Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phó thác

Phiên bản Dịch · 2026 chữ

Không biết là do áy náy hay thương cảm mà việc sai tiểu nha hoàn mang điểm tâm cho Lý Mộ đã trở thành một công việc thường nhật của Liễu Hàm Yên.

Thiếu nữ nghe được bên cạnh có tiếng bước chân liền đứng lên, dụi dụi con mắt, hớn hở nói: "Lý công tử, ngươi trở về. . ."

Lý Mộ cầm lên hộp cơm trên bậc cửa, hỏi: "Lại mua dư?"

Tiểu nha hoàn ngốc manh khẽ gật đầu.

Lý Mộ cười bảo: “Vào ăn chung đi."

Lý Mộ đã thành thói quen mỗi ngày ăn sáng cùng nàng, hắn ăn xong một lồng bánh bao, một bát cháo, đã no bảy phần nhưng khi ngó sang thấy tiểu nha hoàn dường như còn chưa no liền hỏi: "Chưa no sao?"

Vãn Vãn vuốt vuốt bụng, khẽ lắc đầu.

Sức ăn của tiểu nha hoàn còn lớn hơn cả mình, đây là chuyện Lý Mộ đã sớm nhận ra. Hắn bèn thu dọn hộp cơm, lắc đầu đi vào phòng bếp.

Năm tiền mỡ heo, một muôi xì dầu, một muôi muối, một muôi hành thái, bỏ vào nước sôi sùng sục, sợi mì trụng sơ liền vớt ra cho vào trong bát, rồi thêm một quả trứng chần nước sôi vào, thế là nấu xong một bát mì Dương Xuân rồi.

Lý Mộ bưng mì ra ngoài, đặt trước mặt của nàng, bảo: "Ăn đi."

Nhìn nàng chén gọn cả bát mì, lại húp sạch sành sanh nước trong bát mà còn chưa đã thèm, liếm môi một cái, Lý Mộ thậm chí nghĩ thầm, có nên nói cho Liễu Hàm Yên để nàng về sau đừng đưa điểm tâm đến đây hay không.

Hắn vốn chỉ cần bỏ vài văn tiền mua mấy cái bánh bao bên đường là đã giải quyết xong bữa sáng, nhưng bây giờ lại muốn đích thân xuống bếp, nếu không phải nấu một bát mì Dương Xuân thì là một bát cơm chiên trứng, phải biết trứng gà cũng không hề rẻ. Lý Mộ cũng đắn đo mãi mới quyết định mua về bổ sung dinh dưỡng. . .

Tiểu nha hoàn lau miệng rồi cầm hộp cơm lên, nói: "Lý công tử, ta về đây. . ."

"Đi đi. . ."

Lý Mộ phất phất tay, chờ nàng rời đi rồi đóng cửa viện lại, chuẩn bị về phòng ngủ bù.

Hôm qua bọn Trương Sơn ngược lại là nhàn nhã, còn Lý Mộ thì bận bịu hơn nửa đêm, vì cứu Lâm Uyển nên thân thể tiêu hao nghiêm trọng, cũng không biết bao lâu mới có thể bù lại.

Một bên tiểu viện khác, Liễu Hàm Yên nhìn khóe miệng dính mỡ óng ánh của tiểu nha hoàn, bèn điểm trên trán nàng một cái, bảo: "Nói bao nhiêu lần rồi, đưa cơm xong thì về ngay, đừng luôn luôn ăn nhờ ở đậu nhà người ta. . ."

Tiểu nha hoàn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lý công tử nấu mì rất ngon đấy. . ."

Liễu Hàm Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngoài ăn ra, người còn biết cái gì. . ."

Thiếu nữ nhìn lấy mũi chân của mình, tay vân vê góc áo, không nói một lời.

Liễu Hàm Yên nhìn bộ dáng này của nàng, cơn giận trong lòng cũng biến mất tăm, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi cũng không thể mỗi ngày đều ăn chực người ta, bổng lộc một tháng của hắn cũng không nhiều, giờ bị ngươi ăn hết cả rồi. . ."

Thiếu nữ suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Vậy ta đem bạc tích lũy của ta cho hắn. . ."

Liễu Hàm Yên hỏi: "Đây không phải là ngươi tích lũy của hồi môn cho mình sao?"

Thiếu nữ hạ giọng đáp: "Của hồi môn về sau có thể tích lũy lại. . ."

"Được rồi được rồi, tính ngươi thắng. . ." Liễu Hàm Yên bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời nhà, đi sang gõ cửa viện sát vách.

Lý Mộ vừa mới nằm ngủ, liền nghe tiếng đập cửa bên ngoài.

