Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực ra ta đã có ý trung nhân

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

" Chẳng lẽ Lý Ất nhà mình sắp lấy vợ?"

Lý Ninh ồ lên. Bên cạnh thì Đinh Hương cũng chăm chú lắng nghe , nàng có vẻ không ngạc nhiên lắm về điều Vương phu nhân sẽ nói với Lý Ất.

Vương phu nhân nở một núi cười, nàng dừng lại một chút rồi mở miệng nói tiếp.

" Còn chuyện gì quan trọng  bằng chuyện chung thân đại sự của đời người đâu chứ!"

Lý Ninh nghe mẹ mình nói bỗng phá lên cười.

" Lý Ất à , chúc mừng ngươi . Ấy chà không biết cô nương nào đã chịu gả cho Lý Ất nhà ta đây?"

Lý Ninh thắc mắc.

Nghe Lý Ninh chúc mừng mình, Lý Ất đỏ mặt định nói gì nhưng thôi. Vương phu nhân không cười nữa mà mặt dịu lại, nàng nhìn con trai mình đang mừng thay cho bạn , Nàng kể lại,

" Chẳng là, gần đây ta đi giao đậu có quen biết một nhà bá hộ bên Thành Tây, nhà đó có hai đứa con , một trai, một gái . Đứa con trai cả trong một lần vượt biển không may gặp bão đã tử nạn, nhà ấy giờ chỉ có một đứa con gái đã đến tuổi cập kê mà chưa có mối nào. Tình cờ ta và Lý Ất đến nhà đó giao đậu , khi gặp đứa con này , ta thấy nàng là một đứa ngoan ngoãn lại rất hiếu thảo.  đây đúng là một mối nhân duyên trời ban, ta đã ngỏ ý xin cưới cho Lý Ất, nhà đó suy nghĩ một lúc rồi chấp thuận. Lão bá còn nói rất thích Lý Ất làm việc giỏi lại còn chăm chỉ, chịu khó , nếu hắn chịu ở rể thì lão gả con gái cho. Ta mừng còn không kịp , nên vội đồng ý luôn, hai bên giờ cũng đã định ngày cưới!"

Mẹ hắn kể toàn bộ câu chuyện, Lý Ninh chăm chú lắng nghe. Hắn phải công nhận rằng mẹ mình là người rất biết chớp thời cơ, một nhà bá hộ đang kén con , sự tình này mà lan rộng thì Lý Ất chắc sẽ có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, chỗ này loại người không thiếu nhất chính là con nhà giàu, có lẽ phải xếp hàng dày cả cây số . Rõ ràng, đây không phải là một cuộc hôn nhân môn đăng hậu đối, mỗi cái thân phận, địa vị của Lý Ất thì đừng nghĩ đến lấy được con gái bá hộ , thậm chí hắn lấy một người bình thường cũng đã khó rồi . Nhưng với sự sắc xảo thế gian hiếm có của mẹ hắn đã biến điều tưởng như không thể thành có thể , tác thành mỗi lương duyên này.

Mọi người ai nấy cũng đều vui mừng, cười nói vui vẻ làm cho không khí bữa ăn tối đầm ấm hơn rất nhiều. Có điều, nhân vật chính của bữa tiệc này , lại chẳng nói một câu nào , thậm chí hắn còn chẳng buồn ăn nữa.

Lý Ất trông có vẻ không vui, Lý Ninh bèn hỏi,

" Lý Ất , sao sắp lấy vợ mà sắc mặt ngươi buồn thế?"

Lý Ất không chả lời, hắn cúi gằm xuống bàn như có chuyện gì khó nói.

" Ngươi cũng đừng lo lắng về hôn lễ , tiệc cưới ta đã chuẩn bị đầy đủ, cả sính lễ nữa. Sính lễ ta cũng sẽ mang ra nhà lão bá không thiếu một món. Ngươi sống với Ninh nhi mười sáu năm, ngươi cũng giống như Lý Ninh , đều là con trai ta cả!"

Vương phu nhân nghĩ rằng chắc Lý Ất đang lo lắng chuyện sính lễ . Sợ hắn buồn nàng an ủi.

Lý Ất giống như chỉ đợi Vương phu nhân nói, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn nàng. Dưới ánh đèn, mắt của hắn sớm đã đẫm lệ.

" Xem kìa , sắp lấy vợ nên mừng quá , khóc luôn rồi!"

Nàng trêu Lý Ất.

