Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái sư

Tiểu thuyết gốc · 2844 chữ

Sau khi truyền âm tuyển tên xong, số người tham gia được Khải Hoàng Học Phủ chỉ còn lại 1030 người, chiếm khoảng 16 phần 100.

Lam Bảo cùng với 8 người đi vào học phủ, ở bên trong có mấy toà nhà như ký túc xá đại học ở kiếp trước, bất quá mái nhà lại theo kiểu cổ xưa.

Lam Bảo, Lam Vĩnh và Cơ Hùng được ở ký túc xá nam, còn Kiều Uyên Dung, Nhiếp Hồng Kỳ, Hồ Bạch Nhã, Liêu Huyền Nhiên, Liêu Huyền Bích và Dương Hoa Lộ thì ở ký túc xá nữ.

Hắn và hai thằng bạn vừa bước lên cầu thang vừa bàn tán, tiến đến phòng 2222 ở tầng 22, hắn mở cửa ra thì đập vào mắt là hai cái giường, ngồi trên một cái là một nam tử khoảng 18 tuổi, gương mặt này không qua được ánh mắt của hắn, theo Google cung cấp thông tin, đây là tiểu công chúa của Thiên Mạt Đế Quốc. Lam Bảo sắc mặt hoài nghi, tiểu công chúa của một Cửu Bậc thế lực giả trai tham gia Học Phủ để làm cái gì?

"Cơ Hùng và ta ở phòng 2223, ngay bên cạnh phòng ngươi, ta về phòng đây. Có gì alo ta tới luôn!" Lam Vĩnh gãi đầu nói rồi kéo Cơ Hùng chuồn mất.

Lam Bảo ánh mắt khó hiểu, tiến đến cái giường bên cạnh nghỉ ngơi...

...

Hắn nằm xuống ngủ...

Chưa được mười phút thì cảm thấy trán mình có 1 luồng khí lạnh lẽo.

Hắn từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy cô nàng giả trai này đang cầm kiếm chỉ vào trán mình, nàng khàn giọng nói:

"Ngươi là ai? Vào đây làm gì?"

Lam Bảo không sợ hãi đẩy mũi kiếm ra chỗ khác, đứng lên đầy bá khí rồi ấn nàng vào bức tường bên cạnh, chống một tay vào bên cạnh nàng mà nói:

"Ta là học viên mới, được Chấp Pháp Trưởng Lão sắp xếp vào đây."

Bị hắn đẩy vào bức tường rồi bá khí tiến gần, nàng có hơi bất ngờ, nhưng bị khí tức nam tính của hắn làm cho tim đập thình thịch.Thành công để lại ấn tượng mạnh cho nàng.

"Vậy sao?" Nàng tránh ánh mắt của hắn, đẩy Lam Bảo ra rồi lạnh lùng đi về giường mình.

...

"Ngươi tên gì?" Nàng lạnh nhạt cất tiếng hỏi.

"Ngươi xưng tên trước!"

"Ngươi... Hừ... Ta tên Thiên Vô Pháp!"

"Nói tên thật!" Lam Bảo phì cười đáp.

"Ngươi nói gì ta không hiểu?!" Nàng giật mình giả ngu.

Hắn thở dài rồi nói:

"Nàng cải trang có thể đánh lừa Kiếp Tinh Kỳ thậm chí là Chuyển Tiên Kỳ, nàng có thể qua mắt mọi người, nhưng đừng hòng qua mắt ta!"

Nàng giật thót, cái tên đeo mặt nạ này quá thần bí đi, mới nhìn đã lộ ra bí mật của nàng...

"Ngươi nói gì làm ta không hiểu?" Nàng vẫn cố chấp đáp.

Lam Bảo chỉ cười cười, tiến đến gần nàng nhẹ nhàng nói:

"Bây giờ nàng xưng tên ra hay để ta xưng tên nàng ra!"

"Ta đâu phải nữ nhân?" Nàng vẫn cứng đầu.

"Haizz, đã nói nàng không thể qua mắt ta đâu, đúng không Tiểu Công Chúa Thiên Mạt Đế Quốc - Thiên Phương Ảnh!"

"Cái... Cái gì? Sao ngươi biết thân phận thật của ta!" Thiên Phương Ảnh giật mình kinh dị nhìn Lam Bảo đáp.