Những ngày này, hắn đã hấp thu không ít Hỉ tình nên cảm giác nhạy hơn người bình thường không ít, đợi đến khi hoàn toàn ngưng tụ phách thứ nhất, ngũ giác không biết sẽ nhạy bén đến cỡ nào.

Hắn xuống giường, băng qua sân nhỏ, mở cửa ra, khi thấy Liễu Hàm Yên đứng bên ngoài, kinh ngạc hỏi: "Liễu cô nương, có chuyện gì sao?"

Liễu Hàm Yên nhìn dáng vẻ ‘suy yếu’ của Lý Mộ, trong lòng lại thêm mấy phần cảm thông, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Có chuyện muốn nhờ Lý công tử."

"Chuyện gì?"

Lý Mộ lập tức lấy lại tinh thần, hắn đang lo không có cơ hội báo đáp nàng đây. Nàng vừa vặn tới đúng lúc.

Liễu Hàm Yên nói: "Là thế này, ban ngày ta phải bận rộn ở cửa hàng, Vãn Vãn ở nhà một mình, nàng lại không biết xuống bếp. Công tử có thể để cho nàng ăn ở đây chăng, ta có thể trả tiền cho ngươi. . ."

Lý Mộ còn tưởng rằng là chuyện gì to tát, nghe thế lập tức đáp ứng ngay: "Bạc thì không cần, về sau ta sẽ nấu thêm một phần, à, mấy thức ăn là được. ."

"Không được, không được." Thái độ của Liễu Hàm Yên rất kiên quyết, nàng nói: "Một mình Vãn Vãn ăn rất nhiều, mỗi tháng ta đưa ngươi mười lượng bạc coi như là tiền cơm của nàng. . ."

Lý Mộ quả nhiên không hiểu được cuộc sống của người có tiền, hắn mỗi tháng mới kiếm được 500 văn, tiêu một văn tiền đều phải đắn đo suy nghĩ, trong khi tiền cơm mỗi tháng của các nàng đã là mười lượng bạc.

Thiếu nữ 15~16 tuổi coi như ăn khỏe mấy thì một tháng cũng không ăn hết mười lượng bạc, việc này hiển nhiên lại là Liễu Hàm Yên đang thương hại hắn.

Cũng may hắn biết nàng đang thương hại mình, bằng không còn tưởng rằng Lý Mộ được nàng bao nuôi.

Lý Mộ tuy nghèo, nhưng nghèo có tôn nghiêm, hắn từ chối đề nghị mười lượng bạc của Liễu Hàm Yên. “Một lượng bạc là đủ rồi, nếu như xài không hết, ta sẽ trả lại cho cô.”

Hắn cũng không giả vờ hào phóng từ chối toàn bộ, Vãn Vãn ăn nhiều cỡ nào, Lý Mộ rõ hơn ai hết, lấy 500 văn bổng lộc hằng tháng của hắn, thật đúng là không nuôi nổi nàng.

Liễu Hàm Yên cảm kích nói: “Tạ ơn Lý công tử, nếu như không đủ, ngươi cứ nói là được.”

Để Vãn Vãn qua đây ăn cơm chẳng qua là thêm một đôi đũa thôi, lại nói Liễu Hàm Yên cũng không để nàng ăn không nên Lý Mộ chẳng thiệt thòi gì mà còn có thể báo đáp ân tình của nàng.

Tiễn Liễu Hàm Yên về, Lý Mộ đóng cửa viện lần nữa, trở về phòng, còn chưa nằm xuống, bên ngoài lại có tiếng đập cửa.

Lý Mộ mở cửa, nghi ngờ hỏi: “Liễu cô nương, còn có chuyện gì sao?”

Trương Sơn đứng ngoài cửa, kinh ngạc hỏi: “Ai là Liễu cô nương?”

“Không có gì, một người hàng xóm…”

Lý Mộ giải thích một câu, lúc ánh mắt nhìn về phía Trương Sơn, đầu tiên là sững sờ, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Mặt ngươi bị sao vậy?”

Chỉ mới không gặp chưa được nửa canh giờ, mặt Trương Sơn đã lớn hơn vừa rồi một vòng, trên gò má trái còn mấy vệt máu, thoạt nhìn thê thảm quá chừng.

“Đừng nói nữa…”

Nói đến đây, Trương Sơn không hỏi tiếp chuyện Liễu Hàm Yên mà thở dài bảo: “Đêm qua không phải ta không về nhà sao, sáng sớm lúc trở về, bà nương nhà ta truy hỏi, ta nói chúng ta gặp phải yêu tà, trúng yêu pháp, hôn mê trong núi một đêm, sáng sớm mới tỉnh lại…”

Lý Mộ hỏi: “Nàng không tin?”

