Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Uyển Lâu

Tiểu thuyết gốc · 922 chữ

Băng Viêm đế quốc. Đế đô.

Trên đường phố lúc này trời đã gần sáng, người đi qua lại cũng không nhiều nhưng hơn hẳn những tòa thành thị khác, đế đô người dân ở đây tính theo ức vạn người, tuy trời chưa sáng nhưng người đi trên đường cũng không dưới chữ vạn.

Tính cũng thiệt trùng hợp, trong tháng này Băng Viêm đế quốc cũng có lễ lớn, chưa tròn mười ngày nữa cũng tới rồi, không chỉ có thanh niên, thiếu nữ tài tuấn của đế quốc mà mấy quốc gia lân cận cũng tới mua vui.

Thời điểm hiện nay, các quốc gia, các vực đều có người tọa trấn rất ít xảy ra xung đột, không có chiến sự quy mô lớn nên mọi vực đều thường hay giao lưu trao đổi lợi ích cho nhau.

Trừ khi có thù người chết ta sống, không đội trời chung mới xảy ra chiến đấu.

Đèn đút soi sáng cả con đường, Lạc Tuyết lúc này vẫn đang trên đường, theo hướng Thanh Uyển Lâu đi tới.

Thanh Uyển Lâu nghe tên thì yểu điệu, mềm mại có không ít người hiểu lầm là thanh lâu, nhưng thật ra đây là một trà lâu.

Thanh Uyển Lâu là một trong những căn cứ của Lãnh Nguyệt Cung chủ yếu là nơi thu thập tình báo, tin tức ở đế đô.

Còn có rất nhiều căn cứ khác của Lãnh Nguyệt Cung rãi rác khắp thành trấn lớn nhỏ ở Băng Viêm đế quốc.

Tùy theo tình huống khác nhau mà căn cứ cũng không giống nhau, như ở đế đô thì kinh danh trà lâu có lợi nhất, các thành trì khác thì có tửu lâu, thanh lâu, dược phẩm, thức ăn, phấn son, tơ lụa ... mỗi thức kinh doanh một ít.

Ngoài thu thập tình báo, nguyên nhân chủ yếu còn là vì Lạc Tuyết, cao tầng của Lãnh Nguyệt Cung luôn luôn biết cung chủ không ở trong Cung, nên thành trấn nào cũng xây dựng căn cứ để có nơi cho Lạc Tuyết dừng chân và tá túc.

Trừ những người thân cận được gặp Lạc Tuyết mấy lần, còn những người khác thì từ khi lập môn tới nay chưa ai được thấy qua dung nhan Lạc Tuyết. Nên hình ảnh Cung chủ Lãnh Nguyệt cung trong lòng mỗi người đều trở nên to lớn và huyền bí, mờ ảo.

Lạc Tuyết dừng chân, ngước mắt nhìn lên trên, một tấm biển vàng có khắc ba chữ Thanh Uyển Lâu to lớn, tú lệ còn được đính linh thạch xung quanh, đúng là xa hoa không chịu nổi, nhưng lại hiên ngang, quý phái.

Lạc Tuyết còn cười thầm, tiếu dung.

- Đúng là cửa tiệm của mình có khác, quý khí y như mình.

Nói rồi Lạc Tuyết bước vào, chưa vào tới cửa đã bị hai người gác cổng mặt y phục chỉnh tề ngăn lại, quát lớn.

- Ngươi cái dã nha đầu từ đâu đến, không xem nơi này là đâu. Đây là Thanh Uyển Lâu, trà lâu số một đế đô đây phải là nơi a miêu, a cẩu có thể tùy tiện vào.

Lạc Tuyết nhìn lại y phục thì ngẩn ra, thì ra đi vội nên Lạc Tuyết còn chưa tắm rửa thay y phục mới, vẫn đang mang bộ quần áo cũ rách dùng để diễn kịch ở Lạc gia.

Lạc Tuyết thầm cười khổ, đây rõ ràng là vã mặt trần trụi a, mới vừa nói là cửa tiệm của mình chưa bước vào đã bị ngăn ở cửa, mới khen quý khí như bản thân thì ra người khác nhìn vào trông như ăn mày.

Ức hiếp người quá đáng. Cửa tiệm của mình sao lại dung những kẻ có tầm mắt kém như vậy chứ, haiZ.. Lạc Tuyết vỗ nhẹ tay lên trán thở dài.

Cả ngày nay từ chuyện ở sơn động trở về xảy ra liên tiếp các sự tình, Lạc Tuyết còn chưa dành thời gian để nghỉ ngơi, chớp mắt trời cũng đã gần sáng, cô cũng không còn thời gian so đo tính toán với người khác.

Từ trong trữ vật giới Lạc Tuyết xuất ra một tấm lệnh ngọc, đó chính là lệnh bài cung chủ không sai, vừa đưa lên phía trước hai người gác cổng liền quỳ rạp xuống đất, run rẩy hô to.

- Tiểu nhân có mắt không tròng, gặp Cung chủ không nghênh đón từ xa mà còn xuất khẩu cuồng ngôn, mong Cung chủ tha tội.

- Mong cung chủ tha tội.

Hai người vừa hô vừa đập đầu xuống đất, chân tay run rẩy cực độ.

Trong hoàn cảnh này có ai mà không sợ sao, chỉ cần một lời không tốt là có thể rơi đầu, là chết đó a, có ai mà không sợ chết đâu.

Chỉ cần người Cung chủ trước mặt đối phương hơi hung ác chút, thì hậu quả là cuộc sống của họ tới đây là có thể dừng a.

Chỉ chờ câu nói của Lạc Tuyết mà hai người gác cổng lúc này đã có cảm giác như bước một chân qua quỷ môn quan.

- Đứng hết lên đi, vào trong rồi nói.

Uy áp Lạc Tuyết đi theo câu nói tỏa ra ngoài.

Hai người gác cổng sửng sốt gật đầu liên tục vâng vâng đi vào trong. Mỗi bước đi của họ bây giờ như có chì đeo vào hai chân, nặng như thái sơn.

Bạn đang đọc Cửu Liên Hoa Nữ Hệ Thống sáng tác bởi Kimquy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kimquy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.