần đây võ nghệ của hài nhi cũng tiến bộ không ít, huống chi dùng binh ở mưu chứ không ở dũng. Với thực lực quân sự của Đại Đường ta, Cao Xương căn bản không chịu nổi một kích.

Người đáng sợ duy nhất chỉ có Tây Đột Quyết. Mặc dù thực lực của Tây Đột Quyết rất mạnh, nhưng hổ lang chi sư của Đại Đường ta cũng không yếu!

- Vi phụ cũng không phải lo lắng chuyện của Cao Xương, Đột Quyết.

Đỗ Như Hối nghe Đỗ Hà nói xong, ánh mắt vẫn tràn đầy phức tạp, lập tức trở nên nghiêm túc và trang trọng nói:

- Nhị Lang ngàn vạn lần phải cẩn thận Hầu Quân Tập!

- Cái gì?

Đỗ Hà kinh ngạc trợn tròn mắt, thật sự khó hiểu, Hầu Quân Tập là thống soái tam quân, tại sao phải cẩn thận hắn?

Đỗ Như Hối không để ý tới vẻ kinh ngạc của Đỗ Hà, hỏi ngược lại:

- Nhị lang cảm thấy Hầu Quân Tập là người như thế nào?

- Trí dũng song toàn, hữu dũng hữu mưu, là một nhân vật tương đối cao minh. Nhưng hài nhi cảm thấy lòng dạ của hắn có vẻ hẹp hòi, tự cho mình rất cao, không cho phép người khác hơn mình, thậm chí ôm lòng kỵ tâm với chỉ điểm hành quân tác chiến của quân sư.

Khi nói lời này, Đỗ Hà nhớ tới khi quyết định tổ chức duyệt binh lúc trước, Lý Thế Dân bổ nhiệm Lý Tĩnh làm tổng chỉ huy, Hầu Quân Tập lộ ra vẻ bất mãn.

- Không sai! Nhị lang cũng biết nhìn người.

Đỗ Như Hối gật đầu đồng ý, chậm rãi nói:

- Mấy tháng trước, Ngụy thúc phụ của con từng cực lực tiến cử Hầu Quân Tập làm tướng, lúc ấy Bệ Hạ tìm Phòng thúc phụ, Trưởng tôn quốc cữu và vi phụ cùng nhau thương nghị việc này. Trưởng tôn quốc cữu không tỏ thái độ. Nhưng vi phụ và Phòng thúc phụ lại cực lực phản đối. Vi phụ cũng không phải không biết tài hoa của Hầu Quân Tập, nhưng làm Tướng giả, đứng đầu trăm quan, thống ngự trăm quan, có thể tài năng không xuất chúng, nhưng tuyệt đối phải có trí tuệ khí độ, có thể dung nạp kẻ thù chính trị của mình. Giống như vi phụ và Ngụy thúc phụ, Ngụy thúc phụ vốn ngoan cố, hai ta thường xuyên bất đồng ý kiến, trước kia càng thường xuyên tranh cãi với hắn đến mặt đỏ tới mang tai. Nhưng nói lý ra, quan hệ cá nhân của chúng ta lại vô cùng tốt đẹp. Tuy nhiên Hầu Quân Tập không làm được điều này, hắn có tính tình võ tướng, địch nhân chính là địch nhân, đối với địch nhân phải vô tình chèn ép. Một khi hắn làm tướng, tất nhiên sẽ triển khai đả kích mạnh mẽ với những người bất đồng ý kiến với hắn. Như vậy sẽ tạo thành tranh giành đảng phái đáng sợ, những năm gần đây này, vi phụ và Phòng thúc phụ cầm giữ triều chính, cực lực ngăn cản tình huống này xuất hiện. Dưới sự dẫn dắt chính trị thanh minh của Bệ Hạ, triều đình không có đảng phái. Nếu Hầu Quân Tập làm tướng, sợ rằng sẽ tạo thành hậu quả khó dự đoán. Cho nên vi phụ và Phòng thúc phụ nhận định, Hầu Quân Tập không thể làm tướng. Gần đây, trong triều vi phụ đã nhận ra Hầu Quân Tập có vẻ dị thường, sợ rằng đã biết chuyện vi phụ ngăn cản hắn làm tướng. Hầu Quân Tập không làm gì được vi phụ, nhưng Nhị lang thì….

Lời nói của Đỗ Như Hối tràn đầy lo lắng.

Bạn đang đọc Đại Đường Đạo Soái của Đạo Soái Nhị Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 205

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.