Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh giác

Phiên bản Dịch · 2113 chữ

Liễu Hàm Yên tựa hồ đã nhận ra được con phố Vị Ương này do Lý Mộ quản lý, nên hai ngày nay đối với hắn cực kỳ tốt.

Giữa trưa nàng không chỉ tự mình xuống bếp, mà còn nấu các món ăn mà hắn thích.

Nếu không phải nàng không có cử động gì khác, Lý Mộ có cớ hoài nghi, có phải ngày đó sau khi nàng thấy thân thể của mình, nảy sinh ý đồ gì với hắn hay không.

Ăn uống no nê xong, Liễu Hàm Yên đi lo chuyện cửa hàng, còn Lý Mộ đi vào thư phòng, lấy bút mực ra, luyện tập mấy loại bùa chú hắn mới học được.

Ngoài trừ đạo thuật, rất nhiều thần thông và bùa chú của đạo môn đều được công khai. Lý Mộ không phải đệ tử Phù Lục Phái, cho nên không học được như loại bùa chú độc môn, nhưng một ít bùa chú cơ bản hắn vẫn có thể tìm được dựa vào cách khác.

Sau khi ngưng tụ phách thứ hai, Lý Mộ nhờ lão Vương vào tàng thư khố tìm giúp hắn, nào ngờ thật sự tìm được một quyển bách khoa toàn thư về phù lục cơ sở của đạo môn.

Ngoại trừ Định Thần Phù và Trú Nhan Phù, hắn còn tìm thêm được mấy loại bùa chú khác, mà lấy đẳng cấp hiện tại của hắn vẫn có thể vẽ ra được, từ trong quyển sách này.

Một cái tên là Tầm Quỷ Phù, nó có tác dụng giống như Tiên Nhân Chỉ Lộ, nhưng công năng không toàn diện bằng, chỉ có thể thông qua cảm ứng âm khí để tìm kiểm quỷ vật. Đương nhiên, công hiệu không được đầy đủ thì yêu cầu pháp lực cũng giảm đi rất nhiều, cho nên lấy đạo hạnh tầm thường bây giờ của Lý Mộ vẫn có thể dễ dàng vẽ ra được.

Một loại bùa chú khác có nguyên lý tương tự Tầm Quỷ Phù là Mịch Yêu Phù.

Người có đạo hạnh cao thâm có thể thông qua hai loại bùa chú này tìm kiếm yêu quỷ trong vòng phương viên mười mấy dặm. Pháp lực của Lý Mộ có hạn, phạm vi cảm ứng của bùa chú chỉ có vài chục trượng.

Ngoài ra, hắn còn học được Tịch Tà Phù và Tru Quỷ Phù. Về phần thân thông, lấy đạo hạnh hiện tại của hắn thì chẳng học được món nào, chỉ học được hai ba loại tiểu pháp thuật phụ trợ.

Thật ra, thứ Lý Mộ muốn học nhất chính là Sưu Hồn Phù, cũng chính là bùa chú mà trước kia hắn dùng để tìm lại ký ức cũ, nhưng bùa chú này đã không thuộc về cấp thấp nhất, cần tu vi Ngưng Hồn Cảnh trở lên mới vẽ được.

Cũng may lần trước hắn xin được mấy tấm từ chỗ Lý Thanh, nhiêu đây cũng đủ để hắn sử dụng một lúc lâu.

Lý Mộ cầm lấy một tấm bùa chú dán lên trán, bắt đầu sao chép nội dung tiếp theo của Liêu Trai, nhưng những phần liên quan đến địa danh, danh tự chức quan hắn còn phải sửa đổi đôi chút, để phù hợp với địa lý nhân tình của Thập Châu Tam Đảo.

Khi về huyện nha, Lý Mộ đi ngang qua Vân Yên Các thì phát hiện khách đến thư quán còn nhiều hơn hai ngày trước.

Huyện Dương Khâu không lớn, người đọc sách biết chữ càng ít, nhưng ở Bắc quận, huyện Dương Khâu là đầu mối giao thông quan trọng nối liền với tất cả huyện khác. Vì lẽ đó, dòng người mỗi ngày đổ về đây không nhỏ, có thể cam đoan nguồn khách hàng dồi dào, không ngừng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Liễu Hàm Yên đặt cửa hàng tại huyện Dương Khâu.

Quả nhiên Liêu Trai không để cho Lý Mộ thất vọng, nhờ nó, một mặt hắn có một nguồn thu nhập ổn định, một phương diện khác, Vân Yên Các là cửa hàng mới, có thể là một chiêu bài hấp dẫn khách nhân, giúp Vân Yên Các đứng vững gót chân trong sự cạnh tranh gay gắt của rất nhiều hiệu sách. Đây cũng coi là Lý Mộ báo đáp Liễu Hàm Yên.