Lam Bảo trong lòng cười đau cả bụng, cô nàng này dễ bị chấn động thật, mới nói 1 câu đã khai hết ra!

"Sao lại không." Hắn đáp rồi quay lại giường lười biếng nằm xuống.

"Hừ... Được lắm, ta sẽ lột mặt nạ của ngươi!" Thiên Phương Ảnh nghĩ thầm, từ từ rón rén không tiếng động đi đến gần Lam Bảo.

Nàng tiến đến gần hắn, cúi xuống định kéo mặt nạ của hắn ra...

Bộp.

"Ui!"

Thiên Phương Ảnh bị Lam Bảo kéo ôm vào trong lòng, nàng giật mình, giãy dụa trong người hắn...

"Bỏ ta ra... Bỏ ra...!"

Sau một lúc ôm, hắn mới thả nàng ra rồi mở mắt ngồi dậy đắc ý nói:

"Haha, cho chừa cái tội xâm phạm quyền riêng tư!"

"Hừ...!" Thiên Phương Ảnh hừ một tiếng không vui, gương mặt đỏ bừng.

Lam Bảo chỉ cười cười sau lớp mặt nạ, hắn dùng linh lực che đi cả cơ thể, thay một bộ y phục bình thường màu đen, Vô Diện Quỷ Mặt Nạ vẫn đeo trên mặt rồi giải trừ linh lực mà ngủ thiếp đi.

Thiên Phương Ảnh cũng rút kinh nghiệm, không làm gì hắn nữa mà ngồi hấp thu thiên địa linh khí tu luyện.

Lúc hắn đang ngủ, vô thức quay sang chỗ Thiên Phương Ảnh, một bên dây của Vô Diện Quỷ Mặt Nạ bị tuột ra để lộ một nửa gương mặt của hắn.

Thiên Phương Ảnh sau khi luyện hoá thiên địa linh khí thêm một lúc nữa thì mở mắt ra, nàng nhìn thấy một nửa gương mặt hắn, tim đập thình thịch...

Anh tuấn quá... Cuốn hút quá...

Nàng lắc lắc đầu nhỏ để tỉnh táo, chạy vọt ra ngoài.

...

Chiều tối.

Lam Bảo ngái ngủ tỉnh dậy, nhìn quanh thì trong phòng chả có ai, tối sầm.

Hắn ngồi dậy, tiến ra nhà vệ sinh rửa mặt một chút cho tỉnh táo, lại nhìn lên gương, thấy đằng sau là một thân ảnh áo trắng đứng sau lưng.

Lam Bảo giật mình nhanh nhẹn đeo lại Vô Diện Quỷ Mặt Nạ rồi quay mặt lại... Nhưng không thấy ai...

"Ai đấy... Mau ra mặt!" Hắn nhẹ giọng quát.

Nhưng không có ai trả lời...

Lam Bảo cười lạnh, bật chức năng của Vô Diên Quỷ Mặt Nạ - Nhìn Xuyên Tường.

Ngay lặp tức hắn thấy ở bên ngoài có người hình như là 1 nữ nhân mặc y phục màu trắng đang đứng dựa lưng vào bức tường nhìn vào hắn.

Lam Bảo thi triển Vô Cực Tốc Biến đến ngay bên cạnh người lạ kia, nhanh nhảu tháp đèn dầu lên... Giữ chặt thân ảnh đấy vào bức tường...

"Bảo đệ làm tỷ sợ quá!" Người lạ kia phát ra âm thanh trong trẻo nhưng có chút hoảng sợ.

Nghe vậy thì hắn nhìn lên gương mặt của người này liền giật mình thốt lên:

"Hả... là tỷ?!"

Hiển nhiên đây là người ghi danh tham gia Khải Hoàng Học Phủ cho Lam Bảo.

"Ây da, làm người ta hết hồn!" Liễu Quỳnh Tiên có chút nũng nịu nói.

"Tỷ chính chắn lên!" Lam Bảo nghiêm túc đáp:

"Người hết hồn mới là đệ, cứ tưởng gặp đc chị áo trắng trong truyền thuyết!"

"Hì hì!"

"Sao tỷ lại đến đây chi vậy?"

