Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàng xóm mới

Phiên bản Dịch · 1963 chữ

Ngoại trừ tiếng hét kia, Lý Mộ còn cảm nhận được một cỗ cảm xúc tức giận.

Hắn lập tức thi triển Đạo Dẫn Chi Thuật hấp dẫn cảm xúc phẫn nỗ kia tới. Phách thứ hai là Phục Thỉ chủ ý thức, sinh ra từ tức giận. Bất kỳ cảm xúc nào do hắn mà ra đều có ích, không thể lãng phí. Đối phương đuối lý còn cãi chày cãi cối, Lý Mộ bèn quay sang phía sát vách, nói: "Ta muốn ngủ tới mấy giờ là chuyện của ta, mắc mớ gì tới ngươi?"

Cô gái kia cũng cãi lại: "Ta hát trong nhà của ta, mắc mớ gì tới ngươi!"

Lý Mộ còn muốn nói lý với nàng: "Ta ngủ không quấy rầy người khác, nhưng ngươi quấy rầy ta."

"Vì sao người khác không bị quấy rầy, hết lần này tới lần khác lại là ngươi!"

. . .

Sự thật chứng minh, nói lý với nữ nhân vốn là chuyện sai lầm, cũng không phải tất cả nữ nhân đều thông tình đạt lý giống như Lý Thanh.

Hắn gom toàn bộ cảm xúc phẫn nộ của cô gái kia về, sau đó đắc ý trở về phòng ngủ bù.

Ngưng tụ thất phách không hề dễ dàng, cho nên hắn chỉ có thể làm từng bước một, tích tiểu thành đại. Một lát ngủ dậy, hắn còn phải tiếp tục ra ngoài giúp đỡ người khác để gom góp niềm vui. Hắn muốn tranh thủ trong vòng một tháng ngưng tụ ra phách thứ nhất.

Hắn trở về phòng, đóng cửa kỹ càng rồi trùm kín chăn, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Trong sân nhỏ sát vách, một cô gái đang hậm hực dậm chân. Dáng người của nàng thướt tha uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, nhưng gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn ấy lại nhăn nhó. Cô gái nghiến răng nói: "Tức chết ta rồi!"

Thiếu nữ chải tóc hai búi từ trong phòng chạy đến, hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy, tiểu thư mới nói chuyện với ai thế?"

"Với một con lợn!"

Đối diện đã không có âm thanh vang lên, Liễu Hàm Yên tức giận nói một câu, cũng không còn tâm tư đi luyện thanh, nàng bèn hỏi tiểu nha hoàn: "Đưa hết chưa?"

Thiếu nữ khẽ gật đầu, đáp: "Chỉ còn lại hàng xóm bên trái chúng ta, giờ ta sẽ sang."

Liễu Hàm Yên phất phất tay, cả giận nói: "Không cần đưa bên đó!"

"A, vì sao chứ?" Thiếu nữ tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.

Các nàng vừa mới đến đây hai ngày trước, nghĩ đến hai người đều là phận liễu yếu đào tơ, thân ở xứ lạ không quen thuộc ở đây. Ắt hẳn, sinh hoạt ngày thường sẽ có nhiều điều không tiện, thế là các nàng mua một ít bánh ngọt kẹo mứt làm lễ vật để biếu cho hàng xóm xung quanh, thuận tiện làm quen với họ một chút, sau này có bề gì, cũng tiện mời người ta hỗ trợ.

Nhà hàng xóm xung quanh các nàng đều đã biếu quà, duy chỉ tên sát vách lại không có. Thiếu nữ có chút không rõ ràng cho lắm.

Liễu Hàm Yên mặt không thay đổi, nói: “Không tại sao cả, ta nói không đưa là không đưa.”

Vì không muốn quầy rầy hàng xóm, giờ Tỵ nàng mới bắt đầu luyện thanh, người bình thường giờ Mão đã bắt đầu rời giường làm việc. Nào ngờ, có kẻ ngủ đến tận giờ Tỵ, đã vậy còn nói nàng hát như “Quỷ kêu”. Một hơi này, nàng không cách nào nhịn xuống được, làm sao lại còn đi tặng lễ vật cho hắn chứ?

“Dạ…” Thiếu nữ thấy tâm trạng của tiểu thư không tốt lắm, nàng bèn vụng trộm nhìn qua ngôi nhà sát vách một chút, cũng không dám hỏi nữa.

