Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định hình kỷ nguyên mới.

Tiểu thuyết gốc · 3476 chữ

Phải mất cả đêm Ulrich mới có thể tập hợp quân đội từ những nông dân dưới trướng hắn ta cùng đám cướp và trang bị cho chúng những trang bị dự phòng trong kho của hắn. Có vẻ như mạng sống của họ không quan trọng với hắn ta chút nào. Tất nhiên, quân lính không biết họ đang chiến đấu với ai hoặc tại sao một số lượng lớn những người như họ được triệu tập. Hầu hết họ đều chưa từng cầm một ngọn giáo trước đây. Nếu họ biết họ đang chống lại Caesar, con trai và người thừa kế của Nam tước Kufstein, và về cơ bản họ đang hành động phạm tội phản quốc, chắc chắn họ sẽ bắt Ulrich và giao nộp hắn cho Nam tước của mình. Thật không may, họ không biết gì về kẻ thù của mình và chỉ làm theo những gì được bảo vì sợ hãi.

Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, lực lượng dân quân đang nghỉ trong chiến hào của mình có thể nghe thấy âm thanh của cuộc đào bới. Những người dân tình nguyện đã làm việc cả ngày lẫn đêm để cứu Caesar và giờ đây cuối cùng họ đã đạt được mục tiêu. Khi bức tường bằng đá tảng đang sắp giết chết Caesar sụp đổ và ánh sáng từ những ngọn đèn của họ chiếu vào cuối hầm mỏ, Caesar che mắt mình lại vì mắt anh vẫn chưa kịp thích nghi với độ sáng như vậy. Sau đó, anh cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình, anh ngước lên, gần như không nhìn thấy khuôn mặt già nua hốc hác của Ludwig, người phủ đầy mồ hôi.

"Thưa ngài, tôi rất vui khi thấy ngài vãn ổn ổn!"

Caesar bắt đầu cười khúc khích và ho vì những mảng bụi đá trong không khí trong khi cất lại con dao với cán dính máu đã khô vào lại trong vỏ.

“Rõ ràng là nữ thần may mắn đứng về phía tôi vì nhìn này, tôi vẫn còn sống.” 

Anh nói với nụ cười gượng gạo khi Ludwig kéo anh đứng dậy và bắt đầu dắt anh ta ra khỏi hầm mỏ.

"Được rồi, bây giờ hãy đưa ngài đến quân y và xem liệu chúng ta có thể làm gì với những vết thương đó của ngài không."

Sau khi ra khỏi hầm mỏ, Caesar nhìn thấy hàng nghìn quân tình nguyện và dân quân đang cổ vũ cho anh như thể họ đang chứng kiến ​​một nguyên soái khải hoàn trở về sau chiến thắng vĩ đại. Trong hai cuộc đời của mình, anh chưa bao giờ chứng kiến ​​​​cảnh tượng như vậy. Có lẽ anh ấy hơi quá liều lĩnh nên đã đánh mất niềm tin vào dân thường. Một chút không khí trong lành đã giúp đầu óc anh tỉnh táo một cách kỳ diệu khi anh ngồi xuống ghế và nhờ quân y khử trùng vết thương, cơn đau nhức nhối khủng khiếp khi cồn được đổ lên những vết thương đã bắt đầu mưng mủ..

Thời điểm Caesar thành lập lực lượng dân quân, anh đã tính đến việc thành lập những đội quân ý và một dây chuyền sản xuất những thứ liên quan đến sơ cứu. Mặc dù chúng quá thô sơ khi so sánh với những quân ý hiện đại nhưng như vậy cũng đã quá đủ ở điều kiện hiện tại. Anh sẽ không bao giờ gửi quân đội ra chiến trường nếu không có bác sĩ bên cạnh để hỗ trợ những người bị thương. Do đó, các quân y được đào tạo cả về việc tác chiến như bộ binh và y tế cơ bản, hoặc ít nhất là theo mức độ tốt nhất mà Caesar có thể nhớ được. Anh chưa bao giờ được đào tạo để trở thành một quân y, anh cũng không hứng thú với việc trở thành quân y vậy nên kiến thức về ý tế của anh chỉ dừng ở mức cơ bản nhất nhưng vẫn đủ để sử dụng. 