Trương Sơn đáp: “Nàng kêu ta chứng minh.”

Lý Mộ hỏi tiếp: “Chứng minh như thế nào?”

Trương Sơn giận dữ đáp: “Nàng kêu ta chứng minh đêm qua ta không phải cùng Lý Tứ đi thanh lâu lêu lỏng…”

Lý Mộ dùng ánh mắt thương hại nhìn Trương Sơn, hắn rốt cục biết vệt máu trên mặt Trương Sơn từ đâu ra rồi. Đêm qua gã trầm luân trong huyễn cảnh, tưởng tượng chơi đùa cùng mười mấy vị tiểu tỷ tỷ, tổn thất rất nhiều tinh nguyên, tháng này đừng hòng nặn ra giọt nào nữa…

Trương Sơn nhìn Lý Mộ, mong đợi nói: “Ngươi phải cùng ta đi về nhà một chuyến, hiện tại chỉ có ngươi mới chứng minh được trong sạch của ta…”

Lý Mộ vốn muốn ngủ bù, bất đắc dĩ chỉ có thể thay đổi kế hoạch.

Bất kể như thế nào, không thể quên ân tình người khác, Lý Mộ cũng không thể nào quên, thời điểm hắn nghèo khổ nhất, thất vọng nhất là Trương Sơn Lý Tứ cho hắn mượn tiền sống qua ngày…

Hắn đóng cửa viện lại, bất đắc dĩ bảo: “Đi thôi…”

Một khắc đồ hồ sau, trong một toàn trạch viện phổ thông trong huyện thành, Lý Mộ nhìn một phụ nhân, giải thích: “Tẩu tử, lần này quả thận là oan cho hắn, hôm qua chúng ta ra ngoài tra án, ai dè đụng phải quỷ vật lợi hại. Chúng ta trúng quỷ thuật, thật vất vả mới nhặt về tính mệnh, làm sao hắn có thể đi thanh lâu chứ?”

Hiển nhiên phụ nhân tương đối tin tưởng lời Lý Mộ, những vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Sơn, hỏi: “Vậy phía dưới của ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Mộ ho nhẹ một tiếng, bèn giải thích: “Hắn bị nữ quỷ kia hút khô dương khí, trong một tháng này cũng không thể làm chuyện phòng the…”

Mắt thấy sắc diện phụ nhân hòa hoãn đôi chút, Trương Sơn thở phào một hơi, nói: “Ta bảo bao nhiêu lần, nói ta không lêu lỏng cùng Lý Tứ, ngươi còn không tin…”

Phụ nhân trừng mắt lườm hắn một cái, hung hăng nói: “Lý Tứ không phải thứ tốt, nhìn Lý Mộ đi, người ta cũng là họ Lý, chênh lệch làm sao lớn như vậy, về sau ngươi cách Lý Tứ xa một chút…”

Giải quyết xong mớ rắc rối của Trương Sơn, Lý Mộ vốn định rời thành điều tra chuyện Lâm Uyển, vừa mới đi tới cửa lại bị Trương Sơn kéo tay lại…

Trương Sơn nhìn hắn, khẩn trương hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Lý Mộ đáp: “Có bản án muốn tra.”

Trương Sơn vội nói: “Ta và ngươi cùng đi.”

Lý Mộ lắc đầu nói: “Ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Bản án Lâm Uyển dính líu đến Triệu gia và cả quận thừa. Lý Mộ sở dĩ điều tra, không chỉ vì quán triệt chính nghĩa trong lòng mà nhiều hơn là vì cái mạng của mình, trong khi Trương Sơn chẳng có lý do gì dính vào vụ này cả.

Trương Sơn cắn răng, hạ giọng nói: “Ngươi không biết, chuyện này còn chưa kết thúc, ngươi vừa đi, nàng một hồi lại muốn ta chứng minh, ta thật chứng minh không được, một giọt đều chứng minh không được…”

Lý Mộ bất đắc dĩ mở miệng: “Ta thật sự có vụ án muốn tra.”

Trương Sơn kiên định nói: "Ta và ngươi cùng đi."

"Vụ án này rất nguy hiểm, ngươi đi theo ta, rất có thể sẽ mất mạng." Lý Mộ chăm chú nhìn hắn, nói: "Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, trở về nhà cố gắng giải thích với nương tử, thứ hai. . ."

"Thứ hai, ta chọn thứ hai!"

Lý Mộ vừa dứt lời, Trương Sơn lập tức lên tiếng như chém đinh chặt sắt, không chút do dự nào.

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 256

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.