Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đằng Thanh Sơn đấu với Vân Mộng Chiến Thần.

Phiên bản Dịch · 2428 chữ

Cung điện nơi Vân Mộng Chiến Thần sống chiếm diện tích khá lớn, được chia làm tiền điện, chủ điện và hậu điện, thuộc cấu trúc ba điện hai vườn. Mỗi điện đều được xây bằng đá xám trắng, mái lợp ngói nâu, đỉnh cung điện đều nhọn, mờ ảo có tuyết trên đó nhưng đã tan gần hết.

“Vân Mộng Chiến Thần, một trong số hai đại chiến thần cường giả ở Đoan Mộc Đại Lục!“ Đằng Thanh Sơn nhìn cửa điện, thầm nhủ: “Đến khi ta đạt tới hư cảnh, trở lại Cửu Châu, ta sẽ phải ứng phó với loại cường giả này!“

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, dù là ở Cửu Châu Đại Địa hay Đoan Mộc Đại Lục, người nắm vận mệnh đại lục, đứng trên đỉnh cao nhất, vẫn là những cường giả hư cảnh (chiến thần)! Số lượng cường giả hư cảnh ở Đoan Mộc Đại Lục cực nhỏ, chỉ có hai người, nên địa vị của tiên thiên cường giả mới cao như thế. Còn tại Cửu Châu, chỉ ở một châu cũng có số cường giả hư cảnh bằng cả Đoan Mộc Đại Lục.

Thậm chí còn có châu, tỷ như Vũ Châu của Vũ Hoàng môn, Ung Châu của Doanh thị gia tộc, thì số cường giả hư cảnh rất có thể vượt qua số của Đoan Mộc Đại Lục!

Ở Cửu Châu, cường giả hư cảnh rất nhiều. Ai nấy đều là những nhân vật đứng trên đỉnh cao!

“Sau khi giúp Vân Mộng Chiến Thần hoàn thành việc này, mượn được sáu khối khắc đá, có thể mình sẽ đạt tới hư cảnh.”

Đằng Thanh Sơn âm thầm tính toán: “Cho dù sáu bản khắc đá không giúp ta đạt tới hư cảnh, phỏng chừng mức chênh lệch cũng không lớn.”

Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng, một người một hùng ưng, đều đứng ngoài cửa điện.

Đám binh vệ tinh anh thường xuyên tuần tra đều kinh ngạc nhìn nhìn con Cuồng Phong Ưng cao hơn thân người một chút.

Một lúc sau...

- Đằng huynh đệ, tới đây, theo ta vào!

Đại trưởng lão Mục Vọng vừa cười vừa tiến ra cửa điện.

- Tiểu Hôi, đi!

Đằng Thanh Sơn vỗ nhẹ thân Cuồng Phong Ưng, cả hai cùng tiến vào cửa điện.

- Mục lão ca, Vân Mộng Chiến Thần tiền bối ở trong điện nào? - Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

- Ở phía trước!

Đại trưởng lão Mục Vọng cười nói:

- Sư phụ ta tính tình rất tốt. Nhưng, ngươi đừng có ra vẻ ngạo khí trước mặt sư phụ. Sư phụ ta ghét nhất loại người này. Nếu người nào bị sư phụ ta ghét, rất có thể ông ta sẽ giết ngay lập tức.

- Ta không ngông tới mức đó đâu - Đằng Thanh Sơn cũng cười.

Cả ba dọc theo hành lang chủ điện, đi vòng qua điện, rồi tới một khu vườn ở phía sau.

Trong vườn được lát bằng những khối thanh thạch rất chỉnh tề. Trên sàn thanh thạch có trải một tấm thảm, trên thảm bày một cái bàn. Một lão già mặc áo da trắng như tuyết, đội mũ nỉ đang khoanh chân ngồi trên thảm. Chiếc bàn trước mặt có một bầu rượu và hai chén rượu.

Bên cạnh bàn là một thanh chiến đao khổng lồ. Chiến đao cắm trong vỏ đao. Trên vỏ đao có một vài hình khắc cổ quái, trên chuôi đao là một đồ hình đầu sói.

- Sư phụ!

Mục Vọng cung kính hành lễ.

- Đằng Thanh Sơn bái kiến tiền bối!

