Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đích Thân Ra Mặt

Phiên bản Dịch · 3506 chữ

Chương 7 : ĐÍCH THÂN RA MẶT

Không khí rơi vào im lặng , nhìn vào ba chàng trai kia , nhếch miệng cười , giọng cô mang chút hứng thú :

- Các cậu chuẩn bị đi , có 2 học sinh mới sẽ chuyển vào lớp chúng ta đấy ! Toàn là hotgirl !

- Học sinh mới ? - Lập tức ánh mắt của ba người kia dán vào cô , cô hiểu rõ , có hai con người kia đang hi vọng một điều gì đó nhỏ nhoi .

- Ừ , đó cũng là bạn tôi . - Cô cười , tiện thể bước đi , hướng về phía lớp học , đôi môi nhỏ nhắn đó khẽ nói :

" Hai cậu sẽ biết ngay thôi ! " .

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học đã tới , vườn hoa của trường bỗng chốc không có một bóng người , đơn giản ... bọn họ đã bốc hơi !

Ba người con trai kia vừa đi vừa buôn chuyện , ai cũng hứng thú mong chờ ...

- Này , đại tỷ cũng có bạn à , sao chúng ta không biết vậy ? - Hạo Kiệt cười toe toét nhìn hai người kia , hồn đang bay bổng trên trời .

- Cô gái ấy mới từ Mĩ về . - Phi Hùng sau khi định thần lại lên tiếng .

- Từ Mĩ ? - Hạo Kiệt há hốc mồm , anh cũng không thể ngờ cô lại có một người bạn ở Mĩ nha .

- Ừ . - Phi Hùng gật đầu , anh đang mong cô gái nhỏ đó là học sinh mới đây . Từ sau vụ ở sân bay đó , anh luôn muốn gặp cô , nhớ cô da diết . Anh cũng tự trách bản thân mình đã làm cô bị thương , không biết vết thương đó giờ ra sao rồi ?

Thoáng cái đã đến cửa lớp , cả ba biết mình vào trễ sẽ không yên lòng với cô giáo nên dùng nam nhân kế nhìn cô giáo bằng ánh mắt trìu mến :

- Thưa cô ... chúng em ...

Cô nhìn ba siêu sao trước mặt , không khỏi rung động , mắt đã hiện rõ hình trái tim :

- Thôi , các em không cần giải thích đâu , về chỗ ngồi rồi " chúng ta " cùng học !

Cô giáo này thật là , bao giờ cũng phải dùng từ " chúng ta " làm mấy học sinh nữ rất nhiều lần ói mửa , mất công mấy học sinh nam lại dở giọng trêu đùa , thật hết nói mà !

- Dạ chúng em cảm ơn cô . - Ba cậu trai trẻ biết " bà giáo " đã trúng kế , đắc ý đi xuống chỗ ngồi , tiện thể tặng cho " bà giáo " một nụ cười chết người , cô giáo " yêu quý " chỉ có thể chết ngất nhận nụ cười đó thôi !

Nhiệt độ trong lớp học ngày càng giảm , không rõ nguyên do . Từng cơn lạnh lẽo buốt giá đang len lỏi qua từng ngóc ngách trong lớp học , nuốt hết những nguồn nhiệt , dần hình thành tảng băng trôi ngàn năm , không phải một tảng ... mà là hai ! Hạo Kiệt khẽ rùng mình khi cảm thấy lạnh , anh mới ngồi vào chỗ ngồi được một lúc , còn chưa ấm " chỗ " thì đã bị " hàn khí " của một nam , một nữ xâm chiếm cơ thể .

- Sao trời lạnh thế nhỉ ? - Một bạn nữ sinh nhất thời run rẩy , vội mặc áo khoác vào .

- Đúng á , sao nghe ớn lạnh cả da gà ! - Một bạn học sinh nam chép miệng , tay còn cầm bút viết nhưng sao từng con chữ cứ uốn éo , giống kiểu bị tác nhân nào đó gây nên .

- ...

Cả lớp quay xuống nhìn về phía cuối lớp , chợt giật mình khi thấy hai tảng băng trôi đang ngồi sát cạnh nhau , mặt ai cũng như kiểu : " tôi sống anh chết , cô sống tôi chết " không bằng . Cả lớp khẽ rùng mình , lập tức quay lên , kẻo gặp phải bão tuyết nữa thì khốn , ba siêu sao nhìn nhau khóc thầm , trong lòng đang thầm oán trách sao lớp mình lại chung số phận thế này !

