Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Bông Hoa Sáng

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Chương 70: Một Bông Hoa

Sớm hôm đó, Alex sau khi thu dọn xong thì trời đã sáng, hắn cũng không ở lại lâu liền nhanh chóng rời đi. Alex cùng Đen núp trong một hang động, nhìn thoáng qua thì nó đã lâu không có ai sử dụng, cỏ cây, rông rêu mọc um tùm trên các phiến đá. Nơi đây thật tối tăm một khoảng, sự ẩm mốc bốc lên, ngửi thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Đen lúc này khi bước vào trong hang liền lăn đùng ra ngủ, nó có vẻ mệt và đang tiêu hóa phần huyết tinh mình vừa uống khi nãy.

Alex thì ngược lại, hắn bước chân ra ngoài hít không khí trong lành buổi sớm. Trời đẹp như này mà không ra ngoài du lịch thì đúng là phí ah.

Thế là Alex trang trí lại một chút cho cái hang, sao cho nó trông sạch sẽ dễ bị quái thú nhận ra nhất rồi mới vác Kiếm ra ngoài. Hắn bước trên một con đường gồ ghề đầy lá khô và rễ cây chen chút, xuyên qua từng phiến lá, những tia sáng ấm áp khẽ bươn mình luồn qua các kẻ lá chíu rọi từng quảng nắng vàng đầy rung động. Những con bướm đầy màu sắc bay bay trên những bụi hoa cỏ.

Không khí trong lành và thoan thoái, Alex cảm thấy hôm nay nên nghỉ ngơi một chút, hắn đến bên một kênh rạch nhỏ, từng lớp nước phản lại vào mắt hắn những tia sáng chiu chít, những chiếc lá thu ố vàng rơi xuống trôi nhẹ trên mặt nước trong veo, róc rách từng tiếng chảy.

Dòng nước này thật trong xanh, mát mẻ và đầy quyển rủ, Alex không thể không vươn ra cái đôi bàn tay của mình, hắn nhẹ nhàng đặt đôi tay xuống dòng nước mát lạnh đang chảy, sau đó áp mặt nâng lên một chút nước quẹt qua gương mặt hơi nhem nhuốc của mình, tức khắc hắn cảm nhận được sự mát mẻ diệu kỳ, cái thân thể này như được cội rửa vậy. Tâm trạng hắn cũng thoải mái lên nhiều.

Lúc này hắn ngước mặt nhìn về phía đối diện, bất ngờ hắn phát hiện phía bên kia kênh rạch nhỏ, một gò đất cao khoảng một 1m, áp quanh nó là ba bức tường đá gồ ghề cao vút lên trên chỉ có nó là chũn xuống một khối đất mà thôi. Nhưng chỉ có vậy thì không có gì đáng nói, hắn còn nhìn thấy một bông hoa, một bông hoa vàng cam mọc ngay trên một đống đất đá, nó đang không ngừng tỏa ra nguồn ánh nắng ấm áp của mình ra khắp xung quanh. Một bông hoa đầy xinh đẹp, sáng và lộng lẫy dưới nắng mặt trời.

Thân thể Alex như không tự chủ từ từ đứng lên. Tách… Đôi chân hắn dẫm xuống dòng nước, từng bước từng như kẻ vô tri đến bên đóa hoa kia, đôi mắt hắn nhìn như người bị mê hoặc. Khi hắn bước đến bên bông hoa, cái cảm giác thoan thoái, hạnh phúc càng lúc càng mãnh liệt, hắn có cảm giác như bản thân sắp không khống chế nổi chính mình, bông hoa đó đẹp đến mức mà ngay cả hắn cũng muốn ra sức chiếm đoạt.

Hắn đưa đôi tay gân guốc của của mình đến ý định sờ nhẹ lên cánh hoa của nó nhưng bất giác, đôi tay hắn chợt dừng lại rồi khẽ buông xuống, một bông hoa đẹp như vậy Alex thật sự là không nỡ chạm vào càng không thể hái nó, nó cứ như vậy đó một mình chồi lên giữ đống đất đá cằn cỗi, phải mạnh mẽ thế nào thì nó mới có thể nở ra một bông hoa xinh đẹp lại còn biết tỏa nắng như vậy?

Alex lấy ra trong người một chiếc điện thoại rồi chụp lại khoảng khắc này, một bông hoa vàng cam tỏa ra những tia sáng đầy ấm áp, tựa như mặt trời nhỏ mọc giữa chốn bồng lai.

