Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Thoáng Đã Bán Hết

Tiểu thuyết gốc · 2514 chữ

Lí Ninh lại tiếp tục gọi mời mua hàng:

" Mua đi, mua đi...rau ngon và rẻ đây."

" Thúc Thúc, mua chút rau đi chỉ chín đồng một mớ thôi ."

" Rau tươi đây , không mua thì phí... À , vị tỉ tỉ xinh đẹp này , ăn rau cải da sẽ rất đẹp , ngươi mua thử đi."

"..."

Đinh Hương ngồi cạnh nhìn thiếu gia nhà mình từ một công tử bột được mẹ nuông chiều , hôm nay trở thành một gã buôn miệng mồm bôi mỡ . Nàng cảm thấy thiếu gia nàng như biến thành một con người khác.

Hai mắt nàng không hiểu sao nhìn hắn có phần si mê, nụ cười như gió xuân được nàng kín đáo che đi.

Lý Ninh dĩ nhiên không biết cô nàng phía sau đang đánh giá mình. Hắn gọi mời mua nhiều mà người ta chỉ tò mò ngang qua xem mà không mua. Cổ họng hắn đã hơi khạn, bỗng nhiên hắn quay lại kéo tay Đinh Hương.

" Thiếu gia , ngươi đang làm cái gì vậy ?"

Bị Lí Ninh kéo tay , Đinh Hương lập tức hỏi.

" Cô còn hỏi nữa , mau đứng dậy cùng hô , một mình bổn thiếu hô đến khàn tiếng luôn rồi ."

Lí Ninh không khách khí trả lời.

" Cùng hô? "

Đinh Hương nghe vậy, chỉ vẻn vẹn hỏi lại.

" Đúng rồi , cô chỉ cần hô theo bổn thiếu là được . Người mua đa số toàn là phụ nữ có cô tham gia sẽ hợp hơn."

Lí Ninh đáp lại nghi vấn của nàng. Không thể không nói , hắn có một cái nhìn bao quát , người mua rau hầu hết đều là phụ nữ. Hắn vẫn có thể bán được nhưng đàn bà con gái nói chuyện với nhau tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với cánh đàn ông.

Đinh Hương gật đầu khen phải, Lí Ninh thấy vậy thì bảo nàng :

" Nào , hô cùng ta ..."

" Rau cải tươi đây, mua đi , mua đi ... Rau vừa rẻ lại còn rất ngon."

" Giá bán chỉ chín đồng thôi , vừa bán vừa cho , mua đi."

"..."

Lí Ninh hô to, Đinh Hương cũng hô theo. Lúc đầu nàng hơi rụt rè nhưng một lát thì nàng cũng bỏ cái vẻ hiền lành đó đằng sau . Nàng hô rất nhiệt tình thậm chí giọng nàng còn lớn hơn cả giọng Lí Ninh.

Quả nhiên , hai người đã làm cả một khu chợ chú ý , rõ ràng sự quan tâm của họ còn lớn hơn ban nãy Lí Ninh một mình gọi mời rất nhiều. Đây cũng chỉ là một hàng rau củ nhưng lại khiến cho nhiều người không nhịn nổi tò mò chạy đến xem. Dần dần đã có người hỏi mua hàng rau bọn hắn, rồi từng tốp kéo đến hỏi mua. Cả Lí Ninh và Đinh Hương chân tay đều không có lúc nghỉ , liên tục gói ghém rau củ giao cho khách.

Thoáng chốc , hàng rau của hai người đã bán được gần hết, chỉ còn mấy mớ rau muống hơi già chưa ai hỏi mua. Trong lúc bán cho khách , Lí Ninh còn khéo léo bán thêm cho họ chút phụ gia. Ví dụ người mua rau cải hắn sẽ bán cho họ gừng để nấu , người mua rau muống thì bán thêm củ tỏi. Vừa kiếm thêm tiền lại còn giúp những người này đỡ phải chạy qua hàng khác mua. Thấy Lí Ninh nhanh nhẹn , Đinh Hương lễ phép . Họ cũng rất có hảo cảm luôn miệng khen đôi vợ chồng đáng yêu, đằm thắm.

