Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1869 chữ

Nửa giờ sau, Giang Hiểu sưng mặt sưng mũi ngồi ở nơi hẻo lánh bên trong phòng huấn luyện.

Giang Hiểu nhìn cô bé vẫn có thần thái sáng láng, tư thế hiên ngang đang phân cao thấp cùng với quả cầu đấm bốc tốc độ, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Một Giác Tỉnh Giả đường đường chính chính, tố chất thân thể quả nhiên không phải là người bình thường có thể so sánh.

- Xóa Microblogging đi.

Hàn Giang Tuyết vẫn đang nện quả cầu đấm bốc, bàn tay đeo găng, người đổ mồ hôi đầm đìa, ngoại trừ trước ngực hơi bằng phẳng một chút, toàn bộ dáng người đều lộ ra vẻ cao gầy khỏe đẹp cân đối.

- Một câu trước hay là một câu sau?

Trong tay phải của Giang Hiểu tản ra tia sáng màu trắng, xoa khuôn mặt ứ đọng máu của của mình dò hỏi.

Động tác của Hàn Giang Tuyết hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Giang Hiểu, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:

- Chú mày cứ nói đi?

Giang Hiểu không quan trọng nhún vai:

- Ai biết được.

Hàn Giang Tuyết chỉ cảm thấy gân xanh trên trán hằn lên, hung tợn nhìn về phía Giang Hiểu, nói:

- Xem ra chú mày đã nghỉ ngơi đầy đủ.

- Đợi lát nữa.

Giang Hiểu vội vàng duỗi hai tay ra, ra vẻ ngăn lại, nói:

- Người khác là học từ cơ sở, nào có ai trực tiếp thực chiến luôn chứ?

- Ừm, cũng đúng.

Ngoài dự liệu, vậy mà Hàn Giang Tuyết nhẹ gật đầu, nói:

- Chị cũng đánh đủ rồi, vậy chúng ta liền từ cơ sở luyện lên đi.

Giang Hiểu:

- ? ? ?

Giang Hiểu cố nén xúc động muốn phát tác, chương trình học hai giờ rất nhanh đã kết thúc, lúc Giang Hiểu mở ra nội thị Tinh Đồ của mình, sau khi thấy được bên trên Cơ Sở Kỹ, đẳng cấp của tay không cách đấu đã tăng lên tới Lv. 2, oán giận trong lòng lập tức tiêu tán đi rất nhiều.

Sau khi chương trình học kết thúc, Giang Hiểu liền đi tắm rửa một cái, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn gương mặt ngây ngô trong tấm gương kia, trong lúc nhất thời liền hơi xúc động.

Gương mặt này, cái mũi là cái mũi, con mắt là con mắt, một tên nhóc quá thanh tú, kết quả lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Giang Hiểu vuốt vuốt cái đầu đinh tròn của mình, trong tay phải bốc lên một chùm ánh sáng màu trắng, lại Chúc Phúc cho mình một lần.

Hiện nay đẳng cấp Tinh Kỹ Chúc Phúc của hắn tương đối thấp, mặc dù có thể khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu, nhưng tựa hồ hiệu quả trị liệu cũng chẳng ra sao cả, hơn nữa hao phí Tinh Lực cũng tương đối ít.

Đương nhiên, chỉ bằng vào Tinh Lực cấp bậc Tinh Trần Kỳ thấp nhất của Giang Hiểu, mỏng manh như thế, cho dù là Chúc Phúc ở đẳng cấp thấp nhất, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn liên tục vận dụng 10 lần.

Liên tục sử dụng 9 lần tựa hồ đã là cực hạn.

Nhìn thằng nhóc "đẹp trai" sưng mặt sưng mũi trong gương, Giang Hiểu một lần nữa mở ra nội thị Tinh Đồ.

Nhân vật: Giang Hiểu.

1/ Tinh Đồ:

Bắc Đẩu Cửu Tinh, Tinh Trần Kỳ Lv. 2.

2/ Tinh Lực:

1, Chúc Phúc, phẩm chất Hoàng Đồng Lv. 1.

2, Mồi Nhử, phẩm chất Hoàng Đồng Lv. 1.

3/ Cơ Sở Kỹ:

1, Tay Không Cách Đấu, Phẩm chất Hoàng Đồng Lv. 2.

2, Tinh Lực Dồi Dào, Phẩm chất Hoàng Đồng Lv. 1.