Trong một quán trà cách Vân Yên Các không xa.

Nhìn lưu lượng khách không ngừng đổ vào hiệu sách của Vân Yên Các, một tên nam tử trẻ tuổi nói:

"Chưỡng quỹ, cô gái họ Liễu kia có chút bản sự, đến huyện Dương Khâu mới hơn một tháng đã có thể gây dựng sự nghiệp đến mức độ này, ngay cả khách hàng của chúng ta cũng bị nàng đoạt đi không ít."

Nam nhân trung niên ngồi bên cạnh gã cười đáp: "Tuổi của nàng còn rất trẻ nên không hiểu được đạo lý làm ăn. Nàng là một nữ tử, mới đến, lại không có bối cảnh gì, làm như thế sẽ chọc giận không ít người."

Nam tử trẻ tuổi hỏi: "Chúng ta có nên cảnh cáo nàng một lần hay không?"

"Không cần." Nam nhân trung niên khoát tay áo, đáp:

"Hôm qua ta nhìn thấy họ Nhậm của hiệu sách Tứ Hải đi Vân Yên các, thật giống như muốn bàn chuyện làm ăn với Liễu chưỡng quỹ nhưng cuối cùng lại không thành. Họ Nhậm cũng không phải là người tốt lành gì, khách nhân bị cướp, nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn."

Người trẻ tuổi do dự nói:

"Thế nhưng bây giờ chúng ta không ra tay. Đến lúc đó, toàn bộ chỗ tốt đều bị hiệu sách Tứ Hải chiếm. . ."

"Gấp cái gì." Nam nhân trung niên nói: "Cứ quan sát trước đã, một cô gái dám xông xáo bên ngoài, ai biết phía sau nàng có bối cảnh hay không, trước hết để cho hiệu sách Tứ Hải thăm dò sâu cạn. . ."

Người trẻ tuổi suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất khâm phục nam nhân trung nhiên, bèn chắp tay: "Vẫn là chưởng quỹ suy nghĩ chu toàn..."

. . .

Khi ăn cơm chung với Vãn Vãn, Lý Mộ bỗng nhiên nghĩ đến giống như hai ba ngày nay hắn không nhìn thấy Liễu Hàm Yên.

Vân Yên Các có bốn cửa hiệu ở huyện Dương Khâu, trong đó hiệu sách buôn bán tốt nhất. Sau khi Lý Mộ rời đi, sinh ý của quán trà có chỗ sụt giảm, Liễu Hàm Yên thương lượng với Lý Mộ, mời hắn lấy thân phận người kể chuyện, mỗi bảy ngày đi trà lâu một lần, Lý Mộ không do dự liền đáp ứng.

Hắn có rất nhiều chuyện xưa, không lo kể hết. Tần suất bảy ngày một lần cũng không coi là nhiều, thu thập thêm một chút thất tình cũng không có chỗ xấu.

Một bộ Liêu Trai để hiệu sách đứng vững bước chân tại huyện Dương Khâu. Về phần nhạc phường và hí lâu thì chỉ mới cất bước, vừa vặn nhạc khúc và kịch nam « Hóa Điệp » đều đang được bố trí. Liễu Hàm Yên vội vàng chuẩn bị những thứ này nên hai ba ngày nay đều nghỉ ngơi ở cửa hàng.

Vãn Vãn ăn xong thì đáng thương nhìn Lý Mộ, hỏi: "Công tử có thể nấu thêm một tô mì được không? Một hồi, ta mang đến cho tiểu thư. . ."

Lý Mộ gật đầu đáp: "Lát nữa ta muốn đi huyện nha, tiện đường đưa cho nàng luôn."

Hắn nhìn Vãn Vãn, hỏi: "Năm nay tiểu thư nhà các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Thiếu nữ suy nghĩ một chút rồi đáp: "21."

Liễu Hàm Yên vừa vặn lớn hơn Lý Mộ ba tuổi. Tuy rằng con gái Đại Chu không xuất giá sớm như Trung Hoa cổ đại, nhưng bình thường khi đến 18~19 tuổi đều suy nghĩ đến việc lập gia đình, 21 tuổi còn không có xuất giá cũng không phổ biến.

Lý Mộ rất tò mò hỏi: "Nàng không nghĩ chuyện lấy chồng à?"

Vãn Vãn nghi ngờ hỏi lại: "Tại sao muốn lấy chồng?"

Lý Mộ đáp: "Lập gia đình liền có thể dựa vào. . ."