Lý Mộ ngủ một giấc đến buổi trưa, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đây là giấc ngủ thoải mái nhất suốt mấy ngày nay của hắn, nếu như nửa đường không bị người đánh thức, vậy thì càng thêm hoàn mỹ.

Nói đến cô gái vừa sáng đã ca hát kia, Lý Mộ nhớ rõ căn nhà sát vách vẫn luôn bỏ trống, không biết lúc nào có người dọn tới, hơn nữa thoạt nhìn vẫn là một người không dễ chọc. Cô nàng này chắc là đanh đá lắm. Trong ngắn ngủi Lý Mộ cùng nàng giao thủ đã rơi xuống hạ phong, chỉ hy vọng về sau đừng dính líu gì với nàng nữa.

Việc đầu tiên hắn làm lúc thức dậy là sao chép « Liêu Trai » thêm mấy bản nữa, rồi giao cho mấy thư quán trong huyện Dương Khuê.

Quy củ của những thư quán này cơ bản giống nhau. Gửi bản thảo xong thì chờ bảy ngày sẽ biết có được chấp nhận hay không.

So với luyện văn học võ, tu hành là một chuyện càng thêm đốt tiền.

Giá của chu sa cũng đã không rẻ, đừng nói đến các thiên tài địa bảo đã có tuổi, giá đều trên trời. Huống chi, Lý Mộ còn muốn cải thiện chất lượng sinh hoạt, chỉ dựa vào mỗi 500 văn bổng lộc hằng tháng của hắn là không thể cam đoan những chuyện này.

Sau khi giao bản thảo xong, Lý Mộ đi tuần tra như thường ngày, đồng thời bắt lấy tất cả cơ hội thu thập thất tình.

Tuy nói con đường ngưng phách bắt đầu tiến triển thuận lợi, nhưng xưa nay Lý Mộ cũng không vì vậy mà lơ là.

Hỉ, Nộ, Ai, Cụ, Ái, Ố, Dục. Trong thất tình này, Hỉ là dễ dàng lấy nhất. Hắn có thể lợi dụng thân phận bộ khoái trừ gian diệt ác. Đây là con đường tắt để thu thập niềm vui của người khác.

Nhưng ngoại trừ niềm vui, lục tình còn lại thu hoạch bằng cách nào đây?

Vừa phải trợ giúp người khác thu hoạch vui sướng và cảm kích, vừa muốn làm cho người khác đối với mình sinh ra phẫn nộ, chán ghét, thậm chí là sợ hãi. Đây là việc mâu thuẫn lẫn nhau, mà về ‘buồn’, Lý Mộ còn không có bất cứ manh mối nào. Phiền toái nhất chính là hắn phải nên làm như thế nào mới có thể để cho người khác đối với hắn sinh ra ham muốn mãnh liệt ----- những chuyện này chỉ suy nghĩ một chút cũng để hắn đau đầu không thôi.

Cho dù là thu thập cảm xúc vui sướng, cũng không thuận lợi giống như trong suy đoán của Lý Mộ.

Huyện Dương Khâu chỉ là một thành nhỏ, trong thành cũng không phải mỗi ngày đều có đại sự phát sinh, trong huyện cũng không có vụ án lớn nào cả. Bọn bộ khoái rất nhàn, mỗi ngày tượng trưng đi tuần nha hai vòng, coi như đã không bỏ rơi nhiệm vụ.

Hôm nay không có hùng hài tử chơi diều, cũng không có bà lão lạc đường, ngược lại con chó vườn trong ngõ nhỏ kia vẫn còn. Lý Mộ bỏ ra vài văn tiền mua cho nó một cái đùi gà, mới lấy được một chút cảm xúc vui sướng ít ỏi từ nó.

Tiếp tục như thế không phải biện pháp, y theo tốc độ như vậy, chỉ sợ hắn đến lúc làm quỷ rồi cũng chẳng biết ngưng được phách thứ nhất hay chưa.

Tuần tra trên đường hồi lâu, Lý Mộ vẫn không tìm được cơ hội giúp đỡ người khác, cũng không đụng phải con quỷ nào chưa hết tâm nguyện. Mắt thấy giờ cơm đến, Lý Mộ đành phải về nhà nấu cơm.

Lúc đi đến cửa, trùng hợp cửa viện sát vách cũng có người đi tới.