4/ Điểm kỹ năng: 1.

Lại nói, điểm kỹ năng này đến cùng là làm như thế nào để lấy được?

Giang Hiểu dẹp sự nghi hoặc sang một bên, trong lòng cũng có một ít cảm giác thành tựu, tay không cách đấu rốt cục đã tăng một cấp nhỏ.

Bên trong hai giờ vừa rồi, Hàn Giang Tuyết chỉ mới đơn giản giảng giải một chút tư thế cách đấu cùng đặc điểm chiến đấu liên quan tới quyền pháp, thối pháp, kỹ thuật dùng khuỷu tay, đầu gối, vẫn còn chưa tiến hành huấn luyện cùng dạy bảo chuyên sâu, nhưng mà kỹ thuật tay không cách đấu của Giang Hiểu vẫn được tăng lên một cấp.

Khách quan mà nói, Giang Hiểu tự nhận đây là kết quả của việc học tập rất nghiêm túc của mình.

Xem ra, Cơ Sở Kỹ thông qua tự thân học tập cùng huấn luyện cũng có thể hữu hiệu tăng lên.

Đạt được tin tức này, Giang Hiểu thật sự là vui mừng quá đỗi.

Dù sao cho đến bây giờ hắn cũng không biết cái điểm kỹ năng đáng chết kia đến cùng là làm như thế nào mới kiếm được.

Giang Hiểu trở lại gian phòng của mình, cố gắng ngưng tụ Tinh Lực, thông qua Tinh Lực Chúc Phúc để làm dịu thương tích của mình, mặc dù máu ứ đọng trên người Giang Hiểu đang không ngừng khôi phục, nhưng mà tinh thần càng mỏi mệt, cuối cùng, hắn ngã xuống cái giường nhỏ của mình, nặng nề ngủ thiếp đi.

Giữa trưa,

Hàn Giang Tuyết làm xong đồ ăn một cước đạp cửa phòng Giang Hiểu ra.

Bình!

Giang Hiểu ngủ say căn bản không có bất kỳ phản ứng gì.

Hàn Giang Tuyết phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt mở cửa liền thấy bộ dáng mỏi mệt chìm vào giấc ngủ của Giang Hiểu, cô vội vàng nhích người, vươn cánh tay nắm lại chốt cửa.

Kịp thời dừng lại, phòng ngừa cửa phòng va chạm với vách tường phát ra tiếng vang hai lần.

Hàn Giang Tuyết cúi đầu nhìn bộ dáng ngủ say kia của Giang Hiểu, biểu lộ lạnh nhạt của cô cũng chầm chậm nhu hòa lại, rốt cục cũng có một lần, hắn không phải là đi ra ngoài phá phách, sau đó về nhà chìm vào giấc ngủ.

Hắn rốt cục đã hiểu chuyện, Hàn Giang Tuyết quay đầu nhìn về phía phòng huấn luyện, cũng chính là nơi đã từng là phòng ngủ của cha mẹ, giống như là có thể xuyên thấu qua vách tường nhìn thấy bức ảnh cưới treo ở trong đó.

Im lặng thật lâu, Hàn Giang Tuyết nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay người trở về phòng ngủ của mình.

Đã Giang Hiểu không ăn, cô cũng không có hứng ăn.

Ngưng tụ, tu luyện Tinh Lực hoàn toàn có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể, nhưng mỏi mệt trên tinh thần thì vẫn là từ giấc ngủ bình thường đến bổ sung mới càng thêm hữu hiệu, như thế mới có thể để cho đại não nghỉ ngơi.

Mặc dù Hàn Giang Tuyết luôn có dáng vẻ không dính khói lửa trần gian, nhưng mà trên bản chất, cô là một người hiện đại, không có gì khác biệt so với những cô bé cùng tuổi khác, trước khi ngủ trưa chơi điện thoại một lát, xem tin tức có quan hệ với thành phố Giang Tân trong chốc lát.

Đại sự trong mấy ngày nay, tựa hồ chính là năng lượng ba động rạng sáng hôm nay xuất hiện ở bắc ngoại ô thành phố Giang Tân, hiện trường đã bị phong tỏa, đoán chừng nơi đó đã mở ra cửa truyền tống tới dị thứ nguyên rồi.