Đối với những lời này, Lí Ninh cũng không quan tâm. Mục đích của mình là buôn bán , họ nghĩ sao mặc họ ,cốt là họ thấy vui. Còn Đinh Hương chỉ e thẹn , đỏ mặt . Nàng cũng không phản biện mấy người đó.

" Đinh Hương tỉ tỉ, cô ngồi đây đợi ta một chút ."

Nhìn đông nhìn tây một vòng , Lí Ninh quay sang nói.

" Thiếu gia , ngươi định đi đâu?"

Đinh Hương kì quái hỏi. Lí Ninh bước sang bên đường bên, hắn quay mặt trả lời:

" Cô cứ chờ đi , lát nữa cô sẽ biết ." Nói rồi Lí Ninh đi khuất. Đinh Hương nhìn theo hắn, miệng nàng khẽ hứ . Thầm nhủ, thiếu gia định bày trò gì không biết.

Một lúc sau đã thâý từ xa thấp thoáng bóng dáng Lí Ninh, hắn đang bê một cái khay bên trên đặt hai cái tô bốc khói nghi ngút.

" Thiếu gia, đây là gì vậy ?" Thấy hắn tiến lại gần mình, Đinh Hương ngạc nhiên hỏi.

" Phở , không thấy sao ? đói rồi ăn một chút đi." Lí Ninh đặt hai tô phở xuống bàn trước mặt Đinh Hương. Hắn cảm thấy hơi đói nên liền sang hàng bên mua hai bát phở.

Đinh Hương không nói gì , nàng dường như đang trầm ngâm điều gì.

" Cô đừng lo, tiền mua phở là tiền của ta kiếm được không phải tiền bán rau. Ăn đi , hôm nay ta mời ." Cô nàng này quá do dự, Lí Ninh đành phải giải thích . Chắc nàng tưởng mình dùng tiền vừa kiếm được để mua phở đây mà, mình đâu đến nỗi tệ như vậy. Lí Ninh trong lòng không ngừng suy diễn.

Đinh Hương cầm lấy đôi đũa , từ từ gắp từng sợi mì lên miệng. Nàng ăn rất từ tốn , giống như tâm trí của nàng không ở trong bát phở. Bộ dạng thẫn thờ của nàng làm Lí Ninh không nhịn nổi đành hỏi một câu:

" Cô đang nghĩ cái quái gì vậy Tiểu Hương, có phải đã bị ta làm cho cảm động muốn khóc rồi không? Ấy , ấy ! Cô đừng xúc động , bổn thiếu là người quân tử không chịu nỗi cảnh nữ nhân khóc đâu."

" Không phải!" Nghe mấy câu bốc mùi của Lí Ninh, Đinh Hương chợt tỉnh ,ngay lập tức quăng ngay một câu vào mặt hắn.

" Không phải thì thôi, coi như bổn thiếu chưa nói gì." Lí Ninh làm mặt dỗi , cúi đầu xuống ăn tiếp.

" Thiếu gia , đến giờ ta mới biết là ngươi còn có cái tài này. Thế mà từ trước đến giờ , ta tưởng ngươi chỉ biết ăn với ngủ."

Thanh âm của nàng êm như nhung.

" Tài này ? là tài buôn bán đó hả ? Ôi dào! Chuyện nhỏ như con thỏ đó mà. Đó là cô chỉ thâý bổn thiếu gia bán mỗi rau, nếu mà cho bổn thiếu bán đồ hiệu , bán đồ cổ chắc bổn thiếu đã là Thẩm Vạn Tam của nước Việt." Lí Ninh không thèm để ý đến câu sau , hắn vỗ ngực tự hào nói.

" Vâng, thiếu gia ngươi thì giỏi rồi . Bán gì cũng giỏi mỗi tội không bán được sĩ diện." Nghe hắn luyên thuyên , Đinh Hương che miệng cười.

" Này nha đầu kia, đừng có mà xỏ xiên bổn thiếu nha. Bốn thiếu mà bực sẽ bán luôn ngươi đi đấy."

" Ngươi dám?"

" Sao không dám?"

