Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19-20

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Chương19: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (19)

“Những năm ấy quả thực là rất hoang đường.”

Im lặng hồi lâu, có lẽ là nghĩ tới điều gì đó, người thiếu niên bỗng nở nụ cười giễu cợt.

Khuôn mặt tuyệt sắc đến chói mắt thế này, dường như mọi thứ xung quanh trong nháy mắt đều mất đi ánh sáng, còn dư lại chỉ có hắc ám vô biên.

Vắng vẻ trống trải…..

Nguyệt Trì Lạc nhất thời hơi sững sốt. Không lẽ, mình đã nói sai gì rồi sao?

Mỗi người đều có quá khứ, những thứ đó có lẽ đúng là sai, nhưng cũng là vết thương không thể chạm đến.

Lệnh Hồ Ly….Có lẽ cũng từng có chuyện xảy ra không muốn người khác biết.

Đột nhiên người thiếu niên bật cười.

Nụ cười thoải mái, đôi mắt hẹp dài từ từ nhướng lên, giống như một con hồ ly thuần khiết.

Hồ Ly, Lệnh Hồ Ly, thật đúng là không đặt sai!

Sau đó phun ra một câu khiến cho Nguyệt Trì Lạc muốn phát điên.

Hắn nói: “Em bị tiểu tam đột kích à?”

Có đúng là tiểu tam không?

Cho dù không phải, nhưng tìm tới cửa không phải là muốn cạnh tranh thay tiểu tam sao?

Cô cười không nổi nữa.

Nguyệt Trì Lạc nhếch nhếch môi, cả người sượng cứng lại.

Thấy Xem Nguyệt Trì Lạc im lặng không nói, nụ cười trên mặt người thiếu niên có phần hả hê: “Đừng có bày ra bộ mặt như oán phụ nữa, đoán cũng có thể đoán được là kiểu đàn ông gì rồi? Không tốt thì thay đổi đi, sợ sẽ không ai muốn em nữa hả, hơn nữa còn có một người đàn ông tốt như anh lót đường cho em mà.”

“Đi chết đi, chết đi, chết đi!” Đã bị thương như thế này mà còn có tâm tình trêu ghẹo cô.

Giống như phối hợp đúng lúc, khi Nguyệt Trì Lạc vừa dứt lời xong thì Lệnh Hồ ly đột nhiên ho khan sù sụ.

“Sao vậy?” Nguyệt Trì Lạc đi tới sờ sờ trán hắn, lúc này mới phát hiện toàn thân hắn nóng hừng hực.

“Bị sốt vậy sao lại không hề nói với em một tiếng chứ!” Lầm bầm trách móc, Nguyệt Trì Lạc hung hăng trợn mắt liếc nhìn hắn nói, “Em sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ.”

“Đừng…” Hắn bắt được cánh tay cô lắc lắc đầu nói, “Chỉ hơi phát sốt một chút thôi, anh không sao, em giúp anh chuẩn bị ít thuốc hạ sốt với mấy miếng chườm đá là được rồi.”

Chườm đá thì trong nhà có, còn thuốc hạ sốt phải đi ra ngoài mua.

Mãi đến khi chuẩn bị xong mọi thứ cho Lệnh Hồ Ly, cuối cùng cơn sốt cũng đã giảm, lúc này Nguyệt Trì Lạc mới phát hiện, chết tiệt không biết từ lúc nào thời gian đã trôi qua 12 giờ.

Chương20: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (20)

Sau khi về đến cửa nhà thì đã gần 2 giờ.

Không biết là A Tuyết đã ngủ chưa, Nguyệt Trì Lạc vừa suy nghĩ vừa lấy ra chìa khóa mở cửa.

Nào ngờ chìa khóa vừa mới cắm vào thì cửa đã bị người từ bên trong mở ra.

Nguyệt Trì Lạc giật cả mình ngước mắt nhìn lên, một bóng người cao lớn đang đứng chắn ngang giữa cửa, đôi mắt đen như bảo thạch không có một tia cảm xúc nhìn cô.

Trong đôi mắt đen ấy chỉ có sự lạnh lùng và thản nhiên.

Lạnh lùng như vậy khiến cho trong lòng Nguyệt Trì Lạc từng trận cấu xé đau đớn. Như có ai đó cầm dao cứa vào, rất đau rất đau.

Không có mở đèn, hai người một đứng ở trong một đứng ở ngoài cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.

“A Tuyết…” Nguyệt Trì Lạc mấp máy đôi môi, cảm giác hơi thở hôm nay của Đông Phương Tuyết rất không ổn.

Rất lạnh, hơn nữa còn rất hung ác nham hiểm thật dọa người.

Qua hồi lâu, Đông Phương Tuyết quay người bỏ đi vào.

Trong nhà một mảnh âm u tối đen.

Nguyệt Trì Lạc đi theo vào, cô đóng cửa lại rồi suy nghĩ một chút sau đó đi tới mở đèn.

Ánh đèn chợt sáng có chút chói mắt, đến khi Nguyệt Trì Lạc thích ứng được với ánh sáng thì mới nhìn thấy rõ sắc mặt Đông Phương Tuyết rất nặng nề nhìn mình, hơn nữa trên người hắn vẫn còn mặc bộ quần áo của sáng nay.

“Anh cũng mới về sao?” Cô tự cười mỉa, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, vốn nghĩ rằng hắn đang đợi mình, nhưng không ngờ người nào đó lại giống như mình, cũng chỉ vừa mới về đến nhà mà thôi.

Buồn cười!

Thật buồn cười!

Nửa đêm 2 giờ, hắn từ đâu về đây?

Công ty ư? Cô cúi đầu nhếch môi cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.

Vào lúc cô cúi đầu xuống, không có nhìn thấy bàn tay Đông Phương Tuyết đang siết chặt thành nắm đấm. Trên bàn tay còn nổi cộm rõ những lằn gân xanh.

Nguyệt Trì Lạc lướt qua Đông Phương Tuyết đi về hướng phòng ngủ, lúc đi tới cửa Đông Phương Tuyết chợt lên tiếng nói: “Nguyệt Trì Lạc, tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích vừa ý.”

Giọng nói của hắn rất trầm, rất lạnh.

Nguyệt Trì Lạc cũng cảm thấy tim mình đang rất lạnh.

Giải thích? Hắn muốn giải thích cái gì?

Nghĩ tới những lời ngày đó Nam Cung Huyên nói cùng với người phụ nữ ngày hôm nay mình nhìn thấy, Nguyệt Trì Lạc liền bốc hỏa.

Cô tiếp tục bước đi vào trong, không hề quay đầu lại nói: “Em nghĩ rằng mình chẳng có gì cần phải giải thích cả, ngược lại anh mới là người nên cho em một lời giải thích hợp lý.”

Bạn đang đọc Đặc Công Hoàng Hâu 2 của Hoa Vô Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.