Cô giáo sau khi ổn định lại tinh thần khi bị ba siêu sao hớp hồn , cô vui vẻ ra mặt :

- Cô thông báo cho các em một chuyện , lớp ta có một bạn học sinh mới !

Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán , ai cũng muốn biết học sinh mới của lớp là người như thế nào !

Hạo Kiệt có chút ngạc nhiên , quay xuống bàn cuối hỏi Lệ Băng đang bình thản " ngủ " trên bàn , anh hét to :

- Băng Băng !!!!

Xong Hạo Kiệt rồi , cô gái nhỏ đang ngủ nên tốt nhất cậu đừng đụng vào , huống chi cô còn mới chợp mắt chưa đến một phút ... mong Hạo Kiệt sẽ đầu thai sớm , hai siêu sao còn lại nhắm mắt phù hộ .

Hàng lông mày níu chặt , đôi môi nhỏ không động đậy nãy giờ bỗng bặm chặt lại , đôi mắt kia đang dần mở ra , Hạo Kiệt mất hồn khi đúng bây giờ nhìn mặt cô trông rất đáng sợ , giống như kiểu anh vừa cướp đi thứ gì của cô vậy . Không phải chứ , anh chỉ muốn hỏi cô , có một hay hai học sinh mới thôi mà , do cô giáo chỉ nói một .

Bỗng nhiên từ ngoài lớp , một thiên thần xuất hiện , cứu Hạo Kiệt thoát khỏi sự nguy hiểm đang bao trùm . Thiên thần nhỏ có mái tóc màu nâu dài ngang vai , đôi mắt nâu chứa đựng bao nỗi buồn thầm kín nhưng không ai có thể hiểu được , bình thường chắc có lẽ cô chỉ làm ra vẻ yêu đời nhưng sâu trong con tim , vết thương lòng đã hàn gắn lại nhưng vẫn còn sẹo . Cố tỏ ra là một người hoạt bát , thông minh , thiên thần kia giới thiệu với cả lớp , một nụ cười thiên thần xuât hiện , làm chao đảo cả lớp :

- Mình tên là Mạc Đỉnh , rất vui được quen biết với các bạn !

Bỗng nhiên , một tràng pháo tay từ các bạn nam nổ ra , mấy bạn nam sinh bình luận :

- Băng Băng đã xinh đẹp rồi , hôm nay lại xuất hiện một thiên thần cực kì dễ thương nữa , cẩn thận nam sinh lớp ta chết vì mất máu đấy !

- Mình thích Băng Băng , một vẻ đẹp lạnh lùng và đầy quyến rũ !

- Mình thích Mạc Đỉnh , một cô gái dễ thương , cứ như một thiên thần .

Phi Hùng lặng lẽ nhìn " thiên thần " nhỏ , thiên thần đó thật đáng yêu , khiến anh muốn yêu chiều , ôm cô vào lòng , muốn nhéo cặp má phúng phính của cô , anh khẽ cười , một nụ cười nhẹ nhìn cô thật ấm áp .

Cả lớp đang bàn tán xôn xao về chuyện học sinh mới mà cũng không biết rằng cũng có một học sinh mới đang đứng trước cửa lớp , vẻ mặt dò xét , duy chỉ có mình cậu ta - Đường Hy mới để ý đến sự hiện diện của cô gái nhỏ này ! Lệ Băng nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của Đường Hy đang nhìn về phía cửa lớp cũng đoán được một phần nào tâm tư của cậu , cô khẽ nhếch môi cười.

- Cô ơi , cho em hỏi ở đây có bạn nào tên Châu Lệ Băng không ạ ! - Khi cô giáo nhìn thấy Tuyết Như đứng ở cửa lớp , cô đi đến thì ngay lập tức Tuyết Như nhìn cô giáo hỏi .

Cô giáo nhìn về phía Lệ Băng đang ngồi dưới góc lớp , sau đó quay sang nói với cô :

- Có em . Có chuyện gì không ?