Vãn Vãn liền ngắt lời: "Tiểu thư bảo nàng không muốn dựa vào nam nhân, chỉ dựa vào chính mình, nam nhân đều không phải là thứ gì tốt"

Vãn Vãn suy nghĩ một chút thì chợt nhận ra điều gì, lập tức nhìn về phía Lý Mộ, nói: "Ta không phải nói công tử, công tử không phải là thứ gì. . ."

Lý Mộ đại khái hiểu được vì sao Liễu Hàm Yên lại hình thành tính cách này. Thuở nhỏ nàng đã bị cha mẹ bán cho nhạc phường, chuyện này tổn thương cực lớn đến tâm linh của nàng, đến mức sau khi trưởng thành, nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là nàng vốn là phú bà. Trên thế giới này, đồ vật không thể dùng tiền mua không nhiều, nàng cũng không cần dựa vào người khác, người khác dựa vào nàng còn tạm được.

Khi Lý Mộ đưa cơm đến Vân Yên Các, Liễu Hàm Yên đang biên khúc tại nhạc phường.

Lý Mộ không hiểu nhạc lý, chỉ dựa vào ký ức nghêu ngao vài câu. Liễu Hàm Yên cần giữ nguyên kết cấu cơ sở của Lương Chúc, rồi sáng tác lại lần nữa, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Lý Mộ thấy khí sắc của nàng có chút tiều tụy, đặt hộp cơm lên bàn rồi bảo:

"Ăn cơm xong thì nghỉ ngơi chút đi, tiếp tục như vậy nữa thì Trú Nhan Phù cũng không có hiệu quả."

Liễu Hàm Yên khẽ gật đầu nhưng ánh mắt thủy chung vẫn không dời khúc phổ.

Lý Mộ phất tay bảo: "Nhớ ăn cơm đó, ta đi tuần tra. . ."

Một lát sau, Liễu Hàm Yên buông khúc phổ xuống, dựa vào ghế vươn vai duỗi lưng một cái để thư giãn, trong bụng bỗng nhiên có tiếng ùng ục vang lên.

Lúc này nàng mới nhớ tới từ sớm đến giờ nàng vẫn luôn tập trung soạn từ khúc Hóa Điệp, còn chưa ăn bất kỳ thứ gì.

Nàng mở hộp cơm trên bàn ra, trong hộp cơm là một bát mì Dương Xuân còn bốc khói nghi ngút và một quả trứng chần nước sôi nằm trong chén, tỏa ra mùi thơm mê người.

Liễu Hàm Yên chợt thèm ăn quá, nàng vội cầm lấy đũa, rất nhanh ăn xong một tô mì, thậm chí uống sạch cả nước canh. Không thể không nói, Vãn Vãn thích ăn món hắn nấu cũng không phải không có nguyên nhân.

Ăn cơm xong, nàng xoa xoa mi tâm mệt mỏi, nhớ tới lời căn dặn của Lý Mộ, vốn định nghỉ ngơi một tí, nhưng nghĩ tới hai ngày nay chỉ cần nằm ngủ sẽ gặp ác mộng kinh khủng kia. Nàng thoáng do dự một chút rồi cầm khúc phổ lên...

. . .

Màn đêm tĩnh mịch, Lý Mộ khoanh chân ngồi trên giường, tu hành Đạo Dẫn Thuật như thường lệ.

Một lúc sau, hai con mắt đang nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra.

Mới ban nãy, trong lòng Lý Mộ bỗng nhiên xuất hiện một tia cảnh giác, tia cảnh giác này rất vi diệu. Nếu không phải giờ phút này hắn tâm thần thủ nhất, chuyên tâm tu luyện, bình thường chưa hẳn có thể phát giác.

Người tu hành luyện hóa phách thứ nhất Thi Cẩu, có thể sinh ra linh giác bên ngoài ngũ giác, vì thế mà nhạy bén phát giác được nguy hiểm sắp đến.

Cảnh giác này vi diệu như vậy, nói rõ nguy hiểm không phải nhằm vào Lý Mộ, hoặc là thứ kích thích tia cảnh giác này quá mức nhỏ yếu, đối với hắn sinh ra uy hiếp không lớn.

Có lẽ, hắn quá mức mẫn cảm, hắn một lần nữa nhắm mắt lại nhưng không lâu sau đó, cặp mắt của hắn lại mở ra. Lý Mộ đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía một hướng khác.

Ngay vừa rồi, trong lòng của hắn tái sinh cảnh giác, mà ngọn nguồn để hắn sinh ra cảnh giác này rõ ràng là đến từ trạch viện của Liễu Hàm Yên và Vãn Vãn!

Cùng lúc đó, Tầm Quỷ Phù hắn để trên bàn cũng phát ra sóng pháp lực nhàn nhạt. . .

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 381

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.