Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Tuyết Hiện Thân

Tiểu thuyết gốc · 967 chữ

Lạc Tuyết đi tới hành lan lầu ba thì dừng lại, nhìn xuống phía dưới lầu một đông nghịt người, cô cũng thầm than.

Không ngờ trà lâu mà cô mở làm ăn cũng không tồi a.

Mọi người đang bàn tán xôn xao khi thấy người gặp họa, tụm ba, tụm bảy uống trà xem trò.

Từ lúc Lạc Tuyết đi xuống cho tới lúc dừng lại thì mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Lạc Tuyết.

Phút chốc trà lâu từ ồn ào náo nhiệt chuyển sang trầm lặng, yên ắng lạ thường.

Có người thì ngưỡng mộ, có người thì ghen ghét, có người thì đố kị, có người say mê, có người ngơ ngẩn, có người không nhịn được kêu lên.

Thiếu nữ gây sự lúc này đứng ở dưới nhìn lên Lạc Tuyết, trong mắt hiện rõ sự ghen ghét, đố kỵ.

Sao trên đời này lại có người có thể xinh đẹp như vậy chứ, còn đẹp hơn cả mình.

Thiếu nữ này tên là Ninh Sương 19 tuổi cũng là tiểu thư cao quý của gia tộc. Từ nhỏ đến lớn đều được người khác nâng trên tay, luôn được khen ngợi thiếu nữ thiên tài không ngớt, nhưng hôm nay có người vừa bước ra đã che lấp đi hết ánh hào quang của bản thân.

Ninh Sương nhìn vẻ đẹp của Lạc Tuyết càng nhìn càng ghét.

Lạc Tuyết nếu biết điểm nhan sắc của mình lúc này thì cũng nhảy cẩn lên.

Lạc Tuyết đứng trước ngàn người chú mục, điểm nhan sắc lúc này như tên lửa thăng thiên, tăng liên tục không dừng.

Bỏ qua ánh mắt say mê của mọi người xung quanh, Lạc Tuyết đi xuống cầu thang, bước dần về hướng Ninh Sương.

Mỗi bước đi mái tóc Lạc Tuyết cũng lay động theo gió, tỏa ra hương sen thơm ngát.

Lạc Tuyết dừng chân trước mặt Ninh Sương nói.

- Không biết trà lâu của ta làm cô nương không vừa lòng điểm nào, khiến cô nương tức giận làm khó.

- Quy định không thể đổi, cô nương đến nói cho ta cái lí do hài lòng nghe xem, lời nói của cô nương có thể khiến cho quy định của Thanh Uyển Lâu thay đổi lần đầu tiên trong ba năm nay.

Lời nói nhẹ nhàng mang theo chút tức giận của Lạc Tuyết, nghe vào tai của những người ở đây không khác gì chim quỳnh anh đang hát. Thánh thót như vậy.

Nhưng khi được lọt vào tai Ninh Sương không khác gì châm thêm mồi lửa.

Nhất thời Ninh Sương không biết trả lời như thế nào.

Bốn người đi theo Ninh Sương lúc này cũng không biết phải can ngăn ra sao.

Bốn người nhìn nhau, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Năm người chơi chung ai không biết tính tình Ninh Sương luôn kiêu căng, nóng nảy, nhưng lúc này đứng ra can ngăn sẽ làm Ninh Sương mất thể diện, lại không biết hòa giải sao cho đúng, thế là họ quyết định im lặng.

Đi ra ngoài, ai không chịu một ít khổ để mài dũa lại tính tình, nên thôi vậy.

Ninh Sương nhìn thấy bạn bè đi chung không nói gì, lại nhìn tới khuôn mặt nghiêm túc băng lãnh của Lạc Tuyết trước mặt vẫn không kìm nổi ngạo khí nói.

- Ta là người Ninh gia ở Cảnh Văn đế quốc không đủ tư cách sao.

- Không đủ, cô nương nhìn ở đây, ai không phải là thanh niên tài tuấn, thiên tài nhiều năm mới gặp, con cháu thế gia, hoàng tộc vào đây cũng không ít, cô nói xem.

Ninh Sương nghe nói đỏ bừng mặt. Cắn răng nói tiếp.

- Ta có thiếp mời của Hoa Dương Học Phủ không đủ sao.

- Vẫn không đủ.

- Thứ nhất, cô nương nên biết đây là trà lâu của ta, không phải của Hoa Dương Học Phủ.

- Thứ hai, cô nương chỉ cầm thiếp mời chứ không phải là lệnh bài sinh viên, nên vẫn chưa xem là người Hoa Dương Học Phủ.

- Thứ ba, cô nương lấy đâu ra tự tin cho là ta không phải là người Hoa Dương Học Phủ.

Lạc Tuyết dứt lời, trên lầu ba bàn ngồi đối diện với Lạc Tuyết có một người thanh niên mang mặt nạ đang mỉn cười.

- Thật là thú vị !

Trên trán người thanh niên này mang theo một bông hoa sen màu tím nở rộ, kèm theo nụ cười đúng là khung quốc, khung thành.

Ninh Sương nghe xong nhất thời cứng họng không nói được gì.

Lạc Tuyết phất tay nói với quản sự một câu, rồi xoay người rời đi.

- Lấy năm căn phòng tầng tám, để cho năm vị này tá túc đi, sắp xếp thêm ba căn nữa bọn người Thanh nhi sắp sửa tới.

Lạc Tuyết đi được nữa cầu thang, lần nữa cất lời nói, đầu vẫn không ngảnh lại.

- Vị cô nương này, hôm nay may mắn người cô gặp là ta của hôm nay, nếu là ta của hôm qua thì cô nương đã không còn đứng ở đó nói đến câu thứ hai.

- Thể diện của mình là do mình giữ lấy, ta không có nghĩa vụ phải giữ thể diện cho cô nương. 1 NT một phòng, năm phòng 5 NT, nếu không được phiền cô nương đổi phòng khác. Quy định này do ta đặt ra, ta vẫn không muốn vì cô nương mà phá hỏng.

Lạc Tuyết vừa nâng váy vừa bước đi trên cầu thang. Lời nói vừa dứt, bóng hình của Lạc Tuyết cũng biến mất cuối lầu ba.

Để lại mọi người ở đây một mặt ngốc so, quá ngưu đi.

Bạn đang đọc Cửu Liên Hoa Nữ Hệ Thống sáng tác bởi Kimquy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kimquy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.