Hai người vừa ăn phở lại không quên đấu khâủ nhau. Đinh Hương chợt nhận ra, người thiếu gia này của mình cũng không phải một người nhạt nhẽo nàng vẫn thường nghĩ. Hơn nữa, hắn còn nói chuyện rất thu hút , rất biết làm cho người khác thoải mái khi ở cùng .

" Thiếu gia này , tại sao ngươi biết chỗ này bán được vậy?" Ăn song tô phở , Đinh Hương vừa lau miệng vừa hỏi.

" Có gì đâu , thực ra đây là đường cái , lại là chỗ có nhiều hàng rau. Rau chúng ta ít nếu chúng ta cứ ngồi bán ở ngoài thì sẽ rất khó bán. Tâm lí khách hàng ai cũng giống nhau, họ nghĩ rằng thay vì mình mua ở chỗ ít thì thà vào những chỗ có nhiều để họ tha hồ thoải mái mà lựa chọn . Đơn giản là thế thôi."

" Còn nữa , ta cố tình giảm giá rau từ mười đồng xuống chín đồng. Hai giá này căn bản không khác gì nhau, thế nhưng cái giá này đã vô tình đánh lừa sở thích ham đồ rẻ của dân Việt ta . Thế là họ tranh nhau mua."

" Còn cái này nữa , muốn bán được hàng thì phải biết gây chú ý. Biện pháp hiệu quả nhất là dùng phóng đại. Là phóng đại , cô hiểu chưa?"

Lí Ninh giống như gãi đúng chỗ ngứa , thao thao bất tuyệt giảng giải những điều mà mình tâm đắc cho nàng. Nhìn nàng đang chăm chú lắng nghe , hai lỗ mũi Lí Ninh hào khí tràn trề, tâm trạng sảng khoái vô cùng.

Đinh Hương nghe đến ngẩn người, nửa ngày sau nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Hoá ra là như vậy. Nàng luôn miệng khen phải , vậy mà nàng lại không nghĩ ra.

Nói đến bán rau , không khỏi không nhớ đến tiền thu được. Lí Ninh vẫn cầm từ nãy chưa đưa cho nàng. Đến khi nàng hỏi , hắn mới nhớ ra. Móc tay vào bao, lấy ra một mớ tiền xu giấy lẫn lộn. Kiểm kê lại thì tổng số tiền này là một trăm năm mươi đồng , khấu hao tiền thuê sạp thì cũng lãi năm mươi đồng. Một buổi đi chơi cũng không tệ.

Giờ đã là xế chiều, rau củ mang ra gần như đã bán song. Hai người bắt đầu thu dọn ra về. Gọi là thu dọn có vẻ hơi quá, sạp hàng là do hai người thuê , gọi người trung niên kia để trả chỗ , Lí Ninh đem về nhẹ nhàng là cái đòn gánh và hai cái giỏ nhưng bị Đinh Hương giành cầm mất. Nàng nói , hắn đã vất vả gánh ra đây , bây giờ để nàng cầm hộ.

Đối với việc này, Lí Ninh không từ chối , nàng đã muốn thì cứ để nàng làm. Hai người đi ra ngoài chợ, khi đi qua quán phở bỗng nàng dừng lại.

" Ủa , Đinh Hương cô nương còn đói hả?"

Lí Ninh thấy nàng mắt nhìn vào quán phở, mở miệng trêu nàng.

" Không phải đâu, ta no rồi chỉ là chúng ta đã ăn no rồi , tối khỏi nấu cơm nữa nhưng Lí Ất ở nhà cũng chưa có ăn."

Nàng quay sang nhìn Lí Ninh.

" A hoá ra là ngươi lo cho Lí Ất cơ à ? Ha Ha tên Lí Ất này quả là có phước ."

Lí Ninh bật cười.

Đinh Hương nghe hắn xỏ xiên, nàng không nói một câu, chừng mắt nhìn Lí Ninh.

" Được rồi, để ta vào mua về chút phở mang về cho hắn được chưa? Khổ quá , sao cô cứ nhìn như thể ta ức hiếp cô không bằng?"