Suy cho cùng, ở kiếp trước anh là một người lính chiến đạu trực tiếp tại tiền tuyến, không phải lúc nào quân ý cũng sẽ đến kịp, vậy nên nếu bị thương mà không kịp xử lý, đó sẽ là một thảm họa bởi vì thời tiết và môi trường ở Đông Âu cũng sẽ khiến một người lính khỏe mạnh mất đi sức chiến đấu chỉ vì một vết thương nhỏ. 

Sau khi được quân y điều trị vầ uống no nước, Vanya đến gần anh và vỗ vai anh trong khi thông báo tình hình cho anh.

"Lãnh chúa Ulrich đã tham gia vào việc ám sát ngài cùng đồng bọn là em trai ngài để khiến ngài phải chết trong khu mỏ này. Người quản đốc mà chúng tôi bắt đã tiết lộ tất cả những gì hắn ta biết về âm mưu của họ. Tối qua Ulrich đã đến gặp chúng tôi và yêu cầu chúng tôi rời đi. Tất nhiên, chúng tôi từ chối, và hắn ta thề sẽ tiêu diệt tất cả chúng ta. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Caesar hiện đang cởi trần với nhiều băng quấn quanh người. Cơ thể anh phủ đầy bụi bẩn và muội than. Mái tóc của anh không được cột lại khiến chúng thả dài gần đến vai của anh với đầy bụi đất dính ở trên. Anh dùng băng gạt quấn quanh đôi bàn tay đẫm máu do ma sát với cán dao khi dùng nó để phá đá, sau đó xin một sợi dây nhỏ để cột cao tóc lên. Anh ngậm vào một ngụm nước trước khi phun nó ra để ném hết đống bụi trong miệng mình, sau đó anh ngước nhìn lên Vanya và trả lời.

"Chúng ta nên làm như thế nào à? Tất nhiên là giết hết bọn chúng! Từ giờ, bất kì kẻ nào tấn công vào thị trấn này đều sẽ là chống lại uy quyền của nhà Kufstein. Hãy cho những kẻ phản bội này thấy điều gì sẽ xảy ra khi chúng tiến quân đến chiến hào, hãy cho những kẻ phản trắc đó biết thời đại của chúng đã qua, và chúng đang chống lại những người viết lên thời đại mới!”

Caesar hét lên mệnh lệnh của mình, âm thanh của anh đủ lớn để tất cả dân quân gần đó nghe thấy. Một lần nữa, tiếng reo hò lại bắt đầu, nhưng đây không phải là tiếng reo hò của những người đàn ông biết ơn vì lãnh chúa và chỉ huy của họ đã an toàn. Đây là tiếng reo hò của những người sắp tiêu diệt kẻ thù của mình và say sưa với việc đó. Tuy nhiên khi Caesar đứng dậy giơ tay, sự im lặng nhanh chóng theo sau khi anh bắt đầu bài phát biểu của mình.

"Tôi nhìn xung quanh mình và tôi thấy không phải là nông dân, nông nô hay thường dân mà là người dân Kufstein, những người anh em, những người cha và những người con trai. Dưới sự lãnh đạo của tôi, chúng ta đã đạt được những tiến bộ to lớn khi hướng tới một kỷ nguyên mới, nơi mà giá trị của cá nhân không được quyết định bởi tầng lớp anh ta sinh ra, mà bằng sự chăm chỉ và nỗ lực anh cống hiến cho Tổ Quốc. Chúng ta đã sống dưới chế độ phong kiến này quá lâu, bây giờ chúng ta đang xây dựng một thời đại mới.

Những người đàn ông ngoài kia muốn lấy đi mạng sống của tôi, nhưng quan trọng hơn, họ muốn lấy đi cuộc sống mà chúng ta đã tạo nên cho chính chúng ta và gia đình, điều mà tôi cùng các anh đã nỗ lực để tạo ra. Tôi muốn các anh hãy đứng dậy và bảo vệ những gì chúng ta đã xây dựng. Tôi hứa với các anh, với tất cả những gì các anh sẽ làm trong hôm nay, sau này các anh sẽ được ghi tên vào lịch sử như những người đã tạo nên kỉ nguyên mới.

Từ bây giờ, các anh sẽ không còn là lực lượng dân quân Kufstein nữa mà sẽ được đổi tên thành đội Cận Vệ Đỏ. Nhiệm vụ của các anh sẽ không còn là bảo vệ mà sẽ là tiêu diệt bất cứ thế lực nào muốn hủy hoại những gì chúng ta đã xây dựng. Giương lê lên, các đồng chí, Ura!!!”

