Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thưởng!

Tiểu thuyết gốc · 1435 chữ

(Có nội dung 18+)

"Nàng làm sao vậy?" Lam Bảo lo lắng hỏi.

Thiên Phương Ảnh quay mặt lại rúc vào lòng Lam Bảo mà thút thít.

Lam Bảo ôn nhu để nàng gối lên tay mình, nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói:

"Có chuyện gì cứ kể với ta! Không lo, ta sẽ che chở cho nàng!"

Nghe hắn nói vậy, Thiên Phương Ảnh dần bình tĩnh lại lí nhí nói:

"Mẫu thân ta... Bị một tên gian thần cưỡng bức... Lúc đó ta còn nhỏ, ta đã chính mắt thấy hắn cực kỳ hung ác, cưỡng bức mẫu thân ta xong, nhìn thấy ta đang nhìn lén thì liền rút dao găm ra lao tới định giết ta... Nhưng mẫu thân ta lao đến đỡ một dao đó và đẩy ta rồi kêu ta chạy đi... Lúc đó ta rất hoảng sợ, ta có nói với phụ hoàng thì người bắt đầu truy sát, nhưng người đã cho nhiều thám tử điều tra hơn 12 năm nay rồi. Hắn vẫn biệt vô âm tính, tên gian thần đó trước kia là Tứ Trưởng Lão của Thiên Mạt Đế Quốc!"

"Hả? Lại có chuyện như vậy?" Lam Bảo lẩm bẩm rồi nói:

"Nàng cứ yên tâm, sau này ta sẽ mạnh lên và tóm cổ hắn cho nàng xử lý!" Vừa nói vừa lau khoé mắt cho nàng.

"Ừm!" Thiên Phương Ảnh gật đầu, lần đầu tiên nàng có cảm giác được nam nhân che chở mà không phải lo nghĩ nhiều khiến nàng thoải mái không ít.

Lam Bảo ôm hôn an ủi rồi cả hai lại ngủ thiếp đi.

...

6 giờ 30 phút.

Cộc cộc.

Có một tiếng gõ cửa kèm theo một tiếng nói nhẹ nhàng:

"Tiểu Bảo à, Huyền Nhiên gọi làm gì kia!"

Lam Bảo mở mắt, thấy Thiên Phương Ảnh đang yên bình ngủ trong lòng mình, liền đáp nhỏ:

"Tiểu Anh Thư, nàng mở cửa bước vào đi!"

"Oke!"

Lam Anh Thư từ từ mở cửa bước vào, thấy Lam Bảo đang ôm Thiên Phương Ảnh thì nghiến răng dậm chân nhìn hắn.

Lam Bảo từ từ ngồi dậy nói:

"Ôm Phương Ảnh hộ ta!"

"Được, ta rất sẵn lòng!" Lam Anh Thư sắc mặt hoà hoãn lại đáp, chạy đến.

"Khoan, cái gì cũng có cái giá của nó chứ, Phương Ảnh là của ta đâu phải của nàng!" Lam Bảo giơ tay chặn nói.

"Tiểu Bảo ngươi muốn gì?" Lam Anh Thư nhíu mày.

"Muốn hôn!" Lam Bảo đáp, tiến đến muốn hôn nàng.

Lam Anh Thư ánh mắt rét lạnh, nói:

"Bổn cô nương không phải để ngươi khi dễ!" Nói xong, nàng tung đòn vào miệng hắn:

"Lôi Vô Quyền!"

Bốp!

"Hự!" Lam Bảo như con diều bay ra khỏi cửa phòng.

Lam Anh Thư thì khanh khách cười.

"Mạnh tay vãi!" Lam Bảo chửi thề.

"Uy lực của Vô Quyền bằng Hư Quyền đấy!" Vy Phương Nhi nói khiến Lam Bảo suýt ngã ngửa.

Lam Bảo lại ủ rũ đứng dậy, đeo Vô Diện Quỷ Mặt Nạ đi ra ngoài.

Lam Anh Thư cũng không đùa nữa, tiến đến giường hắn ngồi tu luyện.

...

Phòng 1375 Ký Túc Xá Nữ.

Cốc cốc.

Lam Bảo gõ cửa nói:

"Huyền Nhiên, là ta!"

"Vào đi!" Tiếng Liêu Huyền Nhiên truyền âm.

Lam Bảo mở cửa tiến vào thì suýt phụt máu mũi.

Liêu Huyền Nhiên hiện tại đang ngồi trên giường gỗ tu luyện, thân mặc một cái áo lụa mỏng màu xanh lá nhạt có thể nhìn thấy cả nội khố và áo yếm bên trong.

"Ực!" Lam Bảo nuốt nước miếng nhìn nàng.

Liều Huyền Nhiên mở đôi mắt ra, nhìn Lam Bảo quyến rũ nói:

"Chàng đến đây!"

Lam Bảo vô thức đến theo, đáp:

"Nàng... Nàng làm gì vậy?"

"Không phải chàng muốn thưởng sao?"

Lam Bảo nghe vậy thì toàn thân nóng lên, lao vào Liêu Huyền Nhiên như thú vồ mồi.

"A... Nhẹ nhàng thôi!" Thấy Lam Bảo như con thú lao vào mình, nàng liền nói nhỏ.

Lam Bảo cười hề hề, nhẹ nhàng cởi y phục của Liêu Huyền Nhiên ra để lộ thân thể ngọc ngà của một thiếu nữ.