"Có... Có chút chuyện quan trọng!" Liễu Quỳnh Tiên ấp úng đáp.

"Chuyện quan trọng gì?" Lam Bảo cười như không nói.

"Là..." Vừa nói, nàng vừa tiến gần Lam Bảo.

Lam Bảo thừa biết đây là mỹ nhân kế, liền dùng hai tay giữ hai vai của Liễu Quỳnh Tiên không cho nàng cử động, nhẹ nhàng nói:

"Ý tỷ là muốn đệ vào Băng Hoa Hồng sao? Đường đường là Băng chủ lại hạ mình dùng mỹ nhân kế với người khác, nếu để người khác biết được thì mất hết thanh danh nha!"

"Sao... Sao đệ biết?"Liễu Quỳnh Tiên giật mình nói, rồi mong chờ hỏi:

"Vậy đệ có tham gia Băng Hoa Hồng không?"

"Đệ từ chối."

"Sao... Sao lại thế?" Liễu Quỳnh Tiên thất vọng nói bé.

"Có ba lý do!" Lam Bảo giơ ba ngón tay lên đáp.

"Là gì?"

"Thứ nhất, đệ muốn tự mình phấn đấu không dựa vào ai cả!"

"Thứ hai, đệ có đồng đội, bằng hữu!"

"Thứ ba, đệ đã có thế lực rồi!"

"Vậy sao?" Liễu Quỳnh Tiên đáp rồi ủ rũ rời đi.

"Đệ còn cái này cho tỷ nữa!"

Liễu Quỳnh Tiên quay lại, sắc mặt vẫn ủ rũ, nhưng có chút tò mò.

Lam Bảo cởi mặt nạ ra để lộ gương mặt cực kỳ anh tuấn cuốn hút, đương nhiên là để cua gái rồi!

Liễu Quỳnh Tiên trợn tròn hai mắt, nàng thấy mặt hắn thông qua Ghi Ảnh Ngọc, nhưng khi nhìn lại ngoài đời thực thì đúng là một trời một vực.

Nhất là khi hắn nở nụ cười, cảm giác như linh hồn của nàng bị hút vào trong đấy. Quá cuốn hút.

Rồi hắn đeo lại mặt nạ trước ánh mắt tiếc nuối của nàng...

"Đó là lý do đệ thích đeo mặt nạ!" Lam Bảo nhẹ nhàng nói, ôn nhu lau đi một chút nước miếng trên khoé môi nàng.

Liễu Quỳnh Tiên đỏ mặt quay người chạy đi sau khi hắn sờ vào đôi môi mềm của nàng.

Hắn chỉ cười cười, từ từ tiến ra ngoài chạy xuống căn tin...

...

Vài hôm sau.

Sau khi khải giảng xong được một ngày.

Lam Bảo đi xuống cầu thang, đi ra một khoảng sân rộng rãi của Khải Hoàng Học Phủ, ở đây có vài bộ bàn ghế cho những tình nhân và những bà tám...

Hắn nhìn quanh, thấy có vài cặp đôi đi qua, hắn nhìn thêm một lúc nữa thấy tỷ tỷ của hắn đi cùng một thiếu nữ 17 tuổi...

"Tỷ tỷ kìa, còn thiếu nữ kia nhìn rất quen nhưng không nhớ, hình như mình gặp từ rất lâu rồi thì phải!" Lam Bảo nghĩ thầm.

Hắn tiến ra chỗ của Lam Ngọc, vừa đi vừa ngắm cảnh...

"Tiểu Bảo, ra đây tỷ tỷ có chút chuyện!" Lam Ngọc sau khi nhìn thấy Lam Bảo đang lười biếng di chuyển thì truyền âm gọi lại.

Lam Bảo không biết nàng gọi mình làm gì? Bất quá ra liền.

"Hử, đây là ai vậy đại tỷ!" Thiếu nữ đứng bên cạnh nhìn thấy Lam Bảo đi đến liền hỏi Lam Ngọc.

Lam Bảo đến gần, nhìn thấy thiếu nữ này giống Lam Ngọc đến tận vài phần thì cho hai tay lên cằm suy nghĩ...

"Tiểu muội muội." Hắn thốt lên.