"Ura!!!" 

"Ura!!!"

Mặc dù đó không phải là một bài phát biểu hoành tráng, nhưng nó cũng quá đủ để đội Cận Vệ Đỏ củng cố niềm tin và lòng dũng cảm. Caesar vừa dứt lời, tiếng còi của kẻ thù gầm lên từ xa, kéo theo đó là một đội quân gồm 2700 người tiến về phía công sự. Tuy nhiên, lúc này, những người phòng thủ đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi tiếng kêu tập hợp của Caesar và sẽ bảo vệ vị trí này bằng mạng sống của mình nếu cần. Những người lính nông dân vào vị trí của họ và bắt đầu nạp đạn hỏa mai, súng trường và cả đại bác trước khi lắp lưỡi lê lên.

Caesar cũng không đứng yên khi anh bước tới chỗ Vanya, người đang bận chỉ huy lực lượng vào vị trí của họ.

"Tiểu đoàn trưởng Vanya, tôi cần khẩu súng của tôi!"

Điều này khiến vị chỉ huy bối rối. Caesar đã không ăn gì trong nhiều ngày, anh hầu như không có đủ thời gian để nghỉ ngơi vì kẻ thù đã xuất hiện, trên người anh ta đầy vết cắt và vết bầm tím. Anh cũng bị chấn thương nhẹ và bị gãy một xương sườn. Tuy nhiên, anh vẫn đứng đó yêu cầu súng của mình có thể tham gia chiến đấu. Tất nhiên, Vanya không thể không lên tiếng phàn nàn.

“Thưa ngài, ngài có thực sự nghĩ đó là một ý kiến ​​hay không?”

Caesar trừng mắt nhìn Vanya với ánh mắt kiên định khi anh ta mạnh dạn tuyên bố trước lực lượng của mình đang dàn quân dọc chiến hào với súng hỏa mai của họ giơ cao.

"Tôi sẽ không ngồi yên trong khi những người đồng chí của tôi đang liều mạng khi đối mặt với kẻ thù. Bây giờ hãy bảo ai đó lấy cho tôi một khẩu súng hỏa mai!"

Vanya không khỏi ngưỡng mộ tinh thần của Caesar; ngay cả trong tình trạng của mình, anh ấy đã chọn chiến đấu và chết cùng với quân đội của mình. Anh thực sự là một lãnh chúa đáng để trung thành. Trước khi Vanya kịp ra lệnh, một người đàn ông đã đến với khẩu súng hỏa mai và một thắt lưng với các túi đạn và quỳ gối đưa chúng cho Caesar.

"Thưa ngài, đây là những gì ngài yêu cầu."

Caesar nhận lấy khẩu súng và thắt lưng da chứa đạn. Anh cắn mở một túi đạn giấy và bắt đầu nạp đạn vũ khí của mình. Trong khi đang thực hiện việc đó, anh đã nói với người lính đã mang vũ khí cho anh.

"Đứng lên, tôi không cần một người lính phải quỳ gối trước mặt mình, một lời chào là đủ. Anh lẽ ra phải học điều này trong khóa huấn luyện cơ bản của mình."

Người đàn ông nhanh chóng thu hút sự chú ý và chào

"Vâng, thưa ngài!"

Caesar đáp lại lời chào của người đàn ông trước khi ra lệnh cho anh ta

"Tốt, bây giờ hãy đưa tôi ra tiền tuyến. Tôi muốn là người đầu tiên bắn bọn khốn này!"

Người dân quân được bổ nhiệm vào một đơn vị hỗ trợ. Ban đầu anh rất biết ơn, nhưng sau khi nhìn thấy sự nhiệt tình chiến đấu của Caesar và Chỉ huy, anh không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì sẽ không được chiến đấu ở tiền tuyến cùng với anh. Sau khi dẫn Caesar ra tiền tuyến, người đàn ông trở về đơn vị hỗ trợ của mình với vẻ mặt u ám. Caesar với tư cách là sĩ quan cấp cao nhất, đã nắm quyền chỉ huy trực tiếp tiền tuyến, điều này khiến quân đội rất hài lòng.