Đằng Thanh Sơn cũng cung kính chào.

- À, tiểu tử tên là Đằng Thanh Sơn đã tới rồi à?

Lão giả tóc bạc râu bạc trắng cười tủm tỉm nhìn Đằng Thanh Sơn, thanh âm rất thân thiết. Nhìn thoáng qua Cuồng Phong Ưng cạnh Đằng Thanh Sơn, lão càng tỏ ra vui hơn, phân phó:

- Ừm, Mục Vọng, con về trước đi, ta tâm sự với tiểu tử này cái đã.

- Vâng, sư phụ!

Mục Vọng cung kính thối lui.

Còn Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ Vân Mộng Chiến Thần.

Vân Mộng Chiến Thần là một lão đầu thoạt nhìn hoà nhã dễ gần, rất giống ngoại công Đằng Vân Long của mình, cũng lưng hùm vai gấu, nhưng cười rất rạng rỡ, nên có vẻ rất thân thiết. Thoạt nhìn Vân Mộng Chiến Thần, căn bản Đằng Thanh Sơn không cảm giác được lão có gì khác với thường nhân.

- Ngồi!

Vân Mộng Chiến Thần chỉ vào chỗ đối diện.

- Vâng!

Đằng Thanh Sơn tiến đến bàn, cũng khoanh chân ngồi xuống.

Vũ giả tu luyện thường xuyên ngồi khoanh chân không cần ghế, nên ngồi riết cũng quen.

- Đằng Thanh Sơn, không ngại thì ta gọi ngươi là Thanh Sơn nhé!

Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười.

Đằng Thanh Sơn cũng cười.

- Thanh Sơn, lão đầu này lần này mời ngươi tới là có việc nhờ ngươi hỗ trợ.

Vân Mộng Chiến Thần lại nhìn sang con Cuồng Phong Ưng bên cạnh, tán thưởng:

- Theo ta được biết, ngươi hẳn là còn có một yêu thú loài chim khác có thể phun lửa mà. Không ngờ hôm nay ngươi đưa một con khác tới! Lợi hại lợi hại! Lão đầu này chẳng có lấy một con yêu thú loài chim nào.

- Vãn bối cũng gặp may mà thôi.

Đằng Thanh Sơn nở nụ cười, đáp.

- Ừm, nhìn ánh mắt ngươi, hẳn là còn rất trẻ, chưa đến sáu mươi tuổi phải không?

Vân Mộng Chiến Thần mở lời.

Đằng Thanh Sơn cả kinh.

Tiên thiên cường giả đều là cao thủ có “Thần“ rất cường đại. Về phần cường giả hư cảnh, cảm ngộ được thiên đạo, có thể phân biệt sự khác nhau giữa ánh mắt trẻ thơ và ánh mắt già nua. Từ ánh mắt mà phán đoán ra tuổi tác, mặc dù không phải cực chuẩn, nhưng cường giả hư cảnh phán đoán không sai biệt bao nhiêu!

“Vân Mộng Chiến Thần quả thật lợi hại. Kiếp trước ta chết khi gần được ba mươi, kiếp này hai mươi. Nói ta không đến sáu mươi...”

Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất thán phục.

- Đúng rồi, chưa tới sáu mươi.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Vân Mộng Chiến Thần gật gù thán phục:

- Mục Vọng cũng là đệ tử vĩ đại nhất trong Mục Gia ta trong vòng hai trăm năm qua! Bây giờ hắn cũng chỉ thiếu chút nữa là tiến vào hư cảnh, trở thành chiến thần rồi! Nhưng hắn đã một trăm ba mươi tuổi. Ngươi thì đến cả một nửa số tuổi của hắn cũng không đến mà thành tựu còn cao hơn hắn. Tài ba, tài ba!

Đằng Thanh Sơn giật mình.

Tiến vào hư cảnh, trở thành chiến thần?

Trên Đoan Mộc Đại Lục, cũng có thuyết pháp ”Hư cảnh“ à!

- Tới đây, Thanh Sơn, ngươi cùng ta thử vài chiêu.

Nói rồi Vân Mộng Chiến Thần đứng dậy.

- Thử vài chiêu?