Lý Ninh ngồi cạnh không biết từ lúc nào mắt hắn cũng đổ lệ, không phải là giọt nước mắt đau khổ mà là vui mừng cho bạn mình sắp lập gia đình. Hắn cũng hơi buồn vì phải chia tay người bạn nối khố của mình, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau có thể nói là thanh mai trúc mã mà giờ phải đột ngột chia cắt. Hắn buồn nhưng vui thì vẫn phải nhiều hơn.

" Phu nhân , ta không muốn lấy vợ!"

Lý Ất bỗng mếu máo khóc oà lên. Vương phu nhân , Lý Ninh và cả Đinh Hương đều kinh ngạc một lúc nhưng thấy bộ dạng trẻ con làm nũng thì lại thở phào nhẹ nhõm.

Vương phu nhân cười nói,

" Đứa trẻ này, ngươi cũng đã lớn rồi , đâu thể không lập gia đình được, hơn nữa hoàn cảnh gia đình bên ấy tốt hơn nhà chúng ta rất nhiều, sao ngươi có thể từ chối một cơ hội tốt như vậy? chuyện chung thân đại sự không phải là chuyện đùa, nếu hành sự theo cảm tính ngươi sẽ phải hối hận suốt đời."

Vương phu nhân nhẹ nhàng khuyên giải Lý Ất. Lý Mập ngồi bên cạnh, không những không thôi khóc mà càng mếu máo hơn. Đột nhiên , hắn đánh phịch đầu gối xuống nền nhà.

" Lý Ất sẽ không hối hận , Lý Ất măc kệ nhà đó có giàu hay không , Lý Ất chỉ muốn ở đây không đi đâu cả."

Hành động này của hắn làm ba người sửng sốt , ngay cả Lý Ninh cũng cảm thấy khó hiểu. Tên mập này hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà lại từ chối của báu từ trên trời rơi xuống thế này? Có nhiều người mơ mà chẳng được, hắn lại không muốn.

" Ngươi đang làm cái gì vậy ? mau đứng lên đi . Lý Ất sao ngươi lại ương bướng như vậy ".

Vương phu nhân đứng lên nói bằng giọng nghiêm khắc tương phản hoàn toàn vẻ hiền dịu lúc nãy của nàng.

" Không , Lý Ất sẽ không đứng dậy cho đến khi nào người chịu cho tôi ở lại , đừng đuổi tôi đi thì thôi!"

Có lẽ đây là lần đầu tiên sau mười sáu năm, Lý Ất dám cãi lại Vương phu nhân. Trước đây hắn rất vâng lời nàng nhưng hôm nay, hắn như trở thành con người khác vậy. Chính Vương phu nhân cũng không tin đây là gã mập ngày thường vẫn cung kính nàng.

" Vậy ngươi nói xem , vì lí do gì mà ngươi không chịu lấy vợ ?".

Dù lòng rất bực nhưng Vương phu nhân dành xuống thang. Thành gia lập thất theo nàng là chuyện trọng yếu của đời người, có lẽ tên này còn vướng mắc điều gì khó nói với nàng chăng.

" Lý Ất không muốn sống trong gia đình đó, ngoài giàu có ra thì chẳng có tình nghĩa gì. Lý Ất quả thực không quen sống cái cảnh người cùng một nhà mà phải tranh giành, tính kế nhau từng miếng ăn. Cứ đơn giản như chúng ta vô lo vô nghĩ , ta tự làm tự ăn chẳng phải tốt hơn ư?"

Lý Ất đầy vẻ cương quyết. Xem ra, hắn đối với chuyện này sớm đã quyết tâm.

Vương phu nhân nghe song, mặt nàng không đổi sắc , rồi đột nhiên ánh mắt đượm buồn . Nàng thở dài một tiếng, bước chân khỏi ghế gỗ ra đứng trước khung cửa sổ. Ánh trăng từ ngoài chiếu rọi vào khuôn mặt đã không còn trẻ của mình. Miệng nhỏ lẩm bẩm điều gì chỉ có nàng mới biết, hình như nàng đang trầm tư suy nghĩ.

Hành động của nàng rơi vào mắt của ba người , bọn hắn chỉ nhìn nhau không hiểu điều gì. Lý Ất trông thấy dáng vẻ đượm buồn của Vương phu nhân, trong lòng hắn xuất hiện một tia không thoải mái. Nàng chẳng khác gì mẹ của hắn cả, hắn thà rằng mình bị nàng mắng mỏ , trách phạt hay đánh đòn cũng được miễn không phải thấy nàng buồn phiền.

