Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Thân

Phiên bản Dịch · 2003 chữ

Hòa thượng Huyền Độ luôn luôn nhằm lúc Lý Mộ gặp nguy cấp mà xuất hiện, thế nên hắn có cớ hoài nghi y có phải đang theo dõi mình hay không.

Chẳng qua, sau khi Huyền Độ xuất hiện, lo lắng trong lòng Lý Mộ triệt để buông xuống.

Tô Hòa là quỷ tu đệ tứ cảnh, ngay cả nàng cũng vô cùng kiêng kỵ Huyền Độ, hòa thượng này ít nhất cũng là cao thủ phật môn Kim Thân cảnh, tương đương với cao thủ Đạo gia Thần Thông cảnh, thu thập con Hổ Yêu này còn không phải dễ như trở bàn tay.

Lý Mộ thậm chí muốn xem thử Huyền Độ làm cách nào thu phục Hổ Yêu này. Dù sao, hắn còn chưa từng thấy người sử dụng thần thông phật môn một cách nghiêm túc.

Sau khi thở dài một hơi, hắn buông cổ tay Lý Thanh ra, rồi giới thiệu cho nàng: "Vị này chính là Huyền Độ đại sư mà ta từng nói với cô."

Lý Thanh mới bị Lý Mộ kéo lại sau lưng, giờ phút này đã tiến về phía trước một bước, đứng sánh vai cùng hắn, ánh mắt nhìn về phía Huyền Độ.

Hổ Yêu nhìn hòa thượng lạ lẫm bỗng nhiên xuất hiện, hét lớn một tiếng: "Ngươi muốn độ ta à?"

Tiếng rít làm lỗ tai Lý Mộ kêu ong ong, Huyền Độ cách Hổ Yêu gần nhất, tiếng hổ khiếu mang theo yêu phong thổi quần áo của y bay phất phới nhưng thân thể lại sừng sững bất động, y bình tĩnh bảo: "Cuộc đời bần tăng độ vô số người, trong đó có không ít yêu vật giống như ngươi."

"Vậy để ta nhìn xem bản sự của ngươi!"

Hổ Yêu tạm thời không để ý tới hai người Lý Mộ và Lý Thanh, nó có thể cảm nhận được hòa thượng này không dễ chọc, lập tức nhảy vọt lên hiện ra nguyên hình,

Hổ Yêu tạm thời không để ý tới Lý Mộ cùng Lý Thanh hai người, hắn có thể cảm nhận được hòa thượng này không dễ chọc, lăn khỏi chỗ, lập tức hiện nguyên hình, chính là một con Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ cao hơn một trượng, nó đột nhiên há cái miệng rộng gầm lên một tiếng.

Gào!

Một trận khí lãng vô hình ập về phía Huyền Độ, thổi đất cát bay mù mịt, thảm cỏ cũng bị nhấc lên. Song, bên ngoài thân thể Huyền Độ lại giống như có một lồng khí vô hình ngăn những cát đá này không cách nào tới gần y.

Hóa Hình yêu vật thường thường đều có thiên phú thần thông, tiếng gầm vừa rồi của nó không hề tầm thường chút nào.

Đầu óc Lý Mộ trống rỗng, chỉ còn sót lại một tiếng hổ khiếu liên miên bất tuyệt để đầu hắn đau như búa bổ, tới khi có một đôi bàn tay hơi lành lạnh che lỗ tai của hắn, cảm giác này mới biến mất.

Lý Thanh che lỗ tai Lý Mộ lại rồi lần nữa hướng ánh mắt về phía Hổ Yêu và hòa thượng kia.

Trong tiếng gầm thét, Huyền Độ bình tĩnh đứng ở đó, nhưng sau một lúc, y chắp tay trước ngực, niệm một tiếng phật hiệu.

"A Di Đà Phật."

Lời vừa dứt, một cỗ sóng âm vô hình khuếch tán ra, cát đá trên mặt đất lập tức cuốn ngược lại, mấy cây đại thụ giữa y và Hổ Yêu bị nhổ tận gốc, thân thể Hổ Yêu cũng bị hất bay về phía dưới một thân cây.

Hổ Yêu bỗng nhiên vọt lên, bắn ra cây đại thụ kia, bên tai không ngừng vọng tới bốn chữ "A Di Đà Phật".

Sắc mặt nó lộ vẻ khiếp sợ và khó tin, hổ khiếu là thân thông đắc ý nhất của nó, lại bị âm ba công của hòa thượng này dễ dàng phá giải!