Đằng Thanh Sơn cả kinh, vội hỏi:

- Tiền bối, người đối chiêu với vãn bối à?

Đằng Thanh Sơn nghĩ: mình đến cả hư cảnh cũng chưa đạt tới, nếu đối chiêu với người ta, thuần túy là bị thua thiệt.

- Bảo ngươi thử chiêu, ngươi lo lắng cái gì. Có khi nào ngươi lo là lão đầu ta nhân cơ hội làm thịt ngươi không?

Vân Mộng Chiến Thần vừa nhíu mày vẻ bất mãn, lập tức khiến Đằng Thanh Sơn cảm thấy áp lực như một tòa núi lớn ép tới.

Đằng Thanh Sơn cười ha ha, vừa mở bao đựng thương sau lưng vừa đáp:

- Tiền bối đã nguyện ý tự mình chỉ điểm tiểu bối, đương nhiên vãn bối muốn cầu cũng cầu không được.

- Tốt, thế mới thống khoái!

Vân Mộng Chiến Thần phát ra tiếng cười sang sảng.

- Kẹt kẹt...

Đằng Thanh Sơn ráp hai đoạn cán thương lại. Rồi hắn ném bao đựng thương lên bàn, điểm nhẹ chân, thân thể hóa thành một ảo ảnh trong nháy mắt lui về phía sau hơn mười trượng, lập tức chống thương đứng yên, cười cười nhìn Vân Mộng Chiến Thần:

- Một thân bổn sự của vãn bối đều nằm ở thương, xin tiền bối chỉ điểm.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy dâng lên một luồng hào khí.

Đã suốt bao nhiêu năm qua mình chưa bao giờ được tỉ thí với cường giả hư cảnh! Lúc trước ở Thiên Thần Sơn đã từng gặp qua Thiên Thần, chỉ cần ánh mắt Thiên Thần cũng khiến mình bị ảnh hưởng rồi. Ở Thiên Thần Sơn, mình cũng chỉ đấu với đệ nhất Thần Tướng “Vũ Nhật Lôi Mục“, đệ tử của Thiên Thần mà thôi.

Hư cảnh được xem như nhân vật thần thoại, dù ở Cửu Châu hay Đoan Mộc Đại Lục, đều là những nhân vật đỉnh cao.

- Hôm nay ta thử nhìn xem cường giả hư cảnh rốt cuộc có thực lực gì?

Tinh thần Đằng Thanh Sơn cực kỳ hưng phấn.

Đỉnh cao chí cao.

- Ha ha, không tệ!

Vân Mộng Chiến Thần cười chống tay đứng ung dung, đoạn cười khẽ nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Ra tay đi, xuất ra chiêu thức lợi hại nhất!

Vù!

Đằng Thanh Sơn nheo mắt. Hắn rõ ràng cảm giác được Vân Mộng Chiến Thần đang là một tiền bối hòa ái rất dễ thân, một lão giả nhìn như bình thường, chỉ trong nháy mắt tựa như hóa thành một thanh chiến đao sắc bén! Cả người lão đều có đao khí mờ ảo bao phủ, thậm chí chung quanh Vân Mộng Chiến Thần lờ mờ lóe ra đao mang.

Không phải là hoa mắt mà là sự thật!

- Tiền bối, cẩn thận!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn ngưng trọng, tựa như ngưng tụ thành mũi chông.

Veo... veo...

Chỉ thấy thân hình Đằng Thanh Sơn như con cá chạch trong nước, lóe ra rồi không ngừng lướt tới theo một loại lộ tuyến rất quỷ dị, chớp mắt đã từ ngoài mười trượng lao vào trước mặt Vân Mộng Chiến Thần, cách chừng hai trượng. Đồng thời toàn thân Đằng Thanh Sơn được vây quanh bởi một tầng chiến giáp màu thủy lam, cả Luân Hồi thương cũng lưu chuyển cương kình màu xanh lam.

- Xoẹt...

Y phục trên cánh tay phải của Đằng Thanh Sơn phồng lên, Luân Hồi thương hóa thành một con rắn như mọc lên từ đất, lại tựa như một con giao long mới từ huyệt động thoát ra!

Hai tay đánh ra!

Xoẹt!