Đôi môi hắn cười lên rạng rỡ, cái lưng xoay nhẹ rồi bước đi. Hắn dù không có được bông hoa kia nhưng cái cảm giác khi ta từ bỏ nhưng lại cảm thấy hạnh phúc là một thứ cảm giác rất hiếm hoi và trân quý, nó sẽ là thứ cảm giác mà mỗi khi nghĩ lại ta sẽ không bao giờ nhòa đi.

Vào cái khoảng khắc Alex quay lưng bước đi, chiếc bông hoa kia phát ra những tia nắng yếu ớt rồi tàn phai. Alex đâu hay biết, để nở ra một đóa hoa như vậy, nó đã phải gồng mình sống xót trên một mãnh đất đất cẵn cỗi, nó không chọn được nơi mình sinh ra nhưng nó chọn được cuộc sống của mình, trải qua chục năm để tích lũy dinh dưỡng, nó chỉ là chờ cho khoảnh khắc này mà thôi, khoảng khắc để nó bung mình tỏa sáng, để cho người qua đường có thể ghé lại ánh mắt của mình, dù biết sau lần đó nó có thể sẽ chết nhưng mục đích sống của nó chỉ có vậy mà thôi, khoảnh khắc ấy rất ngắn ngủi, vỏn vẹn chưa được một phút.

Thế nhưng có một câu nói rất hay: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt. Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”.(Giục giã-Xuân Diệu). Con người chúng ta cũng như vậy, không thể chọn nơi mình sinh ra hay ai sẽ sinh ra mình, nhưng chúng ta chọn được cuộc sống cho bản thân mình là tốt hay xấu, chỉ là có điều mấy can đảm để thay đổi mà thôi. Lại tiếp thêm một câu ‘anh hùng thường hay chết sớm’, câu nói này thật đúng nhưng dù khi ấy chúng ta chết rồi thì ánh sáng nơi ta vẫn sẽ khiến cho những người trông thấy suốt đời khó quên, thậm chí nó còn ươm mầm cho những mặt trời mới. Trong chúng ta có ai là không sợ chết và cũng có mấy ai dám đứng ra để làm một người hùng?

….……

Alex bước chân vào trong hang động, lúc này Đen đã hoàn thành việc hấp thụ, khi thấy Alex bước vào, nó liền ba chân bốn cẳng chạy đến, phe phẩy cái đuôi cùng khuôn mặt tươi cười như đã đợi chờ từ lâu. Alex cũng khẽ xoa xoa đầu nó vài cái rồi lại bước đến bên một phiến đá, đặt mình ngồi xuống.

Lần này hắn nhất định tấn thăng chiến sĩ cấp. Từ lúc nãy khi ngắm nhìn bông hoa kia trong cơ thể hắn bỗng dâng lên một nguồn năng lượng tưởng chừng như bất tận, đó là dấu hiệu cho thấy khao khát tiến hóa trong hắn đang bừng lên mạnh mẽ. Đôi khi những thứ tưởng chừng đơn giản nhưng lại có một tác động rất lớn đối với tâm tính của chúng ta.

Hắn vận mạch ngồi xuống bắt đầu tiếp nhận trạng thái tu luyện, đây là lần thứ hai hắn tu luyện kiểu này, ngồi đây và hấp thụ nguyên năng trong bầu khí quyển. Alex đã cảm nhận được rất nhanh những hạt sáng li ti bay bay khắp mọi nơi đang không ngừng hội tụ về phía hắn.

Những đốm sáng xuyên qua da thịt hòa lẫn vào máu, chúng theo mạch máu chảy ngược về tim, ta có thể nhìn thấy rất rõ quá trình này đang chuyển biến mạnh mẽ, những hạt sáng như lũ kéo về không ngừng dung nhập vào cơ thể Alex theo các mạch chảy dần hội thành một vòng xoáy giữa lồng ngực.

Vòng xoáy ấy theo thời gian mỗi lúc mỗi biến lớn rồi chợt… nó ngừng lại, những đốm sáng bên ngoài kia cũng ngưng chảy về đây. Mạch xoáy cứ xoáy đều xoáy đều cho đến khi nó hội lại thành một khối cầu tỏa sáng. Chỉ tồn tại một giây ngắn ngủi rồi khối cầu kia lại lập tức phả ra thành các giọt sáng, nó xoáy ngược lại mang những dòng sáng theo các mạch máu truyền khắp mọi nơi trong từng tế bào.

