Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quãng Đời Còn Lại

Phiên bản Dịch · 1935 chữ

Binh sĩ Bì tiên sinh đã chờ xuất phát, ba người dưới sự dẫn đầu của binh sĩ, tiến vào trong phòng thay quần áo, thay đổi y phục tác chiến.

Căn phòng này đã từng là cơ quan hoạt động, hiện tại bị đổi thành phòng thay quần áo cỡ lớn, ngược lại khiến cho Giang Hiểu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hơn nữa nơi này cũng cải tạo ra dáng, từng dãy tủ quần áo xếp hàng chỉnh tề.

Giang Hiểu cầm thẻ số, tìm kiếm dãy số tủ quần áo của mình, luôn có một loại cảm giác tiến vào trung tâm tắm rửa.

Cũng không biết hôm nay cái ao này có nóng hay không. . .

Những năm này, bởi vì hoàn cảnh trên Địa Cầu không ngừng ác liệt, khí hậu có chút dị thường, cho dù là ở tỉnh Bắc Giang trên Hoa Nam, vào lúc cuối hè vẫn vô cùng nóng bức.

Nhưng mà Giang Hiểu không thể không mặc trang phục huấn luyện mùa đông thật dày của binh sĩ vào, dù sao thì hắn cũng sắp đi vào Tuyết Nguyên.

Giang Hiểu cõng một cái ba lô hành quân ngụy trang màu trắng cỡ lớn, bên trong chứa nước và túi ngủ, trên người mặc một bộ quân phục ngụy trang màu trắng thật dày, dẫn đầu đi ra, vừa vặn nhìn thấy binh sĩ Bì tiên sinh đang canh giữ ở cổng, cái eo thẳng tắp, nhìn không chớp mắt.

- Bì tiên sinh? Bì ca? Ây. . . hay tôi gọi anh là Cừu ca đi?

Giang Hiểu tiến đến bên cạnh binh sĩ kia, bộ dáng dò hỏi.

Bì Khả Cừu gật đầu một cái coi như chấp nhận.

- Có gì cần chú ý không? Cần tôi sớm chuẩn bị sẵn sàng không?

Giang Hiểu cùng Bì Khả Cừu sóng vai đứng thẳng, hắn cao gần một mét tám, lại chỉ có thể đứng ngang lồng ngực của binh sĩ kia.

Binh sĩ lưng hùm vai gấu kia ít cũng phải cao hơn hai mét đi? Một tráng hán cao lớn vạm vỡ như vậy, lại có một cái tên quái dị như thế, đúng thật là quá dị.

- Bảo trì trận hình đội ngũ, vĩnh viễn đi theo bên cạnh Giang nữ sĩ, bảo trì ở vị trí giữa đội ngũ, Hạ nữ sĩ và Giang nữ sĩ đều là thợ săn có kinh nghiệm phong phú, dưới tình huống bình thường, cậu sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Mặc dù khuôn mặt của Bì Khả Cừu lạnh lùng, nhưng thái độ rất tốt.

- Vị trí của tôi là ở chính giữa đội ngũ à?

Giang Hiểu có phần chấp nhận nhẹ gật đầu.

- Cố chủ không cho tôi bất cứ mục tiêu nhiệm vụ nào, lần hành động này hẳn chỉ là mang cậu đi hiểu rõ thế giới phía sau cổng không gian này thôi, cậu không cần lo lắng vấn đề an toàn, chúng ta hẳn sẽ không tiến vào chỗ sâu trong Tuyết Nguyên.

Bì Khả Cừu đáp lại nói.

Cố chủ?

Hạ Nghiên là cố chủ của y?

Điểm không gian dị thứ nguyên này là do nhà nước khống chế, đồng thời cũng mở ra đối với bên ngoài?

Đây là một hạng mục thu phí?

Ai da, khó lường nha, câu cách ngôn kia của Hoa Nam nói hay lắm, nghèo văn giàu võ.

Đúng lúc này, cửa hành lang đối diện rộng mở, hai cô gái có phong cách khác nhau đi ra, nhưng đều xinh đẹp mê người.

Hạ Nghiên mặc trang phục ngụy trang, không khác biệt với trang phục trên người Giang Hiểu, cô vốn thân cao chân dài, ở phía dưới một thân quân trang, càng lộ ra tư thế hiên ngang, khí khái anh hùng hừng hực.