Luân Hồi thương trong nháy mắt xé tung không khí, được Đằng Thanh Sơn triệt bỏ lực cản vào phút cuối cùng, cán cây Luân Hồi thương trong nháy mắt tựa như một con mãng xà xoay tròn, lại tựa như một mũi khoan nhọn hoắt, mang theo tiếng rít chói tai khó nghe.

- Oang!

Mũi cây Luân Hồi thương đúc bằng Vạn Niên Hàn Thiết đâm thẳng vào Vân Mộng Chiến Thần!

Thân thể kết hợp với cương kình! Một trăm sáu mươi vạn cân lực bộc phát!

Ngũ Hành thương Độc Long Toản!

Vân Mộng Chiến Thần nghiêm mặt, tay phải nhanh đến cực hạn chém một sống bàn tay!

- Choang!

Ngoài sống tay có một đao ảnh khổng lồ sinh ra từ trống không, tuy ra tay sau nhưng lại nhanh hơn bổ vào giữa Luân Hồi thương.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn chỉ cảm giác được một luồng sức mạnh tựa như hồng thủy vỡ đê. Trước mặt lực lượng này, Đằng Thanh Sơn vừa đang nghĩ đến việc chống lại thì bản thân hắn đã bị ném bay ra ngoài xa, va vào những phiến đá thanh thạch hình thành một cái hố thật sâu.

Thanh thạch vỡ tan phát sinh một đống đá vụi ra xung quanh. Trên tường cung điện lại xuất hiện một lỗ thủng, vài khối đất vỡ nát, thậm chí dẫn đến vài bức tường xung quanh lần lượt sụp đổ, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.

- Nhanh, nhanh, bên này!

Vô số tiếng bước chân nhanh chóng chạy đến.

- Lui cả ra!

Vân Mộng Chiến Thần nhướng mày, lạnh lùng quát.

- Lui ra!

- Lui ra!

- Lui ra

...

Từng tiếng vang vang vọng không ngừng, lập tức trong cung điện của Vân Mộng Chiến Thần có một thân ảnh áo xanh nhảy ra nhanh như chớp, hét đám binh vệ tinh anh thối lui. Sau đó bóng người màu xanh này lại trở vào trong điện, căn bản không dám đến gần quấy rầy Vân Mộng Chiến Thần.

Trong vườn ngự uyển, chỉ còn có Vân Mộng Chiến Thần và Đằng Thanh Sơn.

- Phù, thật lợi hại!

Đằng Thanh Sơn lắc người, cường kình màu thủy lam ngoài thân khẽ chấn động, hắn liền vượt ra khỏi hố sâu.

-“Cường giả hư cảnh thật đúng là cường giả hư cảnh. Đối phó với ta mà lại không cần sử dụng binh khí, chỉ một cái sống tay mà sức mạnh đáng sợ như vậy, đánh bay cả ta. Trước mặt lão, căn bản đến cả lực phản kháng một chút ta cũng chẳng có.

Đằng Thanh Sơn hoàn toàn cảm giác được sự chênh lệch kinh người giữa hai bên.

“Hơn nữa ta thi triển Độc Long Toản trước, lão chỉ phòng thủ thôi. Bất luận là tốc độ hay uy lực, lão đều vượt xa ta.”

Đằng Thanh Sơn thật lòng tâm phục khẩu phục.

Hắn thu hồi cương kình ngoài thân, chắp tay:

- Tiền bối, vãn bối chịu thua.

- Thanh Sơn, ngươi gạt Mục Vọng tiểu tử đến khổ.

Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha, bước đến gần.

- Mục Vọng tiểu tử còn tưởng rằng ngươi là cường giả tiên thiên kim đan. Lúc đó ta đã nghĩ, Mục Vọng đối với cảm ngộ “Đạo” đã cực cao, chỉ thiếu một bước là đạt tới hư cảnh! Người có thể đánh bại hắn hẳn phải là cường giả hư cảnh mới đúng.

- Hôm nay được gặp thì quả nhiên như vậy! Thanh Sơn, ngươi hẳn là vừa đạt tới hư cảnh. Không ngờ, Đoan Mộc Đại Lục ta có chiến thần thứ ba rồi.

Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha.

Bạn đang đọc Cửu Đỉnh Ký của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 247

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.