"Đúng rồi, ngươi còn nhớ tên là may đấy!" Lam Ngọc hờn dỗi nói, tên này mà không nhớ tên thì nàng đã đập hắn rồi.

"Nhị ca!" Lam Kiều Nhi tiến đến bên Lam Bảo ôm tay hắn.

"Ừm." Lam Bảo gật đầu, bàn tay phải sủng ái xoa đầu nàng.

"Nhị ca sao ngươi vẫn chưa bỏ mặt nạ ra?" Lam Kiều Nhi ngây thơ nói.

Lam Bảo trong lòng phì cười, bỏ ra để thành tâm điểm của đám nữ nhân sao?

"Chuyện khó nói lắm!"

"Huynh đừng lo, Kiều Nhi sẽ giúp huynh mà!" Lam Kiều Nhi thương tâm nhìn Lam Bảo nói, nàng tưởng hắn bị sao ở khuôn mặt mà trong trẻo nói.

Lam Ngọc phì cười: "Tiểu muội thật biết đùa nha, tên này không dám bỏ mặt nạ vì có thể hút nữ nhân khác đấy!"

"Thật sao?" Lam Kiều Nhi ngây thơ đáp.

Lam Bảo cười cười, linh lực bao phủ cả ba, hắn hướng bỏ ra mặt nạ.

Lam Kiều Nhi nhìn thấy mặt hắn thì hơi hoảng hốt liền nhanh chóng rời mắt khỏi gương mặt hắn.

"Nhị ca thật sự quá anh tuấn nha!" Lam Kiều Nhi cười khanh khách nói.

Lam Bảo bảo gật đầu, đeo mặt nạ rồi thu lại linh lực thì một âm thanh truyền đến tai:

"Đến phòng hiệu trưởng gặp ta!"

"Cái oát dờ phắc!" Lam Bảo một mặt mộng bức, hắn vài Học Phủ được bao lâu? Chưa gì đã bị mời lên phòng hiệu trưởng uống nước mía rồi!

"Nghi tỷ đâu rồi?" Lam Bảo nhìn quanh.

"Đi bế quan rồi." Lam Ngọc nhún vai đáp.

"Vậy sao!" Hắn có chút không vui.

Hắn không nhanh không chậm tạm biệt Lam Ngọc và Lam Kiều Nhi, theo bản đồ Google cung cấp, hắn lao đến đạp cửa phòng hiệu trưởng.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn :)

...

Cốc cốc...

Không có ai phản hồi, hai cánh tay của hắn nổi gân xanh...

Cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc... CỐC CỐC CỐC!

"Vào đi."

Lam Bảo mệt mỏi mở cửa tiến vào, trong lòng than duma hiệu trưởng này bựa vl, gõ trăm phát mới mở. Đóng cửa lại thì hắn quay mặt nhìn một thân ảnh quyến rũ uyển chuyển, nàng để lộ 1 gương mặt cực phẩm, mắt to mũi cao môi nhỏ khiến Lam Bảo không thể rời mắt. Nàng hiện tại chỉ mặc một y phục màu hồng nhạt để lộ những đường cong quyến rũ tuyệt mỹ...

"Nhìn đủ chưa?" Hiệu trưởng nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh trong trẻo mềm mại có thể khiến người khác thư thái.

Lam Bảo do tu hồn nên tâm cảnh rất vững chắc, tiến đến từ tốn nói:

"Hiệu trưởng có gì nói vậy?"

"Ta có một ý này!"

"Ý gì ạ!"

"Nhận ngươi làm đệ tử!"

"Ạch!" Lam Bảo xuýt ngã cái oạch xuống đất.

"Ngươi không muốn?" Hiệu trưởng nhíu mày, linh lực của Chuyển Tiên Hậu Kỳ toả ra xung quanh cách âm.

"Vì ta đã có sư phụ!" Lam Bảo lấy Vy Phương Nhi ra làm bia đỡ đạn.

"Nhưng một đệ tử có thể bái nhiều sư phụ mà đúng không? Để ta làm nhị sư phụ của ngươi." Hiệu trưởng ung dung đáp.

"Cái này!" Lam Bảo do dự.

"Ngươi cứ nhận sư phụ đi, có người chống lưng không phải sẽ tốt hơn người ảo sao?!" Vy Phương Nhi xuất hiện trên vai Lam Bảo khuyên nhủ.