Mà Hàn Giang Tuyết lại mặc áo lông màu trắng thật dày, mang theo mũ bông vải màu trắng cùng kính trượt tuyết màu xanh đậm, bộ dáng một người yêu thích trượt tuyết.

- Ầy.

Hàn Giang Tuyết thuận tay ném tới cặp kính trượt tuyết màu xanh đậm, ra hiệu cho Giang Hiểu đeo lên.

Mà ánh mắt của Giang Hiểu giống như đã ngừng lại trên người Hạ Nghiên, xác thực mà nói chính là chuôi đao thật dài lộ ra trên ngoài bờ vai Hạ Nghiên.

- Ha ha, đừng nhìn nữa.

Hạ Nghiên đi tới, đưa tay vỗ vỗ đầu Giang Hiểu.

- Đừng nhìn chị mắt không chớp như vậy, nếu cậu yêu chị, chị cậu sẽ ăn dấm đấy.

Nói xong, Hạ Nghiên một ngựa đi đầu, sải bước đi thẳng về phía trước.

Lúc này Giang Hiểu mới thấy rõ ràng vũ khí sau lưng Hạ Nghiên.

Đó là một cây đao!

Một thanh đại đao!

Lớn đến mức nào? Hạ Nghiên cao chừng 178cm, mà thanh đại đao kia đeo nghiêng ở sau lưng cô, thế mà bộ phận lưỡi đao đã sắp chạm xuống mặt đất.

Còn chưa đề cập tới chuôi đao thật dài phía trên bả vai cô.

Đây là vũ khí gì?

Thân đao này tối thiểu cũng dài cỡ 150 centimet, rộng chừng 40 centimet. Chuôi đao ít phải có 50 centimet.

Sống đao nặng nề, lưỡi đao thật dài lóe ra hàn mang lạnh thấu xương, vô cùng sắc bén,

Mặc dù Giang Hiểu còn chưa nhìn thấy hiệu quả thực tế như thế nào, nhưng đại đao bá đạo như vậy, người ta vừa mới nhìn tới một cái liền có thể cảm nhận được uy lực nặng nề.

Hàn Giang Tuyết đẩy Giang Hiểu đang sững sờ, vừa đẩy hắn đi về phía trước, vừa dặn dò:

- Chúng ta có thể sẽ đụng phải đoàn đội đi săn khác, không nên phát sinh xung đột với bất kỳ ai, toàn bộ hành trình đi theo xung quanh chị, không được sính anh hùng, em chỉ là một học đồ vừa mới nhập môn.

- Hiểu rồi. . . một lần tiến đến cần rất nhiều tiền ư?

Giang Hiểu nhỏ giọng dò hỏi.

Thân thể của Hàn Giang Tuyết khẽ run lên, thật lâu, mới đáp lại:

- Thân phận của chúng ta không cần tiền.

Giang Hiểu:

- Vì sao?

- Cha mẹ của chúng ta dùng mạng đổi lấy.

Giọng Hàn Giang Tuyết giống như là nhân loại đã không có tình cảm, lúc nói ra câu nói này, càng giống như là giọng nói của một người máy.

Giang Hiểu há to miệng, chưa hề nghĩ đến phúc lợi của mình trước người khác một bước là do cha mẹ chưa từng gặp mặt kia lưu lại.

- Nếu có một ngày, em thật sự có tư cách gia nhập vào một đoàn đội ưu tú, em có thể mang theo đoàn đội của mình đi tới thế giới dị thứ nguyên mà cha mẹ mất tích nhìn xem.

Bước chân của Hàn Giang Tuyết dừng lại, nhìn về không gian cuối hành lang lúc sáng lúc tối, trùng điệp giao thoa ở phía trước kia, nói khẽ:

- Cũng coi như là một loại bàn giao đối với bọn họ, chị nghĩ, bọn họ sẽ rất vui vẻ.

Giang Hiểu cũng nhìn về phía hành lang băng thiên tuyết địa phía trước, cảm thụ được nhiệt độ đột ngột hạ xuống, vội vàng dò hỏi:

- Không gian dị thứ nguyên mà bọn họ mất tích ở đâu? Tên gọi là gì?

Hàn Giang Tuyết quay đầu, yên lặng nhìn Giang Hiểu, nói:

- Chờ ngày em chiến thắng chị, chị sẽ nói cho em biết.