Trong khi đó, Ulrich ở lại phía sau quân đội của mình cùng với người cận vệ của mình. Hắn ta là một quý tộc, hiển nhiên không có chuyện hắn sẽ tham gia tuyến đầu. Bên cạnh người cận vệ là các hiệp sĩ và binh lính. Về cơ bản là toàn bộ lực lượng tư binh dưới quyền của hắn. Kế hoạch của Ulrich rất đơn giản, hắn sẽ yêu cầu nông dân tấn công vào lực lượng phòng thủ của kẻ thù. Xét cho cùng, họ hoàn toàn đông hơn lực lượng dân quân của Caesar. Khi những nông dân này đã dọn sạch tuyến đầu, các Hiệp sĩ và binh lính của hắn ta sẽ đi qua thị trấn khai thác mỏ và tàn sát lực lượng còn lại của Caesar.

Trong khi Caesar đầy bụi bặm và cởi trần thì Ulrich được che phủ từ đầu đến chân trong bộ áo giáp thép theo phong cách phổ biến trong thời gian này. Hiện tại, tấm che của chiếc chiếc mỹ giáp của hắn ấy đã mở khi hắn nhìn những người nông dân của mình tiến về phía công sự và chiến hào. Hắn ta có rất ít cung thủ. Tuy nhiên, khi đã vào tầm bắn, chúng sẽ bắn những cơn mưa tên xuống những những kẻ địch không mặc áo giáp, cho phép quân của hắn ta lao về phía chiến hào.

Kế hoạch của hắn ta lẽ ra phải diễn ra suôn sẻ, hắn đáng ra sẽ giết chết Caesar và những dân quân. Nhưng khi các cung thủ của hắn tiến vào phạm vi 400m, vẫn vượt xa tầm bắn của cung thủ, những khẩu đại bác được đặt sâu phía trong các công sự đồng loạt khai hỏa. Khi mười hai khẩu đại bác vang vọng như sấm khi viên đạn bắn ra khỏi nòng súng và trút xuống các cung thủ xuyên thủng áo giáp của họ như thể nó được làm bằng giấy và khiến tứ chi của họ khắp sân, Ulrich gần như ngất đi vì sợ hãi. Hắn chưa bao giờ chứng kiến ​​​​đại bác chứ đừng nói đến súng hỏa mai. Ngay lập tức những cung thủ hắn có có đã bị tàn sát thành từng đống thịt băm, thi thể của họ không còn nhận dạng được. Phần đầu tiên trong kế hoạch của hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn.

Tuy nhiên, tiếng đại bác không dừng lại ở đó. Đội pháo binh nhanh chóng nạp đạn và bắn đợt pháo kích thứ hai vào những người đang tiến đến, giết chết hàng trăm người sau mỗi lần đồng loạt khai hỏa. Máu của họ chảy xuống mặt đất, hòa với nhau thành những dòng suối nhỏ bằng máu. Tại thời điểm này, tinh thần của quân lính phía Ulrich đã suy sụp và họ bắt đầu hoảng sợ. Ngay cả những con ngựa chiến của Hiệp sĩ và kỵ binh cũng bắt đầu trở nên sợ hãi. Khi Ulrich chứng kiến ​​hàng ngũ quân đội của mình bị phá vỡ, hắn nhanh chóng ra lệnh cho các hiệp sĩ và binh lính giữ vững phòng tuyến bằng bất cứ giá nào.

"Nếu lũ nông dân khốn nạn đó bắt đầu phá vỡ hàng ngũ, hãy giết chúng! Bảo chúng sẽ phải tiến về phía trước nếu không sẽ phải đối mặt với hậu quả." 

Các hiệp sĩ và binh lính tuân theo mệnh lệnh của hắn và giết bất cứ ai có ý định rút lui. Rất nhanh chóng, những người lính nông dân bắt đầu hiểu mình đang đứng ở đâu và vì sợ hãi bị đẩy về phía trước giữa làn đạn. Mặc dù các khẩu đại bác vẫn tiếp tục nổ khai hỏa, giết hàng trăm người mỗi lần bắn, họ biết rằng lối thoát duy nhất của họ là tiến về phía trước và đi vào cái chết. Ngay cả Ulrich cũng nghĩ rằng một khi họ đến đủ gần, những vũ khí sấm sét đáng sợ đó sẽ không còn tác dụng.

Mặt khác, Caesar sẽ phải đảm bảo rằng người của mình không nổ súng một cách bừa bãi. Thay vào đó, sau mỗi đợt pháo kích, nhuệ khí của họ tăng lên nhanh chóng. Nhiều người thậm chí còn chết lặng trước hiệu quả của vũ khí của họ.