"Được!" Lam Bảo quyết định hướng hiệu trưởng chắp tay: "Đồ nhi ra mắt sư phụ!"

"Tốt tốt! Sư phụ của ngươi tên là Vương Đông Thu, hãy nhớ lấy!" Vương Đông Thu hài lòng nói, nàng cũng không thích phải làm mấy cái lễ bái sư phụ làm gì.

"Các ngươi ra xem mặt tiểu sư đệ đi!" Vương Đông Thu cười cười nói, ngay lặp tức có hai vết nứt không gian nứt ra, từ bên trong đi ra hai người, một nữ nhân nóng bỏng như lửa, một nữ nhân ưu nhã dễ chịu.

Nữ nhân nóng bỏng như lửa là: Đệ Cửu Toàn Tinh Bảng - Hoả Diễm Tiên Tử - Hoả Linh Phượng - Hoá Hư Viên Mãn.

Nữ nhân còn lại là: Đệ 32 Toàn Tinh Bảng - Phong Linh Tiên Tử - Nhan Tịnh Hương - Hoá Hư Trung Kỳ.

Hoả Linh Phượng là đại sư tỷ, Nhan Tịnh Hương là nhị sư tỷ.

"Tiểu sư đệ bỏ mặt nạ ra đi!" Hoả Linh Phượng khều Lam Bảo nói.

Hắn gật đầu, bỏ mặt nạ ra...

"Gương mặt thật anh tuấn nha!" Hoả Linh Phượng đánh giá gương mặt của Lam Bảo, ngay cả Vương Đông Thu cũng phải giật mình.

Còn Nhan Tịnh Hương ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ, không lộ ra cảm xúc gì...

"Đây là quà ra mắt cho các vị sư tỷ!" Lam Bảo cười cười, lấy ra Thiên Bảo Trung Cấp - Diễm Liệt Mâu và Thiên Bảo Trung Cấp - Phong Anh Sáo đưa cho hai vị sư tỷ.

"Cảm ơn đệ! Công nhận ngươi giàu hơn cả nhà ta!" Hoả Linh Phượng phóng khoáng tiếp nhận Diễm Liệt Mâu.

Nhan Tịnh Hương còn hơi do dự, Lam Bảo thấy nàng còn do dự thì tiến đến gần cầm bàn tay mềm mại mát lạnh của nàng lên rồi để Phong Anh Sáo, nói:

"Tỷ không cần do dự, nếu là người khác thì đệ cũng không cho đâu, nhưng tỷ là sư tỷ cũng như người thân của đệ nên mong tỷ tiếp nhận!"

Nhan Tịnh Hương giật bắn mình khi bàn tay ấm áp của Lam Bảo chạm vào tay nàng, nghe hắn nói vậy thì nàng mới gật đầu tiếp nhận đáp:

"Sư tỷ rất thích món đồ này, cảm ơn đệ!"

Lam Bảo hài lòng gật đầu.

"Tiểu tử ngươi cũng giàu quá ha." Vương Đông Thu cười cười nói, nàng cũng không cần quà cáp gì.

"Tạm thôi."

"Bây giờ Phương Thanh Tông còn nhiều sự vụ, đệ tử cáo từ sư phụ!" Nhan Tịnh Hương chắp tay nhìn Vương Đông Thu kính cẩn nói rồi xé không gian rời đi.

"Đệ tử cũng phải về Hoả Gia a... Cáo từ sư phụ và tiểu sư đệ!" Hoả Linh Phượng chắp tay nói rồi rời đi.

...

"Đệ tử cũng rời đi luôn!" Lam Bảo nói rồi chuồn, nhưng bị Vương Đông Thi kéo lại.

"Đi đâu?" Nàng lạnh lùng hỏi.

"Đi... Đi về ạ!" Lam Bảo sợ thót tim.

"Ừm... Vậy đi đi!" Vương Đông Thu nhẹ nhàng đáp, hương thơm lan khắp 4 phía.

Hắn nghe vậy thì đeo mặt nạ chạy thẳng ra ngoài, thầm than Vương Đông Thu diễn kịch thì diễn chỗ khác chứ diễn chỗ này làm hắn muốn tè ra quần.

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.