Giang Hiểu hơi có vẻ bất mãn nói:

- Em là phụ trợ.

Hàn Giang Tuyết cực kì nghiêm túc nhìn Giang Hiểu, từng chữ từng câu nói ra:

- Em là một chiến sĩ có được năng lực phụ trợ.

Ai da, khó lường nha.

Tiểu tỷ tỷ, lời nói nghiêm nghị như vậy, thấu triệt như thế, thật sự được không?

Tiếng Hàn Giang Tuyết phát ra, quay người chui vào bên trong tầng tầng không gian trùng điệp kia.

Tâm tình của Giang Hiểu hơi có chút phức tạp, hắn thật sự là muốn ở bên trong thế giới thần kỳ này xông ra một phen thành tựu.

Hiện nay được cha mẹ chưa từng gặp mặt kia chiếu cố như thế, như vậy trên người liền có thêm một phần trách nhiệm, cũng không có gì đáng trách.

Giang Hiểu nhìn không gian trùng điệp lúc sáng lúc tối, tản ra ánh sáng u bạch trước mắt, cất bước đi vào.

Hô. . .

Gió lạnh cắt da, rét tận xương tủy, trên người còn tốt một chút, nhưng gió lạnh này thổi ở trên mặt, giống như một thanh đao nhỏ lướt qua vậy.

Con mắt của Giang Hiểu giấu ở phía sau kính trượt tuyết chậm rãi trừng lớn, nhìn tỉ mỉ ra xung quanh.

Thế giới này hiện lên màu u ám, trên bầu trời không có mặt trời, nhưng mà độ sáng lại đầy đủ.

Nơi này không có trăng sáng, nhưng lại có một mảnh tinh hà mênh mông, dày đặc sao trời, treo ở trên bầu trời vô cùng tráng lệ, sáng chói, tràn đầy khí tức như mộng ảo.

Phần cuối bầu trời lóe ra đủ loại màu sắc lộng lẫy, thứ này khiến Giang Hiểu liên tưởng đến hiện tượng cực quang.

Ở bên trong thế giới hơi có vẻ mờ tối này, ngoại trừ bầu trời hiện lên màu u ám rực rỡ kia, chính là tuyết trắng mênh mông vô bờ.

Gió lạnh gào thét, mưa tuyết rất lớn, tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng thành vấn đề.

Phía trước, thân ảnh cao gầy kia hướng mọi người khoát tay áo, ra hiệu mọi người đuổi theo.

Ở phía dưới đêm tối tỏa ra ánh sáng lung linh kia, thân ảnh cao gầy nọ vác đại đao nặng nề, một bước một dấu chân, trầm ổn đi thẳng về phía trước.

Giang Hiểu thử nghiệm bước chân, trong đống tuyết lưu lại dấu chân hoặc sâu hoặc cạn.

Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, đừng nói là thu hoạch Tinh Châu, ngay cả sinh tồn như thế nào cũng là vấn đề.

Trăm nghe quả nhiên không bằng thấy một lần, nơi này chỉ sản sinh ra quái vật không gian dị thứ nguyên có phẩm chất kém cỏi nhất, thế nhưng trình độ hoàn cảnh ác liệt này đã vượt ra khỏi phạm trù tưởng tượng của Giang Hiểu.

Thế giới này, xa xa không phải đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Đột nhiên, thân ảnh màu trắng bên cạnh duỗi ra một tay, đỡ cánh tay Giang Hiểu.

Trong đêm tối hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có âm thanh gió lạnh gào thét như quỷ khóc sói tru.

Giang Hiểu nhìn sang phía bên trái, thấy được Hàn Giang Tuyết mặt không thay đổi, lại không nhìn thấy con mắt phía dưới kính bảo hộ màu lam kia.

Hắn chỉ cảm giác thấy cánh tay của cô bé đang vịn mình càng dùng sức, bộ pháp vững vàng, giẫm lên tuyết đọng thật dày, không có qua mắt cá chân, dẫn theo hắn một đường đi về phía trước.

Đây mới là ngày thứ tư Giang Hiểu đi vào thế giới này.

Đây chỉ vẻn vẹn là một động tác nâng đỡ đơn giản của Hàn Giang Tuyết.

Nhưng mà Giang Hiểu đã biết rõ,

Sau này,

Quãng đời còn lại,

Hắn phải đối đãi với người bên cạnh này như thế nào.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Độc Nãi (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhLâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.