Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1040 chữ

Đêm hôm tĩnh mịch,cảnh vật yên tĩnh riêng chỉ có trang viên Bạch gia là có tiếng binh khí va chạm vào nhau không ngừng vang lên

Bạch Vệ vừa chống đỡ thiết trảo của đối phương vừa chất vấn

"Ngươi là ai,Bạch gia ta trước giờ không thù không oán với ngươi,cớ sao lại ra tay tàn độc vs Bạch gia ta như vậy"

Hắc y nhân hừ lạnh

"Người chết rồi biết nhiều làm gì"

Bạch Vệ nheo mắt nhìn hắc y nhân trước mặt,trường kiếm trong tay liên tục chống đỡ thiết trảo

"Nhược Tuyết dẫn các con đi mau,bọn chúng người đông thế mạnh,ta chống đã không bao lâu nữa rồi"

"Phu quân ngốc, ta sao cam tâm để chàng ở đây chứ,ta sớm gọi Vô Ưu dậy dẫn Nhược nhi và Vân nhi chạy trốn rồi"

Nhược Tuyết bên này không khá hơn là bao khi nàng cũng phải chiến đấu với một hắc y nhân khác

"Lão bà của ta ơi,giờ là lúc nào ngươi lại con ngang bướng nhu thế,lũ ác nhân này giết người moi tim,cũng không phải loại tốt đẹp gì,nàng ở lại cùng ta chỉ có con đường chết"

Trường kiếm chém xuống Bạch Vệ liền lùi lại tựa lưng vào Nhược Tuyết ,hai người đối lưng nhau nhìn làn sóng hắc y nhân đang tiến tới gần

Nhược Tuyết hừ lạnh tay kết thủ ấn,giọng ca của nàng ngân lên kéo theo cuồng phong tụ tập quanh nàng,những cơn cuồng phong lạnh thấu xương liên tục rít gào

"Bách Lý Băng Phong, thức thứ nhất,Tuyết Tố Tâm" theo tiếng hô của nàng tuyết bắt đầu rơi , nhưng bông tuyết sắc bén như dao cứa lên đám hắc y nhân kia,ngay lập tức sau khi bông tuyết cắt qua da thịt ,chỗ bị thương lập tức có hàn khí lan tỏa,tiếng la hét của đám hắc y nhân kia nghe thôi đã thấy một trận da đầu tê dại

"Lão bà à,nàng cũng thật liều mạng a"

Bạch Vệ lắc đầu vì hắn biết để sử dụng Bách Lý Băng Phong cái giá phải trả sẽ như thế nào

"Chỉ cần bảo vệ được gia đình nhỏ này,ta cái gì mà không dám chứ haha"Nhược Tuyết khẽ cười lên,phải để bảo vệ ba hài tử của mình nàng có gì mà không dám chứ

Bạch Vệ cũng cười lên " Chà chà lão bà của ta đã nói như vậy rồi,sao ta còn không đánh hết sức chứ"

Ngự Thủy Xuyên Minh,thức thứ nhất "Chỉ Thủy Thiên Vũ"

Theo tiếng hô của Bạch Vệ mưa bắt đầu rơi ,những hạt mưa rơi xuống tiếp xúc với sinh cơ liền diệt đi sinh cơ chúng tiếp xúc

Tiếng la hét vang vọng trong trang viên của Bạch Gia,nhưng đám hắc y nhân giường như không chùn bước ngược lại càng đánh càng hăng tên thủ lĩnh cầm đầu quát lên: Mau lên tiếp cho ta, đôi phu phụ này chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi,ta không tin chúng còn có thể kiên trì"

Được lệnh đám hắc y nhân càng ngày càng xông lên nhiều hơn,Bạch Vệ và Nhược Tuyết cật lực chống đỡ,đúng như tên thủ lĩnh kia nói bọn họ giờ đây chỉ còn là đèn cạn dầu tắt,chống đã không bao lâu nữa,niềm hi vọng của họ bây giờ là những đứa con của họ đã chạy đi thật xa

"Lão bà à,ta sắp không trụ vững nữa rồi,chỉ có thể bầu bạn với nàng trên đường xuống Hoàng Tuyền rồi haha"

"Cũng không tệ,ta đây còn sợ cô độc đấy "

Hai người nhìn nhau cười ,nhìn nhau vào phút cuối,cả hai đã hiểu đối phương tính làm gì,chỉ khẽ gật đầu

Hai người lại quay lưng lại đối lưng vs nhau Bạch Vệ giơ kiếm lên không Nhược Tuyết bắt đầu cất khúc ca

Lần này mưa ngừng gió tạnh nhưng hàn khí và hơi thở tử vong dường nhu đang cận kề mỗi người ở trong trang viên này và...

" A a a a a a" tiếng hét thảm liên tục vang lên,vô vàn đóa tuyết lên mọc lên đâm xuyên qua tim của đám hắc y nhân ấy,từng tên từng tên một ngã xuống

Bên đối thủ tổn thương vô số nhưng đổi lại Bạch Vệ và Nhược Tuyết cx không thể tiếp tục đứng vững nữa, chiêu vừa rồi là chiêu tự sát của hai người họ,bây giờ một ngón tay họ còn không động được,chỉ còn bước chờ chết mà thôi

"Khá khen cho đôi cẩu phu phụ,vậy mà giết được nhiều người của ta như vậy,bây giờ các ngươi chết được rồi"

Tên thủ lĩnh nghiến răng vừa nói vừa tiến đến chỗ bọn họ

Phập

Trái tim của Bạch Vệ và Nhược Tuyết cứ thế bị moi ra ,hai cỗ thân thể với lồng ngực trống rỗng ngã xuống

Toàn bộ cảnh tượng đó ngoài tên thủ lĩnh còn sống ra thì còn một người nữa chứng kiến, sâu trong mật đạo nơi vách tường đôi mắt đỡ hoe đang nhìn chằm chằm vào hai cỗ thi thể không tim đang nằm lạnh lẽo trên đất ,cắn chặt môi đến bật máu ngăn không cho bản thân phát ra tiếng rên rỉ,bàn tay nhỏ bé siết chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt Bạch Vô Ưu tận mắt chứng kiến cái chết tàn nhẫn của phụ mẫu,hắn đã nhớ kĩ kẻ giết phụ mẫu mình ,đã nhớ kĩ hình ảnh phụ mẫu mình bị giết ra sao

"Bạch Vô Ưu ta xin thề,ta và ngươi không chết không thôi"

Bạch Vô Ưu đi ra khỏi thông đạo sau khi tên thủ lĩnh rời đi,đến quỳ bên cạnh thi thể phụ mẫu mình ,cầm đôi bàn tay lạnh ngắt của hai người

"Cha,nương,ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Nhược nhi và Vân nhi,hài nhi sẽ giúp hai người báo thù"

Bạch Vô Ưu đêm đó đã dùng cơ thể nhỏ bé của mình kéo thi thể của cha mẹ đi chôn cất,sau khi chôn cất xong dập đầu hành lễ rồi quay về nơi mà hai muội muội hắn đang lánh tạm

Bạn đang đọc Dạ Minh Vô Ưu sáng tác bởi MinhTuQuan

Truyện Dạ Minh Vô Ưu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhTuQuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.