" Phu nhân , Lý Ất không cố ý làm tổn thương người. Chỉ là , Lý Ất không muốn sống xa phu nhân và mọi người. Nếu thế Lý Ất cũng sẽ không bao giờ vui nữa, đây là nhà của chúng ta, đi rồi tôi sợ mình đi rồi sẽ không quen. Hơn nữa , căn bệnh đau đầu của phu nhân , không có Lý Ất ở đây sợ rằng một mình Đinh Hương sẽ không gồng gánh nổi khó khăn."

Có lẽ đây chính là những lời nói thật lòng nhất trong mười sáu năm của Lý Ất. Lý Ninh nghe mà cũng thấy não lòng, tự nhủ sau này mình phải chăm chỉ , không thể cứ mãi việc gì cũng đùn đẩy lại cho Lý Ất làm.

" Hơn nữa, thực ra ta đã..." Lý Ất xùi xụt lau nước mắt .

Vương phu nhân ánh mắt đượm buồn nhìn trăng sáng vằng vặng ngoài cửa sổ. Nàng như không nghe thấy những lời Lý Ất thổ lộ, khi hắn thút thít lau đi nước mắt đang đẫm giọt lệ , nói chuyện cũng bị những cơn nấc cắt ngang, nàng khép đôi mi tú lệ miệng thở dài.

" Thôi được rồi , mỗi một con người sống trên đời đều có chí hướng ,lí tưởng riêng biệt .Không ai thay đổi được. Có lẽ ta đã sai rồi, ta không nên ép buộc ngươi làm theo ý mình. Nếu ngươi không thích thì thôi vậy, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Tuy thanh âm không sắc , không hỉ nhưng ai nghe thấy không hiểu sao lòng nặng chĩu lại. Giống như đã trải qua một bi kịch trong đời mình vậy. Giờ đây, Vương phu nhân lại trở thành một người mẹ hiền từ , bao dung vô bờ bến.

" Phu nhân, thực ra ta..."

Lý Ất đã không còn quỳ mà đứng lên nói. Chưa hết câu thì lại bị Vương phu nhân cắt ngang.

" Đừng nói nữa..."  

Nàng nói mà không quay lại nhìn Lý Ất , âm thanh ẩn chứa sự mệt mỏi. Bỗng nàng quay sang nói với Đinh Hương.

" Đinh Hương , ta mệt rồi dẫn ta về phòng!"

" Dạ" . Đinh Hương đứng dậy tiến gần đỡ lâý Vương phu nhân . Nàng dìu chủ mẫu mình về phòng . Hôm nay , chủ mẫu vừa mới bình phục đã gặp phải chuyện không  vui, nàng cảm thấy trong lòng không thoải mái tí nào. Khi hai người gần bước ra khỏi cửa, Vương phu nhân cước bộ bỗng dừng lại.

" Lý Ất, chuyện ngươi lúc nãy định nói là gì?". Nàng tò mò hỏi Lý Ất.

" Phu nhân , thật ra... thật ra...ta ...ta..." Lý Ất đáp bằng giọng ấp úng.

" Thôi vậy, ngươi không muốn nói thì thôi." Vương phu nhân tỏ ra không biểu hiện gì , có vẻ chuyện của Lý Ất đối với nàng giờ đã không còn là chuyện trọng yếu.

Chủ mẫu rời đi, Lý Ất cảm thấy như mình vừa đánh mất đi một thứ rất quý giá, hắn đánh liều kêu to.

" Phu nhân , thực ra ta đã có ý trung nhân!"

Không những khi nghe được câu trả lời, Vương phu nhân dừng lại nhìn Lý Ất mà ngay cả Lý Ninh cũng nhìn hắn chằm chằm.

Lý Ất đã có ý trung nhân, không phải chứ? Thường ngày hắn vẫn chơi với mình mà có thấy hắn nói hắn có quen với bạn nữ gì đâu? Lý Ninh cũng chưa thấy tên mập này tán tỉnh ai bao giờ, Lý Ninh còn nhớ như in có lần xúi tên mập đi trêu gái, hắn đỏ cả mang tai . Rõ ràng đây là một tên rất chi là nhát gái.

" Ý trung nhân? ngươi đã có người trong mộng? là ai vậy?"

Ngay cả một người thường ngày luôn tỏ ra lãnh đạm như Vương phu nhân cũng rất ngạc nhiên, nàng không nhịn nổi sự tò mò bèn hỏi.

" Là ... Là ..." Lý Ất lại rơi vào ấp úng. Hắn cố bĩnh tĩnh , mắt nhìn thẳng lấy hết can đảm hô to.

" Đó chính là Hương Nhi!"

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.