Hổ Yêu lắc mình một cái, vô số u ảnh lần nữa bay ra khỏi thân thể, lao vùn vụt về phía Huyền Độ.

Huyền Độ lẳng lặng nhìn những u ảnh kia, một lát sau, trên mặt đã không còn vẻ thương xót, thay vào đó là mấy phần hung lệ.

Trong lòng Lý Mộ hơi động, hắn hiểu rõ Huyền Độ, bình thường vẻ mặt trách trời thương dân của y chỉ là tượng trưng, thật sự nổi giận còn hung hãn hơn Hổ Yêu này.

Không biết Huyền Độ sẽ sử dụng phật môn thần thông gì, hắn trừng to mắt đã chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại.

Huyền Độ nhìn Hổ Yêu, giận dữ quát: "Yêu nghiệt to gan, không ngờ rằng ngươi dám giết hại nhiều người vô tội như vậy!"

Hổ Yêu hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay lại thêm ba cái đầu của bọn ngươi!"

Huyền Độ lạnh lùng nhìn Hổ Yêu, đưa tay nắm một cái thì mới phát hiện hôm nay ra ngoài hơi gấp nên quên mang thiền trượng, bèn dứt khoát cởi cà sa xuống, xắn ống tay áo lên, vọt về phía Hổ Yêu.

Hổ Yêu cũng nhảy lên một cái, duỗi ra vuốt hổ to lớn nhằm đầu vào Huyền Độ vỗ xuống.

Vuốt hổ kia thanh thế to lớn, mang theo một trận thanh âm xé gió, thoáng qua liền đến Huyền Độ đỉnh đầu.

Ầm!

Huyền Độ không thèm trốn tránh, mặc cho vuốt hổ chụp lên đầu trọc của y.

Răng rắc!

Sau tiếng xương gãy giòn gã vang lên, móng vuốt Hổ Yêu uốn lượn theo một góc độ rất quỷ dị, rõ ràng đã gãy rồi.

Cùng lúc đó, nắm đấm của Huyền Độ cũng đã rơi vào trên đầu của Hổ Yêu.

Răng văng tung tóe, thân thể bay rớt ra ngoài, đụng gãy vài cây đại thụ, mới rơi xuống trên mặt đất.

Cảnh này quả thật khiến Lý Mộ nghẹn họng nhìn trân trối, nếu một trảo kia rơi vào trên đầu của hắn, hắn tất nhiên sẽ trực tiếp mất mạng tại chỗ, đầu trọc của hòa thượng này rốt cuộc là cứng cỡ nào mà có thể làm cho vuốt hổ gãy nát!

Lý Thanh lấy hai tay ra khỏi lỗ tai của Lý Mộ rồi lên tiếng giải thích: "Phật môn tu nhục thân, đến Kim Thân cảnh, cơ thể không thể phá vỡ, lực lượng nhục thân cường đại hơn xa Hóa Hình yêu vật..."

Lý Mộ nuốt một miếng nước bọt, ánh mắt tiếp tục đi theo Huyền Độ.

Một quyền nện bay Hổ Yêu xong, Huyền Độ cũng không dừng lại, thân ảnh lóe lên, lập tức lại xuất hiện bên cạnh Hổ Yêu.

Ầm!

Y lại đập xuống một quyền!

Ầm Ầm Ầm!

Không biết đã đánh bao nhiêu quyền, Huyền Độ tựa hồ còn chưa hả giận, lại ôm lấy một cây đại thụ quất vùn vụt vào người Hổ Yêu.

"Đại sư, tha mạng!"

"Đại sư, tha mạng, ngươi độ ta đi, ta nguyện ý bị ngươi độ, cầu ngươi độ ta đi!"

"Tha, tha mạng. . ."

Hổ Yêu mới đầu còn gầm thét, đến cuối cùng chỉ còn cầu xin tha thứ, tiếng càng lúc càng yếu, thanh âm của Huyền Độ vẫn sang sảng, trung khí mười phần.

"Độ cái đầu mẹ ngươi!"

"Ngươi để lão tử độ thì lão tử liền độ sao, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng lão tử là ai?"

"Ngươi giết hại nhiều sinh linh như vậy, còn muốn cầu xin tha thứ, hôm nay lão tử sẽ để ngươi hình thần câu diệt!"

. . .

Hồi lâu sau, một đạo hư ảnh bay ra khỏi thân thể Hổ Yêu, vừa mới bay lên không trung, liền muốn hướng nơi xa chạy trốn.

Huyền Độ đứng dậy, một tay kết ấn, tay còn lại giơ lên trước mặt, một chưởng đè xuống.

Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện một cái Phật thủ ấn màu vàng cực lớn trấn sát linh hồn của Hổ Yêu, Lý Mộ chỉ nghe một tiếng gào thét thê lương, mang theo vô tận sợ hãi và không cam lòng, linh hồn của Hổ Yêu hóa thành vô số điểm sáng rồi tiêu tán.

Huyền Độ quơ quơ ống tay áo, tất cả những u ảnh xung quanh đều bị y thu hồi.

"A Di Đà Phật." Y chắp hai tay trước ngực, thấp giọng nói: "Sau khi trở về, bần tăng sẽ dùng phật pháp siêu độ các ngươi, giúp đỡ bọn ngươi sớm ngày đầu thai..."

Lý Mộ mấp máy đôi môi khô khốc, thầm nghĩ trong lòng, đây mới là mãnh nam đấu pháp nên có dáng vẻ. . .

Lúc này, Huyền Độ đã mặc xong cà sa, đi đến trước mặt Lý Mộ và Lý Thanh, khách khí thi lễ một cái rồi nói: "Duyên phận thật sự là tuyệt không thể tả, tiểu thí chủ, chúng ta lại gặp mặt."

Lý Mộ kịp phản ứng, lập tức nói: "Đa tạ Huyền Độ đại sư giải vây."

Huyền Độ cười nói: "Yêu vật hại người như thế, người người có thể tru diệt."

Nói xong, y vừa nhìn về phía Lý Mộ và Lý Thanh, hỏi: "Bần tăng mới vừa ngồi ở Kim Sơn tự, chợt thấy nơi này có phật quang trùng thiên, hẳn là có cao nhân Phật môn ở đây, xin hỏi hai vị thí chủ có gặp qua người này hay chăng?"

Từ lúc Lý Mộ niệm Tâm Kinh đến khi Huyền Độ tới đây nhiều nhất là một phút đồng hồ, có thể thấy được đạo hạnh của hòa thượng này cao thâm cỡ nào, Lý Mộ cũng không muốn bại lộ trước mặt y, bèn lắc đầu đáp: "Không có, chúng ta không nhìn thấy hòa thượng nào cả, lão đại có nhìn thấy không?"

Lý Thanh nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Không có."

"Đáng tiếc." Huyền Độ than nhẹ một tiếng, nói: "Phật quang kia rất sáng, ngoài mười dặm đều có thể thấy rõ, đây nhất định là đại thần thông phật môn, tiểu tăng vốn định hướng hắn thỉnh giáo phật pháp, đáng tiếc, đáng tiếc. . ."

Lý Thanh lần nữa nhìn Lý Mộ một cái, ánh mắt bao hàm thâm ý.

Huyền Độ cảm thán xong, lại nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: "Không biết tiểu thí chủ đã suy nghĩ kỹ chưa, có muốn quy y Phật môn hay không. . ."

Trái lại lần này Lý Mộ không từ chối, dù sao biểu hiện vừa rồi của Huyền Độ quả thực làm hắn kinh ngạc, nếu hắn có thể học được chiêu này, ngày đó gặp phải Tích Dịch Tinh cũng không cần chật vật như vậy.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Huyền Độ, hỏi: "Quy y phật môn có thể để tóc không?"

Huyền Độ khẽ gật đầu, đáp: "Có thể, quy y chỉ là tượng trung, nếu ngươi tự thân có thể đoạn trừ tận gốc phiền não, như vậy cạo hay không cạo lại có gì khác biệt?"

Lý Mộ lại hỏi: "Có thể không ăn chay chăng?"

Huyện Độ nói: "Rượu thịt xuyên qua ruột, còn Phật ngồi trong tâm, nếu trong lòng vô phật, ăn trai "giới" cũng vô dụng..."

Lý Mộ tiếp tục hỏi: "Vậy có thể cưới vợ không?"

Huyền Độ lắc đầu: "Không thể, phật môn lục căn thanh tịnh, tứ đại giai không. . ."

"Cáo từ."

Lý Mộ quả quyết từ chối, rồi nhìn về phía Lý Thanh, bảo: "Lão đại, chúng ta đi. . ."

Hắn đi được hai bước thì vòng trở lại.

Huyền Độ mỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ tiểu thí chủ hồi tâm chuyển ý rồi. . ."

Lý Mộ lắc đầu, chỉ vào thi thể của Hổ Yêu kia, nói: "Ta muốn hỏi đại sư. . . da hổ này ngươi còn muốn hay không?"

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.