Tuyết Như ngay lúc này đột nhiên mừng rỡ , nắm lấy bàn tay cô giáo :

- Thưa cô , em là học sinh mới của lớp này ạ !

Cô giáo đứng bất động trong giây lát , vừa nãy cô vừa mới giới thiệu một học sinh mới , thêm lần này nữa là có những hai học sinh mới , chưa kể lần giới thiệu Lệ Băng với cả lớp . Cô nhìn Tuyết Như hỏi , giọng mang chút nghi ngờ :

- Em đã hỏi thầy hiệu trưởng chưa ?

- Thưa cô , tối hôm qua ba em nói với em , nếu em muốn học lớp nào thì học , có gì ba em sẽ nói với thầy hiệu trưởng sau ạ !

Cô giáo nghĩ học sinh này nói đùa , cô quay sang nói với Tuyết Như , cười giả lả :

- Em đứng đấy đợi tôi một lát , tôi sẽ quay lại ngay !

Tuyết Như gật đầu , cô giáo ngay lập tức lôi điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng , cô đi đến chỗ mà Tuyết Như không thể nghe thấy , giọng cô lí nhí :

- Hiệu trưởng , cho tôi hỏi cái này ạ !

- Chuyện gì ? - Hiệu trưởng có vẻ tức giận khi bị làm phiền , ông còn một đống giấy tờ vẫn chưa giải quyết xong .

- Dạ , có một học sinh mới vào lớp em nữa ạ .

- Không cần , cho em ấy vào luôn đi ! - Hiệu trưởng nói xong cúp máy làm bà giáo đứng đờ một hồi , tay đưa lên lau mồ hôi , bước lại chỗ Tuyết Như , cô cười cười :

- Được rồi , em vào lớp đi !

Cô giáo đi vào lớp học , cả lớp vẫn còn nháo nhào vì chuyện ban nãy , cô cất tiếng nói :

- Cả lớp , chúng ta vẫn còn một bạn học sinh mới nữa !

Bây giờ cả lớp đã im lặng , sao dạo này cái lớp này luôn bị các thế lực hù doạ thế nhỉ ? Chính ngay cả bọn họ cũng không tin vào tai mình : " Còn một bạn học sinh mới nữa sao ? Không phải chứ ! " , cả lớp đang trong giai đoạn sốc .

Cô giáo quay sang cô gái đó :

- Em giới thiệu mình với các bạn đi !

Một cô gái có mái tóc màu hồng dài tới nửa lưng bước vào , nhìn cô trông rất dịu dàng , duyên dáng , cô cũng rất xinh đẹp không kém Lệ Băng và Mạc Đỉnh . Cô cười với cả lớp rồi giới thiệu , giọng nói ngọt ngào vang lên :

- Chào các bạn , mình tên là Bạch Tuyết Như , rất vui được quen biết với các bạn .

Mấy bạn học sinh trố mắt ngạc nhiên nhìn Tuyết Như , Mạc Đỉnh , Lệ Băng rồi máu mũi bắt đầu chảy ra không rõ nguyên do . Mấy bạn học sinh nữ cười khúc khích , duy chỉ có Lệ Băng không cười , cô biết thừa mấy đứa con trai trong lớp này sinh ra đã có " máu " trong người rồi , nên thôi dính phải bọn họ sau này hối hận cả đời . Cô giáo nhìn Mạc Đỉnh và Tuyết Như ân cần nói :

- Hai em có thể tự chọn chỗ ngồi cho mình .

Mạc Đỉnh và Tuyết Như nhìn nhau , cả hai cười với vẻ thân thiện rồi cùng nhau nhìn xuống góc lớp một lượt , vẻ mặt như đang tìm kiếm thứ gì đó . Tuyết Như ngớ người dừng đôi mắt trong veo trước một người con trai có mái tóc màu hung đỏ .

" Bên cạnh vẫn còn chỗ trống ! " . - Cô bước xuống chỗ cậu ta và nở nụ cười :

- Này bạn , có thể cho mình ngồi chung không ?