Lí Ninh trong lòng kêu khổ, cô gái này muốn mua phở sao không nói thẳng ra để hắn mua. Đã vậy còn nói Lí Ất ở nhà này nọ , cô bảo ta vào mua cho hắn thì cô mất gì? Còn làm bộ lo cho hắn nữa.

Buổi tối , trời đã tạnh mưa . Không những vậy mây trên trời đã tan gần hết , thấp thoáng vầng trăng bị khuyết .

Ngoài sân , những con dế mèn, ếch nhái kêu rôm rả nghe mà phát sầu. Không chịu nổi Lí Ninh phải chạy ra đuổi chúng đi .

Không còn sớm nữa , Lí Ninh đóng sập cửa, hai tay ôm gối , miệng thì ngáp ngủ , nằm xoài xuống giường. Vừa định thổi đèn thì cánh cửa có người gõ.

" Thiếu gia, thiếu gia."

Là tiếng của Đinh Hương . Lí Ninh nghĩ thầm , không phải cô nàng này nhớ mình nên tối nay đến ngủ cùng tâm sự đó chứ? Không được nha, bổn thiếu còn là trai tân , tấm thân này chỉ để dành cho đêm tân hôn cùng thê tử ta thôi, cô muốn có diễm phúc hưởng thì cũng để thê tử ta hốt trước rồi mới đến cô nha.

Tuy nghĩ như vậy nhưng Lí Ninh vẫn ra mở cửa cho nàng.

Cô nàng này tối nay tóc tai đã chải chuốt gọn gàng khác hẳn dáng vẻ thiếu chỉnh chu hồi chiều. Nàng mặc một cái áo khoác mỏng , trên người nhàn nhạt mùi hương nữ tử . Thấy thiếu gia mở cửa cho mình, nàng nói:

" Thiếu gia, ngươi có lấy cái chăn ở phòng ta?"

" Ta lấy chăn cô, đùa à ? bổn thiếu có chết lạnh cũng không thèm lấy của cô."

Lí Ninh nhếch mép trả lời.

" Nhưng ta không thấy cái chăn của mình đâu cả, hồi trưa ta vẫn phơi ở cửa sổ, giờ lại không thấy đâu." Nàng rối rít nói .

" Vậy thì đầu óc cô có vấn đề nên mới quên được . Cái chăn nó to lù lù chứ có bé đâu mà không tìm thấy." Lí Ninh hờ hững trả lời.

" Ta...ta cũng không biết là nó giờ đang ở đâu, nếu mất thì tối nay không có chăn sẽ rất lạnh." Đinh Hương bỗng nhiên rùng mình.

" Chẳng nhẽ cô sang đây để mượn chăn ta ? Ta không đồng ý , không có chăn ta cũng lạnh. À , mà giường còn đủ chỗ cho hai người , cô muốn ngủ chung thì ngủ. Bổn thiếu tối nay đành chịu thiệt thòi." Lí Ninh mặt đầy mất mát.

" Ta... Ta ..." Đinh Hương tạm thời không biết phải trả lời như nào.

" Ta ta cái gì , có vào không để bổn thiếu còn ngủ?" Lí Ninh gắt nàng.

" A, chắc là chăn bên Lí Ất . Để ta sang bên xem. Chắc chắn là cái tên heo mập thích luộm thuộm này rồi . Hừ , cái tên heo mập này ngươi mà lấy thì chết với lão nương." Bỗng mắt nàng loé lên , lập tức chạy đi. Lí Ninh nhìn theo mà lắc đầu ngán ngẩm. Thôi mặc kệ nàng, dám phụ lòng tốt của mình , tí lạnh đừng có gõ cửa.

Hắn lại về giường nằm ngủ, mặc kệ cô nàng kia. Thế nhưng vừa chợp mặt hắn đã bị đánh thức. Lần này cũng là Đinh Hương , nàng không gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào vì hắn quên không đóng mà để khép hờ.

Lí Ninh ngồi dậy vừa định hỏi nàng thì nàng đã nói trước:

" Thiếu gia, ngươi mau ra phòng Lí Ất đi . Hắn bị..."

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777

Truyện Cửu Ngũ Chí Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.