Bên ngoài cơ thể, Alex cũng hiện ra rõ ràng các mạch máu đang sáng bừng, các tia sáng nhỏ chen giữa các tế bào. Các khối cơ bắp của Alex bắt đầu nở ra trông thấy, từ phía sau lưng một vòng sáng với các đường vân kỳ lạ lại lần nữa hiện ra, các đường vân nhanh chóng lan ra mọi mặt trên chiếc vòng và bao phủ nó.

Tấn Cấp!!! Đôi mắt Alex trừng lên mạnh bạo, nội tâm điên cuồng gào thét. Vòng sáng sau lưng hắn cũng nhanh chóng biến hóa mạnh mẽ. Vòng sáng từ một hình tròn biến thành thành hai hình tròn nằm đối diện nhau. Khoảng khắc cuối cùng hắn nhìn thấy một con slime mọc ra trên đầu một sợi đốm sáng.

Theo thời gian trôi qua, khoảng hơn ba tiếng mọi thứ dần bình lặng xuống, cơ thể Alex đã trở về trạng thái ban đầu, cái vòng sáng phía sau lưng hắn cũng đã hoàn toàn biến mất. Thân thể khẽ động, hắn nâng mình đứng dậy với một đôi mắt đã mười phần sắc lạnh. Nhìn mặt hắn thì vẫn lạnh lùng chẳng khác gì lúc đầu nhưng trong lòng hắn thì đã vô cùng bùng nổ. Hắn cuối cùng cũng đã thành công, thành công thăng lên chiến úy cấp.

Rất nhanh Alex liền thử xem năng lực của chiến úy cấp là như thế nào. Hắn nâng tay đấm lên một bức tường đá một phát. Rầm!!… Hô Hô Hô. Cái động rung chuyển mạnh mẽ, đất cát phía trên trạt xuống như rạ. Rất may là không có sập động ah, lúc này hắn mới nhìn lên tấm đá mà mình vừa đấm ra một quyền khi nãy.

Một phát in sâu vào trong khoảng 4cm, xung quanh chỗ ấy tách ra thành nhiều vết nứt lan ra khắp mặt đá. Cái này sức mạnh cũng khủng bố quá ah, hắn mới chỉ dùng có bốn phần sức mạnh đã gây ra kinh động lớn như vậy, thử hỏi nếu là toàn bộ, cái động này sập cũng là có khả năng ah.

Tiếp đến là kỹ năng mới, cứ mỗi lần thăng lên một cấp lớn chắc chắn sẽ nhận được một kỹ năng. Alex thử vận siêu năng lực của mình, bất ngờ lúc này đôi bàn tay của hắn bỗng hóa thành loại vật chất xanh lam quen thuộc, đây chính là slime.

Kỹ năng: Đôi tay slime.

Kỹ năng này cho hắn biến đôi bàn tay của mình thành vật chất nhờn, nhưng nó không thể tách khỏi cơ thể chính, ngoài ra Alex vẫn có thể sử dụng các kỹ năng như hóa hình lên đôi bàn tay này. Nghĩ đến đây hắn liền thử một cái xem sao.

Hóa Hình…

Bàn tay trái của hắn nhanh chóng hóa thành một thanh kiếm thoạt trông cũng rất ngầu. Sau đợt thăng lên chiến sĩ cấp, mọi kỹ năng của hắn cơ bản cũng đều đã nâng lên một bậc, hắn thử quẹt quẹt vài cái thì phát hiện độ cứng của thanh kiếm slime này ít nhất cũng phải ngang với sắt ah. Thế này thì thật sự quá sức tuyệt vời, nếu mà thăng lên nữa thì biết đâu lại cứng như kim cương hay uranium thì khỏi nói luôn. Alex lại thử hóa lỏng đôi bàn tay của mình rồi kéo dài nó ra, tối đa chỉ được 1m, nếu mà hóa được luôn cả cánh tay thì ít cũng chục mét trở lên, đến lúc đó thì thật có mà chống tay đi còn nhanh hơn.

Khả năng triệu cầu cũng đã tăng mạnh về số lượng từ khoảng 300 cầu lên hơn 500 cầu, khoảng cách cũng xa hơn. Ngoài ra Alex còn phát hiện, trong đống slime của hắn có một khối cầu sáng hoắc, hắn cũng không biết lý do sao nó lại xuất hiện ở đây, ngoài việc thắp sáng cũng chẳng biết nó dùng để làm gì. Thôi tạm gác lại một bên, hắn đã hoàn thành mục đích, cũng đến lúc nên về nhà rồi.

Bạn đang đọc Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị (Sáng Tác) sáng tác bởi NắmSáng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NắmSáng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.