Đường Hy biết cô từ khi vào lớp đã chú ý đến mình nên anh vờ nhìn ra chỗ khác để che giấu khuôn mặt đỏ ửng . Khi anh ngước mặt lên thì đã thấy cô đứng ngay trước mặt mình , mặt anh đã đỏ nay càng đỏ hơn , anh ấp úng :

- Ừ ... thì ... cậu cứ ngồi ... ở đây đi ! - Cậu nói xong liền di chuyển về phía bên cạnh ghế , chừa chỗ cho cô ngồi , cô gật đầu rồi rất thản nhiên ngồi xuống .

Mạc Đỉnh thấy Tuyết Như đã ngồi ổn định chỗ ngồi rồi , còn cô thì vẫn đang đứng ngóng , không phải không có chỗ , mà là cô ngại không dám đi tới .

Phi Hùng , cậu cũng đang chờ đợi cô ... chờ đợi cô đi đến chỗ ngồi của cậu . Nhưng tại sao ... cô gái ngốc này vẫn đứng ngây ngô ở đó và còn nhìn về những chỗ ngồi còn trống của những tên con trai khác , mà không phải là cậu . Cậu bắt đầu bực mình rồi đấy ! Mặt cậu bắt đầu co lại , hằn học nhìn về phía cô , cậu giơ tay lên cao :

- Chỗ này còn trống nè bạn !

Tất cả đồng loạt nhìn về phía giọng nói phát ra , oh my god ! Siêu sao Phi Hùng hôm nay điều lạ hiếm thấy , khiến cho cả lớp phát sốt lên . Bình thường , chỉ cần ai đụng đến bàn của cậu thôi , cậu cũng có đủ nguyên do để cho tên đó được đi gặp ông bà tổ tiên sớm , nhưng hôm nay , điều khiến mọi người không ngờ tới cũng đã tới , cậu lại là người đề nghị học sinh mới ngồi cùng chỗ với cậu , quả thật rất đáng ngạc nhiên .

Phi Hùng nhận thấy sự khác lạ trong con mắt của mọi người , cậu hừ lạnh , " nhắc nhở " :

- Hình như tôi đã làm điều gì sai thì phải ?

" Ôi trời , đây có phải là Phi Hùng mà chúng ta quen biết không ? " . - Đường Hy cùng Hạo Kiêt trố mắt nhìn người anh em vào sinh ra tử cùng mình , người anh em mà tôi biết chắc chắn sẽ không thể nào nói ra được những điều như vậy ! Lệ Băng nhếch môi cười , thứ cô cần chính là Phi Hùng như thế này đây !

Mạc Đỉnh nghe Phi Hùng nói như vậy thì không khỏi đờ người : " Không phải chứ ? Cái tên thạch cao đó cũng cho mình ngồi chung á hả ? Ôi ngày mai có gió Đông Bắc thổi vào không trời ! " . - Một hàng dài suy nghĩ của cô được viết ra trong đầu .

Cô đi đến chỗ Phi Hùng , đứng trước mặt cậu , cười một cách thật " tự nhiên " :

- Bạn cho mình ngồi cùng thật à ?

Phi Hùng không nói gì , chỉ khẽ gật đầu , anh quay đi nhìn về phía cửa sổ , đắm mình trong dòng suy nghĩ . Mạc Đỉnh e dè ngồi xuống , cố gượng cười với anh .

Phi Hùng đưa mắt nhìn cô đang còn cười " ngố " , đôi môi khẽ nở nụ cười nhẹ , mặt Mạc Đỉnh bất giác đỏ lên , cô liền quay đi chỗ khác ngắm ... lớp học .


RENG ... RENG ... RENG ... !

- A lô . - Một giọng nói lạnh lẽo vang lên , y như chủ nhân của nó , khuôn mặt lạnh lùng không có tí cảm xúc nào !

- Băng Băng , tôi có chuyện muốn nói với em ! - Một giọng nói trầm ấm vang lên , đoán chắc người bên đầu dây ấy hẳn là một mĩ nam khiến người khác bị hớp hồn .

- Được . - Cô đưa tay xoay đi xoay lại cây bút , vẻ mặt có chút tò mò , không biết có chuyện gì mà Hắc Long nói chuyện với cô nghiêm túc vậy , giống như kiểu người tình sắp xa nhau không bằng !