Hàn Giang Tuyết lướt Microblogging trong chốc lát, suy nghĩ một chút, viết một dòng trạng thái, ghi chép cuộc sống của mình một chút.

Thoa Lạp Ông:

"Hắn rốt cục đã có một chút cải biến, ta thật cao hứng. Ngày 21tháng 8 năm 2015."

Post Microblogging này, ngay thẳng đáng sợ.

Hàn Giang Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, nhấn mở phần đặc biệt chú ý của mình—— Giang Tiểu Bì Bì Bất Bì.

Phía trên vẫn như cũ chỉ có một post.

Ban đêm thật tịch mịch nhàm chán, rất muốn ra ngoài đi chơi, lại nhịn thêm mười phút, không nhịn được thì. . .

PS: Thích Tiểu Giang Tuyết ngày thứ 1.

Hàn Giang Tuyết tới tới lui lui nhìn nội dung "PS" nhiều lần, biểu lộ ra vẻ suy nghĩ, từng đợt biến hóa, cũng không biết là đang vui vẻ hay là nổi nóng.

Cậu cũng dám thích chị?

Vì sao cậu lại thích chị?

. . .

Cậu cũng dám gọi chị là Tiểu Giang Tuyết?

Cậu. . .

Hả? Có comment mới?

Hàn Giang Tuyết nhấn mở tin tức của mình, ở bên trong Microblogging vừa mới đưa lên, đã có tin tức liên tiếp bình luận.

Hồng Viêm: Hắn là ai?

Hồng Viêm: Xảy ra chuyện gì?

Hồng Viêm: Vì sao em lại cao hứng?

Hồng Viêm: Em không yêu tôi.

Hồng Viêm: Có phải là em ở bên ngoài có người khác rồi hay không?

Hồng Viêm: Là em nhẹ nhàng, hay là tôi không cầm được đao?

Hồng Viêm: A, phụ nữ, tên của em là vô tình.

Hàn Giang Tuyết lộ ra vẻ ghét bỏ nhìn bình luận liên tiếp kia, trực tiếp trả lời một chữ: "Cút".

Hồng Viêm: Đến cùng thì hắn là ai?

Hàn Giang Tuyết dứt khoát ném điện thoại di động sang một bên, nghĩ đi nghĩ lại, cầm điện thoại lên, dưới vẻ ngoài băng lãnh, trong lòng tựa hồ cũng có một con tiểu ác ma, sẽ hiện ra vào lúc đối mặt với người đặc biệt.

Cho nên Hàn Giang Tuyết cố ý lại post lên một bài Microblogging nữa.

Thoa Lạp Ông: Thích hắn ngày thứ 1.

. . .

Hồng Viêm: CMN có phải là em đang giận tôi hay không?

Hồng Viêm: Có phải là em cố ý hay không?

Hồng Viêm: Nghe máy!

Hồng Viêm: Trả lời tin tức cho tôi! Nghe! Lại treo thì tôi sẽ tức giận!

Bôn Bào Ngũ Hoa Nhục: Bắt kịp trực tiếp! Hiện trường chia tay cỡ lớn, học tỷ anh yêu em!

Hồng Viêm: Cô! Nhận! Điện! Thoại! Cho! Tôi!

Heo Toàn Thế Giới: Hàng phía trước đã ăn qua, a a!

Giang Tiểu Bì Bì Bất Bì: @ Hồng Viêm: chị ấy đã ngủ.

. . .

Động tác của Hàn Giang Tuyết đột nhiên dừng lại, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó rất kỳ quái?

Giang Tiểu Bì Bì Bất Bì?

Thằng ranh này vờ ngủ?

Hàn Giang Tuyết lập tức bò lên.

Mà lúc này Giang Hiểu đang nhìn vào bình luận trong điện thoại di động, Hồng Viêm vậy mà trực tiếp trả lời mình rồi?

Hồng Viêm: Ặc, thì ra là em à, hai đứa đang đùa chị hả? Dọa chị mày nhảy một cái.

Vậy mà tự xưng là chị?

Hồng Viêm này là một cô nàng?

Ai da, khó lường nha. . .

Cùng lúc đó, "Bình" một tiếng, cửa phòng bị một cước đạp ra, tiếp theo là một giọng nói tràn đầy tức giận:

- Giang Tiểu Bì!!!

Bạn đang đọc Cửu Tinh Độc Nãi (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhLâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.