Hai bầu sữa tuy không to nhưng đầy đặn, nhất là hai hạt anh đào màu đỏ nhạt đang dần căng cứng lên.

Lam Bảo hít hà hương thơm trên cơ thể nàng rồi úp mặt vào hai bầu ngực sữa, vừa bóp vừa bú.

"Ưhm... Ưm... A... A...!" Liêu Huyền Nhiên sướng khoái rên rỉ.

Bàn tay đang xoa bóp bầu ngực của Liêu Huyền Nhiên bỗng nhiên dừng lại, từ từ trượt xuống cấm địa của nàng, cái bàn tay ma quái đã chạm vào được đó...

Sau khi chạm vào, tay của Lam Bảo cảm thấy ướt át dữ dội, ngón tay xoe xoe vào cái hạt đậu đỏ tươi kia rồi cho hai ngón tay vào hang mà khám phá.

Lam Bảo chỉ cảm thấy ẩm ướt, ấm áp và chật hẹp khiến hắn đê mê, ngón tay đút ra cho vào liên hồi.

"ƯHM... Sướng...!" Liêu Huyền Nhiên không nhịn được nữa, rên cao giọng. Một luồng âm tinh bắn ra ướt đẫm cả tay hắn.

Lam Bảo nhanh chóng cúi người xuống uống sạch thứ nước đấy, ấm nóng và ngọt ngào cực kỳ.

"Hừ... Hừ...!" Liêu Huyền Nhiên thở dốc liên tục, cả thân thể mềm nhũn.

Lam Bảo đã từ khi nào cởi sạch y phục, cầm lấy cây côn khủng để trước miệng của nàng ôn nhu nói:

"Nàng làm ướt nó đi!"

"Sao... Sao nó to thế? Như vậy sẽ không vào hết!" Liêu Huyền Nhiên mở to mắt nhìn cậu em của Lam Bảo, dài hơn 20cm, gân guốc nhìn uy phong lẫm liệt.

"Nàng không cần phải ngậm hết, chỉ cần làm ướt nó thôi!" Lam Bảo giải thích.

"Chàng hiểu biết quá nhỉ? Hồi nhỏ thiếp nhớ chàng như thằng khờ chả hiểu gì về chuyện này!" Liêu Huyền Nhiên liếc xéo mắt nhìn Lam Bảo chu môi nói.

Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo, ngậm côn thịt 1 phần 4 vào trong miệng liếm láp.

"Hà... Thoải mái quá...!" Lam Bảo thở ra một hơi sướng khoái nói.

Liêu Huyền Nhiên liếm xung quanh côn thịt, làm ướt tất cả mọi thứ.

Côn thịt được nhả ra, Lam Bảo đẩy Liêu Huyên Nhiên nằm ngửa xuống rồi giơ hai chân nàng lên, hắn đặt côn thịt ngay động thiên thai của nàng, cho thấy 'tiểu Lam Bảo' đã sẵn sàng.

"Ta chờ ngày này lâu lắm rồi!" Lam Bảo ôn nhu nói.

"Từ lúc nào cơ?" Liêu Huyền Nhiên ánh mắt nhu tình nhìn hắn trả lời lại.

"Từ lúc gặp nàng!" Lam Bảo nói, từ từ đẩy hông tiến vào.

Thấy Lam Bảo tiến vào, nàng hơi cau mày đau một chút, cầu khẩn nói:

"Nhanh, hãy biến thiếp là của chàng đi!" Lời của nàng như chất kích thích hắn, hắn cúi đầu hôn nàng rồi đẩy hông mạnh.

Phập!

"Ưm...!" Liêu Huyền Nhiên rên một tiếng đầy đau đớn.

Màng mỏng của nàng đã bị rách, chính thức trở thành người phụ nữ của Lam Bảo.

"Thiếp hạnh phúc lắm!" Liêu Huyền Nhiên nỉ non.

"Ta cũng vậy!" Lam Bảo vừa nói vừa xoa xoa hai bầu ngực nàng, hôn nàng để vơi đi cơn đau phá thân.

Sau một lúc thì nàng hết đau, nàng đã dần dần cảm nhận được khoái cảm.

"Chàng... Chàng nhấp thử đi!" Liêu Huyền Nhiên run run thoải mái nói.

Nghe vậy Lam Bảo liền động, bắt đầu nhấp từ từ.

Phập... Phập... Phập...

"Ư... Ưm... A...!" Liêu Huyền Nhiên rên rỉ theo từng đợi.

Lam Bảo lại đổi thế công, ra sức nhấp...

Phập phập phập phập phập phập...

"Ư ưm a... Sướng chết mất... Ưm ưm!" Liêu Huyền Nhiên rên rỉ cực độ sướng khoái.

Lam Bảo hắn vẫn giữ nguyên lực nhấp, sau vài nghìn cú, bên trong nàng bắt đầu ép chặt lại.

Phập phập phập phập phập phập...

"Ưm ưm... Thiếp ra...!" Liêu Huyền Nhiên cố gắng kìm nén giọng không hét lên, một luông âm tinh phun trào.

Lam Bảo thấy thế thì thả lỏng toàn thân rồi đâm côn thịt vào sâu nhất, từng đợt... Từng đợt sinh mệnh bắn vào phòng em bé của nàng.

"Ưhm... Nóng quá... Sướng quá... Thiếp hạnh phúc lắm...!" Liêu Huyền Nhiên mềm nhũn toàn thân, liên tục thở dốc.

Sau một lúc nghỉ ngơi thì hai người tiếp tục Long Phượng Hoà Hợp...

...

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.