Đó là một cô gái đoan trang, mặt trái xoan xinh xắn, hai con ngươi trong veo như nước, chiếc mũi cao tinh xảo, môi đỏ trơn bóng. Nàng trạc tuổi đôi mươi, không chỉ dung mạo xuất chúng, dáng người cũng thướt tha uyển chuyển, khắp người lộ ra hương vị thành thục.

Cô gái bưng một chiếc chậu gỗ, lúc đầu nàng không chú ý tới Lý Mộ, nhưng khi nàng thấy hắn đứng trước cửa nhà sát vách thò tay vào ngực lấy ra chìa khóa. Giống như nàng đã nhận ra điều gì, trên gương mặt xinh đẹp kia hiện ra một tia tức giận.

Soạt!

Nàng giội chậu nước bẩn ra ngoài cửa, suýt nữa văng trúng chân của hắn. Một thiếu nữ chừng 16-17 tuổi chạy ra từ trong nhà, vội vàng nói: “Tiểu thư, những chuyện lặt vặt này để cho ta làm được rồi…”

Cô gái ném chậu gỗ cho thiếu nữ, nàng lườm Lý Mộ, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi vào trong sân nhỏ.

Mặc dù Lý Mộ cũng không nhận ra cô gái này, nhưng từ thái đội của nàng đối với mình, cũng không khó đoán ra, cô gái sáng sớm ở sát vách mắng hắn ắt hẳn là nàng rồi.

Trải qua chuyện hồi sáng này, mặc dù hai người còn chưa chính thức nhận biết, nhưng ngược lại, cừu oán đã kết trước.

Hắn đi vào trong viện, nghe sát vách có tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên.

“Tiểu thư, hóa ra hàng xóm của chúng ta là một gã bộ khoái, về sau cũng không cần sợ người xấu hà hiếp chúng ta…”

Cô gái hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi không sợ hắn bắt nạn ngươi?"

Thiếu nữ không tin nói: "Làm sao có thể, hắn trông không giống người xấu chút nào, hơn nữa hắn đẹp trai như thế . ."

Lý Mộ thầm nghĩ ánh mắt của tiểu nhà hoàn không sai, bên tai liền truyền đến tiếng hừ lạnh của cô gái kia.

“Nào có ai sẽ viết hai chữ người xấu lên mặt, Vãn Vãn ngươi nhớ kỹ, nam nhân càng dễ nhìn, càng biết gạt người. Có ít người trông vẻ ngoài oai phong, thật ra sáng sớm ngày cả dậy đều không nổi..."

Thiếu nữ nhu thuận đáp: "A, ta đã biết. . ."

". . ."

Lý Mộ hiển nhiên đánh giá cao lòng dạ của nữ nhân kia, lòng nàng và ngực nàng cơ bản chẳng liên quan gì.

Vẻn vẹn bởi vì một điểm mâu thuẫu nho nhỏ, nàng lại nói xấu sau lưng của hắn. Thiếu nữ kia nhìn đơn thuần như vậy, quả nhiên bị nàng lừa gạt.

“Tiểu thư, chiều nay chúng ta ăn gì?” Trong lòng Lý Mộ đang bất bình, lại nghe được tiếng của thiếu nữ.

Cô gái kia sau đó nói: “Ngươi ra ngoài mua chút đồ ăn đi, không cần phải để ý đến ta.”

Thiếu nữ lo lắng nói: "Tiểu thư, ngươi lại không ăn cơm. . ."

Cô gái kia nói: "Buổi chiều ăn cơm dễ mập, ta phải gìn dáng."

Thiếu nữ không nói gì thêm, sau đó Lý Mộ nghe được tiếng bước chân vui sướng và tiếng căn dặn của cô gái kia: "Ngươi ở bên ngoài ăn no rồi trở lại, đừng để ta nhìn thấy, cũng đừng để cho ta ngửi được. . ."

Tiểu viện sát vách không có âm thanh truyền đến nữa, Lý Mộ đi vào nhà bếp, chuẩn bị nấu cơm.

Lúc đầu, hắn vốn định tùy tiện nấu một ít cháo là được rồi, nhưng bây giờ lại đổi ý.

Hắn tìm một phiến đá, sau khi rửa ráy sạch sẽ, đặt nó trong sân, rồi lại dùng mấy tảng đá đệm lên. Hắn chuẩn bị nướng thịt…

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.