Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Giáo Là Người Quen?

Tiểu thuyết gốc · 1098 chữ

Gia Bảo xoa xoa khuôn mặt vẫn còn in đỏ dấu bàn tay của Ngọc Nghi, khoé miệng nở một nụ cười khổ.

Lúc nãy chỉ là thói quen lúc cậu đi bar và gặp những cô gái vừa ý mình mà quên bây giờ cậu đang trong trường học.

Gia Bảo thở một hơi dài và quay sang nhìn Ngọc Nghi hiện tại đang ngồi kế bên mình.

Không biết do duyên phận hay như nào mà 2 đứa đã được cô cho ngồi chung.

Ngọc Nghi úp mặt xuống bàn, thút thít, cô vừa khóc vừa lầm bầm, nói:

-HuHu! Biến thái, nụ hôn đầu của mình thế mà bị một thằng biến thái lấy mất! Huhu!

Gia Bảo bất đất dĩ, cậu chỉ có thể vuốt tóc cô, giọng chân thành, nói:

-Tui xin lỗi mà! Nếu bà ngừng khóc thì tui sẽ cho bà 1 điều ước, muốn ước gì cũng được hết!

Ngọc Nghi vẫn còn hơi nức nở, cô đỏ mặt đẩy bàn tay vẫn đang xoa đầu mình ra, vô cùng khó chịu nói:

-Ai mà thèm cái điều ước của ông, mà ông tưởng mình là thần đèn à mà còn cho điều ước!

Gia Bảo mỉm cười, nhìn cô và dùng giọng đầy tự tin nói:

-Ở thành phố này thì bà muốn cái gì tui đều có thể cho bà hết! Thế nào? Cảm thấy rất tuyệt đúng không?

Ngọc Nghi nín khóc, cười ngọt ngào, nói:

-Thôi đi ông tướng! Sắp vô học rồi kìa, ở đó mà khoác lác!

Gia Bảo lắc đầu, dùng giọng đầy nuối tiếc, nói:

-Đã bà không muốn thì tui cũng không ép! Mà đã suy nghĩ kỉ chưa đấy?

Ngọc Nghi liền dùng giọng chắc chắn, gật đầu nói:

-Đương nhiên là chắc rồi! Ông nợ tui 3 điều ước và bây giờ tui chưa biết ước gì nên để sau nhá!

Gia Bảo gật gù, giọng vẫn nuối tiếc vô cùng, nói:

-Bà thật không biết quý trọng mà, với vị trí bây giờ của... Hả? Cái gì? Chờ chút đã, sao lại là 3 điều?

Gia Bảo mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên thế gian này đúng là không nên trêu đến tiểu nhân và phụ nữ.

Ngọc Nghi nụ cười ranh mãnh, nhìn Gia Bảo và dùng giọng uy hiếp, nói:

-Ông mà không đáp ứng thì tui liền đem chuyện này méc cô!

Gia Bảo thật sự không thể làm gì cô gái nhỏ này, cậu cũng không sợ giáo viên, chỉ sợ chuyện này lọt vào tai của Gia Linh thì toang, chỉ có thể cười khổ, nói:

-Được được! 3 điều thì 3 điều! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Ngọc Nghi cười khúc khích, cho Gia Bảo một cái ánh mắt khinh thường, nói:

-Còn ở đó mà quân tử, ông là biến thái thì đúng hơn!

Hai người đấu võ mồm một hồi thì cô giáo chủ nhiệm, cũng là giáo viên môn văn bước vào.

Cả lớp lập tức cùng im lặng nhìn cô giáo trên bục giãng.

Cô nhìn cả lớp một cách hài lòng và dùng phấn viết lên bảng 3 chữ, Nguyễn Kiều Trân.

-Chào cả lớp, trước khi khai giảng đã có buổi tựu trường và các em đã biết cô là ai rồi nhưng cô vẫn giới thiệu lại cho các bạn vắng mặt vào hôm đó, cô tên là Nguyễn Kiều Trân dạy môn văn và sẽ là chủ nhiệm lớp của các em năm nay!

Gia Bảo nhìn cô gái tầm 23 24 tuổi đang giới thiệu trên bục giãng, cậu tặc lưỡi, trường này đúng là nhiều gái đẹp, đến cả giáo viên cũng đẹp như thế, mà sao nhìn bà cô này quen quen thế nhỉ.

Lớp 10 cậu cũng không có học ở trường này, mà là học ở trường Hồ Thị Kỷ, sau khi cậu đánh một học sinh ở trường đó thì liền chuyển sang đây.

Cô Trân nhìn quanh lớp rồi khóa ngay vị trí của Gia Bảo, cô nở một nụ cười thần bí và nói:

-Gia Bảo em ra đây cùng cô một chút!

Gia Bảo sửng sốt chỉ chính mình, sau khi thấy cô Trân gật đầu thì cũng không lòng vòng mà đi thẳng ra hành lang.

-Cô gọi em ra đây làm gì thế!

Gia Bảo hờ hửng hỏi.

Cô Trân vén những sợi tóc qua vành tai, nhìn thẳng vào Gia Bảo, giọng đùa cợt, nói:

-Mới đó mà đã quên rồi sao hả BẢO ĐẠI CA?

Gia Bảo sửng sốt, ở đây cũng có người biết mình sao? Sau đó cậu nhíu mài, trầm tư suy nghĩ, một dòng kí ức như dòng điện chạy ngang não cậu, Gia Bảo vỗ tay cái độp, nói:

-Cô là cô gái lúc đó??

Kiều Trân mỉm cười, gật đầu, dùng giọng chân thành, nói:

-Cảm ơn cậu! Nếu lúc đó không có cậu thì tôi đã không biết số phận của mình giờ ra sao! Nhưng mà thật không ngờ, một đại ca giang hồ vậy mà lại chỉ là một học sinh cấp 3!

Lúc đó Kiều Trân đang trên đường đi về nhà thì gặp bọn cướp, tình cờ lúc đó Gia Bảo cùng đàn em của cậu đi ngang qua, thấy việc bất bình rút đao chém nó, thật ra lúc ấy cậu ra tay vì thấy có người trên địa bàn cậu quảng mà dám làm chuyện như ăn cướp thôi.

Gia Bão cùng cô Trân giao lưu một xíu thì cả 2 cùng vào lớp vì đã trể giờ học của lớp 5 phút rồi.

Về đến chổ ngồi thì Ngọc Nghi liền tò mò hỏi cậu:

-Cô kêu ông ra làm gì thế? Mà nói trước là tui không có phải quan tâm ông đâu nha!!!

Gia Bảo nghiêng đầu nhìn cô, lấy tay đè đầu cô lại, giọng lười biếng, nói:

-Không có gì! Con nít thì không cần quan tâm chuyện người lớn làm gì cả!

Ngọc Nghi hừ lạnh, gạt bỏ bàn tay trên đầu cô ra, quay mặt đi không còn để ý đến cậu, cô biết Gia Bảo đang chế nhạo chiều cao của cô, miệng cô lầm bầm, nói:

-Hừ! Không để ý tới ông nữa, cao thì có gì tốt chứ, đi đường coi chừng đụng dây điện!!

Gia Bảo ánh mắt lấp loé, khoé miệng gạt ra một nụ cười, ngôi trường này cũng thú vị đấy chứ, không nhàm chán như lúc đầu mình tưởng.

Bạn đang đọc Đại Ca Đi Học sáng tác bởi Huynhchibao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huynhchibao
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.