"Chậm rãi!!! Hãy chờ cho đến khi chúng đến gần các anh!!! Chậm rãi!!!"

Bất chấp tiếng đại bác nổ tung hàng ngũ quân lính và hàng trăm người bị tổn thất, vẫn có hơn một nghìn quân lao về vị trí của họ. Con số thật lớn, tuy nhiên, họ vẫn chờ đợi. Cuối cùng, khi hàng quân đầu tiên của Ulrich cách chiến hào trong vòng 30m, Caesar đã hét to nhất có thể.

"Khai hỏa!!!"

Sau đó, tiếng nổ của hơn 600 khẩu súng hỏa mai của ba đại đội đồng loạt vang lên, mỗi viên đạn súng hỏa mai tìm đường vào cơ thể kẻ thù. Tay chân bị xé toạc, những lỗ to bằng nắm tay bị đục xuyên qua ngực, và tiếng la hét với cơ thể đầy máu của những người không may còn sống tràn ngập không khí khi dân quân nhanh chóng nạp lại súng hỏa mai của họ trong khi những đại đội còn lại giơ cao súng lên.

"Ngắm! Khai hỏa!!!!"

Hơn 600 khẩu súng khác lại vang lên tiếng nổ, những viên đạn bi .58 bay về phía những người nông dân và giết hết gần như toàn bộ bọn họ. Mặc dù chỉ còn khoảng hơn 200 người còn chưa bị thương, đội quân nông dân vẫn tiếp tục tiến lên khi đường thoát của họ đã bị Ulrich và những người lính của hắn ta cắt đứt. Ulrich cuối cùng cũng hiểu được lời nhận xét ngớ ngẩn mà Vanya đã nói với anh ngày hôm trước, rằng "Thời đại của các hiệp sĩ đã qua." 

Ngay khi Ulrich chuẩn bị ra lệnh rút lui, ông lại nghe thấy tiếng pháo hoàng đế gầm rú. Lần này chúng bắn ra không phải những viên đạn nhỏ mà là một viên đạn đặc lớn nặng 12 cân (pound). Những viên đạn bay về phía Ulrich cùng những binh lính của hắn, một trong số chúng đã hướng đến Ulrich và bắn xuyên qua ngực hắn khiến cơ thể hắn tan nát.

Caesar im lặng khi nhìn thấy cơ thể của người đàn ông bị xé nát bởi viên đạn đại bác khổng lồ, anh nghĩ thầm.

"Cơ thể của con người mãi mãi không có cách nào chống lại sắt thép, đó là quy luật."

Điều này làm anh nhớ đến cảnh tượng cái chết của mình ở kiếp trước. Tuy nhiên, Ulrich hiện đã chết và lực lượng của hắn ta đang rút lui. Các hiệp sĩ và binh lính biết rõ hơn là không nên ở lại quá lâu. Vì vậy, họ lên ngựa và muốn chạy trốn khỏi lãnh địa Nam tước hay thậm chí là cả Tyrol. Nhưng khi chúng quay đầu lại, hơn 100 người đến từ đại đội mới thành lập đã tiến đến cách chúng 40m từ phía sau. Lập tức hơn 100 tiếng súng vang lên, giết chết toàn bộ những hiệp sĩ còn lại.  

Về phần những người nông dân còn lại, 200 nông dân sợ hãi đối đầu một cuộc xung phong với lưỡi lê của 1200 lính bộ binh đầy nhuệ khí. Chỉ sau vài phút, toàn bộ kẻ thù bị tiệu diệt,kể cả những kẻ bị thương nằm dưới mặt đất. Về sau, trong sách sử, người ta thường nói về việc này rằng:

 

“Đó là cuộc chiến đầu tiên định hình lại kỷ nguyên mới, khi mà hơn 1400 binh sĩ của Đội Cận vệ Đỏ chiến đấu với kẻ thù đông gấp đôi họ để bảo vệ lãnh tụ của mình mà không nhận lấy một thương vong nào. Vào thời khắc đó, vị Đại Nguyên soái không hề nhận rằng bản thân ông sẽ không dừng lại ở vị trí của một Nam tước mà sẽ là một đinh cao khác, một danh hiệu cao hơn cả Kaiser, Thiên Tử hay Tsar.”

Bạn đang đọc Đại Đế Đỏ sáng tác bởi yy24952134
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy24952134
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.