Giọng anh đột nhiên trở nên nghiêm túc , giọng nói mang chút dè dặt nhưng lập tức biến mất trong chốc lát , có thể nói ... anh nửa như muốn nói nửa như không . Nhưng không nói sao được ? Anh lên tiếng , hai mắt nhắm lại :

- Bên tập đoàn White trao đổi điều kiện , nếu như chủ tịch tập đoàn DIE chịu gặp mặt trong buổi hợp tác thì chắc chắn chúng ta sẽ không bị thiệt thòi , nhận được nhiều lợi nhuận từ bên đó !

Cây bút trên tay cô dừng quay , đột nhiên rơi xuống đất , cô cúi xuống nhặt cây bút lên , khoé môi chợt nở một nụ cười " quỷ dị " :

- Được rồi ... tôi sẽ đi !

Cô cúp máy cái rụp , chưa kịp để anh ngớ người ở đầu dây bên kia : " Băng Băng ... thực sự sẽ lộ diện sao ? " .

Sau khi cúp máy , cô thở dài , trong lòng đang có một biển suy nghĩ , cô rất khó chịu khi phải cứ dấu diếm cái sự thật này nhưng ... cô cũng không muốn người thân của cô gặp điều " bất trắc " gì , sẽ rất nguy hiểm ! Quan trọng nhất ... đó chính là mẹ cô , bà đã khổ rồi , cô không muốn bà bị tổn thương nữa !

Nhắc đến bà , cô nhíu mày , chắc hẳn bây giờ đã đến giờ cơm , thường như mọi ngày , chắc chắn bà sẽ gọi cô xuống , nhưng sao hôm nay , không có động tĩnh gì hết vậy ?

Cô đi xuống nhà bếp , không ngửi thấy bất kì mùi gì của thức ăn , chứng tỏ mẹ cô vẫn chưa nấu , sao lại thế nhỉ , mẹ cô bao giờ cũng " tỉ mỉ " trong việc nấu ăn cơ mà ? Không bao giờ chậm trễ cả , thế là vì lí do gì ?

Cô đi vào trong phòng bếp , bỗng nhiên giật mình vì nhìn thấy bóng người phụ nữ đang nằm trên sàn nhà , mặt tái mét . Cô hốt hoảng , mặt biến sắc , chạy lại chỗ người phụ nữ kia , đỡ bà dậy . Cô lay lay người bà :

- Mẹ ... mẹ ... mẹ làm sao vậy ?

Bà Diệp dần tỉnh lại , hai mắt lờ mờ mở ra , nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình , giọng bà yếu ớt cất lên , mang chút hấp hối :

- Băng Băng ... mẹ không sao ... con ...

Trong đầu Lệ Băng bây giờ rối lên , cô không biết phải làm thế nào , nhìn người mẹ đang yếu ớt trong vòng tay mình , cô lay nhẹ bà :

- Mẹ à ... cố lên nhé ! Con nhất định sẽ cứu mẹ ...

Cô lôi ra chiếc điện thoại mới , cái này cô sử dụng lâu rồi nhưng thật ra đối với bà Diệp là mới , trong đây toàn là số điện thoại người của cô cùng với những người đối tác quan trọng , bà Diệp đang còn ngạc nhiên , mơ hồ nhìn cô , còn chưa nhìn rõ được vật mà cô đang cầm thì một giọng nói lạnh tanh vang lên , phát ra từ đôi môi nhỏ bé xinh đẹp kia :

- Mau đến nhà tôi , trong vòng một phút , hoặc là cậu đi chết !

Tút ... tút ... tút ... !

- Mẹ ơi ... mẹ hãy cố lên nhé !

Nguyên nhân bà bị như vậy cô cũng đã rõ rồi , rõ " khốn nạn " ! Cô lấy ra cái thứ mà bà đang cầm trên tay , khẽ chau mày ... là một bức ảnh .

Tuy chỉ là một bức ảnh ... nhưng nó đã chứa đựng biết bao nhiêu đau thương của người phụ nữ đã chờ người mình yêu . Không phải một năm ... hai năm ... bốn năm ... mà là ... MƯỜI BẢY NĂM !

Mười bảy năm sống như một cái bóng ... dưới một bức hình !

" Mẹ , ông ta không đáng để mẹ yêu ! " .

Chiếc xe cứu thương chở người đi ngay trước mặt cô ...

Bạn đang đọc Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi của Chi Ri Đại Đại Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.